"Lâm tiên sinh, anh chắc chắn muốn ăn con rắn kia sao?"
Quay phim nơm nớp lo sợ nói.
"Đúng, mỗi ngày ăn lương khô với đồ hộp, tôi ăn đến muốn ói ra rồi." Lâm Dật nói:
"Trên đảo này có khá nhiều rắn."
"Cái kia, cái kia anh đợi một lát nữa, chúng tôi đứng xa một chút."
Camera đại ca cảm thấy mình phạm điều cấm kỵ của người hành nghề.
Làm một quay phim chuyên nghiệp, cấm nói chuyện trong quá trình quay phim.
Nếu không sẽ có vẻ không chuyên nghiệp.
Nhưng ở cùng với người như Lâm Dật một chỗ, chuyên nghiệp hay không đã không còn quan trọng nữa, bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng.
"Được, các anh đều tới sau đứng, tôi đến xử lý nó."
"Được được được."
Lý Giai Ny, Hoàng Vân Hàng còn có quay phim dồn dập lui về phía sau, cùng Lâm Dật kéo dài khoảng cách.
Nhưng duy nhất Triệu Nhất Niệm đứng ngay tại chỗ, nhìn con rắn lớn trên cây đến nhập thần.
"Cô đứng đấy làm gì? Không sợ chết?"
"Tôi nhìn nó khá quen."
"Nhìn quen mắt?" Lâm Dật bị dọa sợ hết hồn, ánh mắt không tốt nhìn Triệu Nhất Niệm,
"Tiểu Thanh, con rắn trên cây kia gọi Bạch Tố Trinh sao?"
"Tôi không phải ý đó, tôi hình như đã từng nhìn thấy chủng loại rắn này rồi."
"Cô đã gặp thứ này ở bên trong thế giới động vật sao?"
"Nói ra thật xấu hổ, tôi là nghiên cứu sinh học ở đại học, sau khi tốt nghiệp đã được phát hiện mới đi làm diễn viên. Cho nên tôi đã thấy tiêu bản loại rắn này rồi, hình như gọi là trăn hoàng gia, không có độc."
"Có thể nha, còn có thể hoạt học hoạt dụng đây này."
"Nhưng nó lớn lên có chút lớn, nó không giống với những gì tôi đã được học trong sách."
"Chuyện như vậy đợi lát nữa lại nói, các cô đi trước đem nồi ra đi, đợi lát nữa liền đem nó nấu."
"Được rồi." Triệu Nhất Niệm nói:
"Nhưng tôi rất hiếu kì, anh làm sao hàng phục nó, loại rắn này khí lực siêu cấp lớn, anh nếu như bị nó quấn lấy, rất có thể bị ghìm chết."
"Vậy cô đứng qua một bên nhìn, anh đây cho cô mở mang tầm mắt, cái gì gọi là cao thủ."
Lâm Dật từ bên hông lấy ra con dao phẫu thuật mang theo trên người, sau đó hướng về con trăn hoàng gia kia nhìn.
Một giây sau dao giải phẫu ném ra, hoàn mỹ không có sai sót đâm vào tại chỗ bảy tấc của trăn hoàng gia .
Trên cây con trăn điên cuồng giãy giụa, nhưng không bao lâu, thân thể to lớn liền ngã rơi xuống trên đất.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn, thủ pháp này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.
"Được rồi, lấy nồi bắt đầu làm cơm."
Lý Giai Ny cùng Hoàng Vân Hàng, đem nồi nhỏ từ trong túi đeo lưng lấy ra.
Triệu Nhất Niệm hướng về cái con trăn kia đi tới, nhưng duy trì khoảng cách hai mét, hiển nhiên còn có chút sợ sệt.
"Cô vừa nãy không phải nói nó có chút kỳ quái sao? Ở đâu kỳ quái, có vẻ như cũng không phải con lai."
"Hình thể của nó có chút lớn." Triệu Nhất Niệm nói:
"Trên sách nói rằng con rắng lớn nhất của loại rắn này hình thể lớn nhất cũng là dài đến khoảng 1.8 m. Nhưng con trước mắt này hình như lớn hơn hai mét rồi." Triệu Nhất Niệm bỗng nhiên cười rộ lên,
"Tôi cảm thấy chúng ta không nên ăn nó, hẳn là lấy về, gửi đến học viện khoa học trong trường đại học, xem như là lấp đầy lỗ hổng trong sinh học."
"Hả?"
Lời nói của Triệu Nhất Niệm, đột nhiên khiến cho Lâm Dật tỉnh ra, tiến lên đo đạc một chút, phát hiện con rắn này ít nhất hai thước.
Cho dù môi trường sinh tồn ở đây tốt, trưởng thành lớn như vậy, cũng ít nhiều gì có chút khả nghi.
Hơn nữa trải qua hành trình ba ngày nay, Lâm Dật đã nhớ tới có rất nhiều thứ đã bị mình sơ sót bỏ qua.
Chuột bọ côn trùng rắn rết sống trong rừng kích cỡ đều khá lớn.
Điều này có một mối quan hệ nhất định với một hệ sinh thái tốt, nhưng là có nguyên nhân khác sẽ tạo thành kết quả như thế.
Cái kia chính là lượng khí oxy!
Theo khoa học, sự gia tăng hàm lượng oxy sẽ làm tăng lên hình dạng cơ thể của các sinh vật.
Hòn đảo nhỏ này, hay là chính là chứng minh tốt nhất.
"Anh nghĩ gì thế?" Triệu Nhất Niệm hỏi.
"Không có chuyện gì." Lâm Dật lắc đầu một cái, chuẩn bị động thủ phanh thay con rắn.
