Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 906 - Chương 904. Đừng Chậm Trễ Tôi Vì Nước Làm Vẻ Vang

Chương 904. Đừng Chậm Trễ Tôi Vì Nước Làm Vẻ Vang
Chương 904. Đừng Chậm Trễ Tôi Vì Nước Làm Vẻ Vang

"Vậy thì tốt quá, tôi trước đó ở Trung Quốc hai năm, nhưng những năm này, tôi đều đã quên hết kiến thức ở đây, vừa vặn buổi tối có thể theo anh học lại."

"Rất sẵn lòng."

Lâm Dật chép miệng, gái tây dương đúng thật là cởi mở nha.

Nhìn thấy Lâm Dật và mỹ nữ phóng viên vừa nói vừa cười ăn cơm, bốn người Trần Đông ngồi trên bàn, vẻ mặt đều không hề có cảm xúc, thần thái dị thường lạnh nhạt.

"Anh chàng người Trung Quốc kia rất lợi hại sao?"

Người da đen đã thách thức Lâm Dật trước đó nói.

Tên của anh ta là Martin, cũng là đội trưởng của bốn người, bất luận là tác chiến một mình hay là dã ngoại sinh tồn, đều có thể gọi anh ta là chuyên gia.

"Xác thực thật lợi hại, đồ đệ của tôi, trước đó đã bị anh ta một cước đá bay."

Martin liếc nhìn Lý Sinh, đối với tình huống của anh ta cũng không tính là hiểu rõ, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

"Vậy còn cậu, nếu như cậu và anh ta đánh nhau, có thể đánh thắng anh ta không?"

"Có tỉ lệ thành công 50%."

"OMG, ngay cả anh cũng chỉ có tỉ lệ thành công 50%? Anh ta lợi hại như vậy sao?"

Hai người trước đó là chiến hữu, Martin đối với thực lực của Trần Đông Triết hiểu rất rõ.

Tuy rằng đánh không lại mình, nhưng trình độ cũng là rất cao.

"Tôi trước khi đến đây, lá phổi trúng đạn, trình độ của tôi bây giờ kém hơn trước rất nhiều." Trần Đông Triết nói:

"Bằng không tôi liền một cước là có thể đem anh ta đạp chết."

"Tôi hiểu được." Martin nói:

"Chỉ tiếc dựa theo quy định của chương trình, không thể ở chỗ này động thủ, nếu không tôi thật sự muốn đi lên xem thử."

"Những người này, giống như là tháng ngày hòa bình đã qua lâu rồi, bọn họ cũng không biết liệu có còn tiếng súng bên ngoài đất nước này không."

Bạn đồng hành của Martin, một người nước ngoài khác, Brown nói.

"Ai nói không phải đây này." Martin nhún vai một cái, "Tôi cảm thấy là quy tắc đã cứu anh ta. Nếu không anh ta sẽ phải quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ."

"Tôi cảm thấy, mặc dù chúng ta hiện tại không thể động thủ, nhưng cũng có thể ở trong tối chơi anh ta." Lý Sinh nói.

"Anh lại nghĩ ra chủ ý quỷ gì vậy?"

"Chờ đến buổi tối, chúng ta có thể giả bộ một chút, lặng lẽ lẻn vào phòng của anh ta, sau đó giáo huấn anh ta một trận." Lý sinh nói:

"Cho dù anh ta báo cáo với tổ tiết mục, bởi vì chúng ta che mặt, cũng không ai biết là chúng ta làm, có chết cũng không thừa nhận là được rồi."

"Cái này đúng là có thể thử xem."

Bên kia phòng ăn, Lý Gia Ny với Hoàng Vân Hàng đang đứng đợi chỗ ngồi cũng chứng kiến mẫu thuẫn giữa Lâm Dật và đám người Trần Đông Triết.

Chỉ là vào ngày đăng ký, bọn họ thuộc về nhóm người nội bộ, cũng không biết ân oán giữa hai người.

"Em nhìn đi, anh đã nói cái gì rồi, với tính cách ngông cuồng như anh ta vậy, nhất định sẽ gây ra thù hằn. Chúng ta đến muộn một lúc, anh ta đã cùng người khác khơi lên tranh luận, nếu như không phải có quy định của chương trình, đoán chừng anh ta đã vào phòng cấp cứu rồi." Hoàng Vân Hàng nói.

"Anh ta chính là người có tính cách như vậy, chúng ta cũng quản không được." Lý Gia Ny nói:

"Dù sao cũng là người mới nhận lời mời từ nội bộ, hơn nữa còn là đạo diễn tự mình mang tới, trình độ vẫn phải có. Nếu không vừa nãy, cũng không thể phân tích mạch lạc rõ ràng cho chúng ta."

"Em nói xem anh ta có thể hay không cùng với nữ đạo diễn có một chân, cho nên mới được kéo vào đây?" Hoàng Vân Hàng nói:

"Như anh ta đã nói, dù sao đây cũng là một chương trình truyền hình, tỉ lệ người xem rất quan trọng."

Lý Gia Ny không nói, "Cũng có khả năng này, nhưng đây cũng cũng phải phải trọng điểm để chú ý đến. Hai chúng ta một bên là lợi dụng quan hệ lẫn nhau, nếu như anh thật giống như trong tưởng tượng của chúng ta như vậy không thể tả, mỗi người đi một ngả cũng còn kịp."