Thủ pháp của Lâm Dật rất lưu loát, thuần thục liền đem da rắn cạo sạch sẽ, lấy thịt rắn tươi ra.
"Động tác của anh cũng quá nhanh rồi, hẳn là thường xuyên giết rắn?"
Không chỉ là Triệu Nhất Niệm, Lý Giai Ny, Hoàng Vân Hàng còn có quay phim, ba người cũng đồng dạng cảm thấy bất ngờ.
Người bình thường cũng không có thủ pháp gọn gàng nhanh chóng như vậy.
"Tôi chưa bao giờ giết rắn, nhưng có làm một nghề tương tự như vậy."
"Giết lợn trong lò mổ? "
"Trước đây tôi làm chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim của bệnh viện Hoa Sơn. Mỗi ngày cho người ta khai đao, còn giải phẫu thi thể, chỉ là giết rắn mà thôi, vấn đề không lớn."
"Anh vậy mà là chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim của bệnh viện Hoa Sơn?"
Biết được thân phận khác của Lâm Dật, tất cả mọi người nghe đều sửng sốt.
Bệnh viện Hoa Sơn là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất ở Trung Quốc.
Có thể ở nơi đó lên làm chủ nhiệm, là chuyện vô cùng khó khăn.
"Ngạc nhiên làm gì, một bộ như chưa từng va chạm xã hội vậy."
"Chủ yếu là thân phận tương phản quá lớn, có chút khiến người ta không tiếp thu được."
"Nếu tôi nói tôi lúc trước lái qua Didi, có phải hay không các cô liền càng không tin hơn?"
"Ách ... Không tin."
"Vậy thì cái gì cũng không cần nói nữa, nhanh lên một chút làm cơm, rốt cuộc có thể được ăn mặn rồi."
Nói xong, Lâm Dật đem da rắn cất đi, bỏ vào trong ba lô của mình.
"Bộ da rắn này thật giống vô dụng, cất nó làm gì cho chiếm chỗ."
"Trở về cho bạn gái của tôi làm túi xách da rắn, tinh khiết thiên nhiên."
Lý Gia Ny:...
Triệu Nhất Niệm:...
Đây đều là suy nghĩ kiểu gì thế!
"Nhìn vào bản đồ, khoảng cách tới khu lội nước còn bao xa?"
"Còn gần hai ngày đi bộ." Lý Gia Ny nói.
Quay phim chân run rẩy, "Lâm tiên sinh, anh thật sự muốn đi tới đó sao?"
Lâm Dật gật đầu, "Chuẩn bị giết đầu cá sấu, sau đó lại mang về cho bạn gái của tôi, làm túi xách da cá sấu."
Lý Gia Ny:...
Triệu Nhất Niệm:...
"Chờ đã, các cô làm gì đấy." Lâm Dật nói.
"Làm canh thịt rắn." Lý Gia Ny nói.
"Đó không phải là những gì anh muốn sao, đồ vật đều lãng phí."
"Hay là tôi đến." Lâm Dật nói: "Các cô đứng ở một bên đi."
"Anh một đại nam nhân còn biết làm cơm sao?"
"Tôi trước kia từng làm đầu bếp, có một quán cơm, làm cái canh rắn vẫn là không thành vấn đề."
Triệu Nhất Niệm và những người khác trố mắt ngoác mồm, đã không biết nói cái gì cho phải.
Chạy qua Didi, làm qua đầu bếp, còn ở bệnh viện Hoa Sơn làm chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim.
Còn có việc gì anh ta không biết làm không?
Gần nửa giờ sau, canh rắn thơm ngát đã làm xong.
Triệu nhất Niệm và những người khác thèm đến nhỏ dãi, vội vàng nếm thử một miếng, nhất thời sáng mắt lên.
"Cái này uống ngon quá."
"Cô cho rằng tôi làm đầu bếp là không công à."
"Nói cũng đúng."
Đồ ăn đã làm xong, mấy người bắt đầu ăn, quay phim trước ghi hình một đoạn, sau đó cũng gia nhập vào trong nhóm bọn họ.
Đối với tay nghề của Lâm Dật đều khen không dứt miệng.
Cơm nước xong, mấy người liền dừng hành động, đến gần lều vải chuẩn bị nghỉ ngơi.
Triệu Nhất Niệm cùng Lý Gia Ny ở cùng nhau, Lâm Dật ba người đàn ông bao quanh lều vải của hai người phụ nữ, để thuận tiện bảo vệ các cô.
Hai ngày sau, hành trình như trước không lường trước được.
Triệu Nhất Niệm người nhát gan nhất, cũng đã thích nghi được với cuộc sống trong rừng, không gây ồn ào nữa.
Điều kiện ở đây chỉ là khắc nghiệt hơn một chút, nhưng muốn nói đến nguy hiểm, thật sự không có bao nhiêu.
Dù sao chương trình tên gọi hoang dã cầu sinh, không phải Võ Tòng đả hổ, không cần cùng dã thú tranh đấu.
Hơn nữa trước đó, Triệu Nhất Niệm đã chỉ ra ý nghĩa thực sự của chương trình.
Đây chỉ là một chương trình thực tế, mặc dù sẽ khôi phục lại bản chất của sự sống còn trong tự nhiên ở mức độ lớn nhất.
Nhưng an toàn là điều cơ bản, nếu như xảy ra vấn đề, ban lãnh đạo đài truyền hình Trung Hải, từ trên xuống dưới cũng phải rớt đài.
Cho nên về vấn đề mặt an toàn, cô cũng chưa bao giờ lo lắng.
"Đi lên trước nữa chính là khu vực lội nước, chúng ta không thể đi nữa." Lý Gia Ny cẩn thận nói.
------
Dịch: MBMH Translate