"Dù sao đến lúc anh ta bị đánh, anh sẽ không giúp một tay." Hoàng Vân Hàng nói: "Anh cũng không có thời gian chùi đít cho anh ta."

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, có chỗ ngồi rồi kìa, đi ăn cơm."

"Đi thôi."

Xung đột nhỏ trong nhà ăn nhanh chóng lắng xuống, người ở bên trong tiếp tục ăn cơm, thương lượng nên làm cái gì sau khi lên đảo.

"Lâm tiên sinh, anh ăn no chưa? Tôi cảm thấy chúng ta có thể chuyển sang nơi khác để nói chuyện được rồi." Mỹ nữ phóng viên nháy mắt quyến rũ nói.

"Tôi cũng cảm thấy thời cơ chín muồi rồi."

Leng keng leng keng ——

Ngay khi hai người chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, điện thoại di động trong túi Lâm Dật vang lên.

Vốn cho rằng là Kỷ Khuynh Nhan gọi điện thoại tới, không hề nghĩ rằng là Nhan Từ gọi tới.

"Có rảnh không? Đến phòng tôi một chuyến, tìm anh có chút việc."

"Có chút việc, tôi đang nghiên cứu vấn đề chi tiết sau khi lên đảo, hai giờ sau sẽ qua."

"Anh không phải là đang ở phòng ăn, ăn cơm sao?" Nhan Từ nói: "Christin là phóng viên đài truyền hình ABC, anh cùng với cô ấy có cái gì để thảo luận chứ?"

"Ách, Cô nhìn thấy tôi rồi à?"

"Sớm đã nhìn thấy."

"Cái kia cô chờ tôi hai giờ, giải quyết cô gái tây dương này xong sau đó tôi lại đi tìm cô." Lâm Dật nói: "Hẳn là có thể chờ."

"Đừng làm chuyện vớ vẩn, lại mang một thân bệnh trở về."

"Mẹ kiếp, cô có thể hay không nói lão tử tốt chút."

"Được rồi, mau lại đây đi, tôi ở phòng 6003." Nhan Từ nói: "Có chút việc muốn nói với anh."

"Vậy được, tôi bây giờ đi qua."

"Mỹ nữ, tôi có chút chuyện phải đi xử lý một chút, chúng ta muộn một chút trò chuyện tiếp cái gì là “một phát nhập hồn”."

"Được, tôi chờ anh nha."

Đứng dậy rời khỏi phòng ăn, Lâm Dật đến cửa phòng 6003.

Cốc cốc——

Ngay sau đó, Nhan Từ tới mở cửa, cô vẫn còn mặc bộ quần áo làm việc trước đó, trên bàn còn có một phần cơm hộp đang ăn dở, hẳn là vừa ăn vừa làm việc.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Dật nói: "Không phải là muốn ngăn cản tôi làm đất nước vẻ vang chứ.”

"Chỉ cần anh có thể trèo lên đỉnh đứng thứ nhất, coi như là vì nước làm vẻ vang rồi."

"Vậy tìm tôi có chuyện gì?"

Nhan Từ nhún vai một cái, "Kỳ thực tôi cũng không biết chuyện gì, vừa nãy lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi tìm mấy người có trình độ có thể đi phòng họp mở hội nghị. Tôi cũng không nghĩ ra người khác, liền đem anh gọi tới."

"Các cô đây là lại làm muốn làm cái gì nữa?"

"Tôi cũng không biết, có thể là muốn mở tiêu chuẩn cao nhất, tranh thủ lấy cái thành tích tốt." Nhan Từ nói:

"Dù sao chúng ta cũng là đội chủ nhà, nếu như không giành được vị trí đứng đầu, không phải sẽ xấu hổ chết đi được sao."

"Tôi biết rồi, trong này khẳng định có vấn đề."

"Bất kể anh ta có làm cái trò mèo không mờ ám, nói chung việc này đối với anh có lợi, không có lý do gì có tiện nghi mà không lấy."

Lâm Dật nhìn lướt qua trên người Nhan Từ, "Ừm, cô nói đúng, tiện nghi như này, ngu sao mà không chiếm chứ."

"Anh đứng đắn một chút." Nhan Từ đứng dậy, đem Lâm Dật đẩy ra cửa, "Ngày nào cũng không có nghiêm chỉnh."

"Vậy được, buổi tối lại nói."

Nhan Từ khinh bỉ nhìn Lâm Dật, nhưng cũng không nói gì.

Dưới sự dẫn dắt của Nhan Từ, hai người đi tới phòng họp nhỏ nằm ở trên lầu.

Bên trong có ba người đang ngồi, người ngồi ở hai bên tương đối trẻ, khoảng hơn 30 tuổi, ngồi ở chính giữa, từ kiểu tóc nhìn lên, khoảng hơn 50 tuổi.

Dù sao kiểu tóc này ở Địa Trung Hải, nếu như không tới năm mươi tuổi, là rất khó để có.

"Ngồi ở hai bên, là phó đạo diễn của chương trình này, tên là Chu Nhuệ và Tôn Lượng, chính giữa là phó đài trưởng của chúng tôi Ngô Văn Thụ.”

"Tiểu Nhan, đây chính là người mà cô tìm tới?" Ngô Văn Thụ hỏi.

"Ừm, anh ấy tên là Lâm Dật, trình độ rất cao."

"Thể trạng của anh ta, xác định không thành vấn đề ư?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 904.
Bình Luận (0)
Comment