Nhận được mệnh lệnh của Kidd, hai tên thủ hạ còn lại lập tức xông về phía Lâm Dật.
Tốc độ của hai người rất nhanh, nhưng động tác của Lâm Dật còn nhanh hơn!
Sau khi tránh công kích của một người trong đó, anh liền nắm lấy đầu của đối phương, đột nhiên ép về phía dưới, sau đó dùng đầu gối đụng vào đầu của đối phương!
So sánh ra thì, hắn còn thảm hại hơn so với người da đen trước đó!
Cả khuôn mặt đều lõm xuống, không còn hình dạng của con người!
Sau khi hoàn thành xong một kích, Lâm Dật lại xông về một người khác.
Hai chân lấy đà, một cú đá xoay người vững vàng đá lên mặt của đối phương, khiến hắn không có cách nào đứng dậy.
Owen nằm trong vũng máu, trừng mắt há miệng, hoàn toàn choáng váng.
Hắn biết thực lực của Lâm Dật rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà lại mạnh đến như vậy.
Loại cảm giác khủng bố này, hắn mới chỉ gặp qua ở trên người của Kidd.
Nhìn thấy ba tên thủ hạ của mình đều bị đánh ngã, sắc mặt Kidd trở nên âm trầm.
Hắn vừa cởi âu phục của mình, vừa nói:
“Khó trách cậu dám tới tìm tôi, vậy mà lại có thể đánh tới như vậy.”
“Nhìn tư thế này của anh, quả thực mạnh hơn một chút so với ba người bọn họ, nhưng vẫn là kém một chút, tôi khuyên anh đừng có mà giả trang.” Lâm Dật nói ra: “Anh thật sự không được.”
Kidd cười một tiếng, lập tức kéo dài khoảng cách.
“Nếu như cậu xem thường tôi thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn.”
Lâm Dật ngoắc ngón tay, “Tới đi.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Kidd bỗng trở nên sắc bén.
Giống như mãnh hổ, lao thẳng tới!
Nhưng ở trong mắt Lâm Dật, loại trình độ này, còn kém quá nhiều.
Kém so với người áo đen mà mình nhìn thấy ở núi Vân Gian không phải chỉ là một chút.
“Cẩn thận!” Owen lớn tiếng nói.
Hắn và Lâm Dật hiện tại đang là châu chấu trên một dây thừng.
Nếu như cậu ta có thể đánh bại Kidd, thì mình sẽ có khả năng sống sót, nếu không thì sẽ phải chết ở chỗ này.
“Với trình độ này thì cẩn thận cái lông.”
Owen nghe không hiểu lắm mấy từ ngữ tinh túy này của Trung Quốc, nhưng nhìn nét mặt của Lâm Dật thì hẳn là có lòng tin.
Nhìn thấy Kidd xông lại, Lâm Dật liền nhấc một chân, hung hăng đạp vào lồng ngực của hắn!
Phốc!
Kidd không nghĩ tới, sức lực của Lâm Dật lại lớn như vậy.
Đỡ được một chiêu này của cậu ta, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn lệch vị trí.
Hắn phun ra một ngụm máu lớn, Kidd bay ra ngoài, ngã ầm ầm trên mặt đất.
Ngay tại lúc hắn muốn đứng lên, chuẩn bị móc dao găm để phản kích, bỗng nhiên cảm thấy một vật lạnh sắc nhọn xẹt qua cổ của mình.
Chỉ thấy một con đao giải phẫu sắc bén, thẳng tắp cắm vào chỗ cách cổ của mình không đến một cm.
Một đợt ớn lạnh, trong nháy mắt liền lan ra khắp toàn thân.
Người đàn ông này là quái thai sao, đây chính là nền bằng gạch men đó!
Lâm Dật đi từng bước một tới.
“Nói đi, tôi thấy anh cũng là người thông minh.” Lâm Dật nói: “Người nào hạ nhiệm vụ.”
“Người liên hệ tôi tên là Kroes, hắn là bảo vệ kiêm lái xe của Andy Moore.”
“Andy Moore sao?”
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng mà nghĩ không ra là đã nghe qua ở đâu.
“Hắn là tổng giám đốc Intel, hẳn là ông ta đã để cho Kroes làm như vậy.”
Hô...
Lâm Dật thở phào một cái, chân tướng đã rõ ràng.
Trên tay của mình nắm giữ kỹ thuật Chip 3.0, điều này tương đương với việc bóp chẹt vị trí của Intel.
Bọn họ chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện như vậy, cũng có thể thông cảm được.
“Tôi đã đem những điều tôi biết nói hết cho cậu rồi, bây giờ có thể thả tôi đi được chưa.”
“Đi cái lông, anh cho rằng đây là nhà của anh sao? Muốn đi là đi?”
Kidd:…
Nơi này đúng là nhà tôi mà, tôi còn có giấy chứng nhận bất động sản đây này.
Không bao lâu sau, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe cảnh sát.
Bởi vì trước khi ra tay, Lâm Dật đã thông báo cho Trần Bỉnh Cường tới nhặt nhạnh chỗ tốt.
Lúc này tới vừa kịp lúc.
“Trần cục trưởng, các người dẫn người vào đi, bên trong không có gì nguy hiểm.” Lâm Dật hướng về phía cửa sổ hô lên.
“Đi theo tôi!”
Sau khi biết được tình huống bên trong biệt thự, Trần Bỉnh Cường mang người xông vào.
Nhìn thấy cả phòng đầy máu, ngay cả Trần Bỉnh Cường cũng bị dọa cho giật nảy mình.
“Đây đều là do anh làm sao?”
“Người bị đâm một đao này không phải do tôi làm, mấy người còn lại đều do tôi đánh.” Lâm Dật nói thẳng không kiêng kỵ:
“Những người này đều có không ít người kiện cáo, hơn nữa còn buôn lậu hàng cấm, cho nên vẫn giao cho anh xử lý thì hơn, tôi không thông thạo mấy thứ này.”
“Cậu đúng thật là, vậy mà lại đưa hết công lao vào tay tôi.” Trần Bỉnh Cường ngượng ngùng nói:
“Lần trước sau khi bắt được mấy tên đặc công Đảo quốc, lãnh đạo bên trên đã khen tôi rất khoa trương. Hiện tại lại tới một đợt nữa, anh đây là muốn nâng tôi lên sao.”
“Đều là người một nhà, nói những chuyện này không phải là quá khách sáo sao.”
“Vậy tôi sẽ gọi điện cho Lương thị trưởng, hỏi cô ấy một chút xem nên xử lý như thế nào.”
Trần Bỉnh Cường là người thông minh, biết Lâm Dật có quan hệ với Lương Nhược Hư, đương nhiên không dám độc chiếm phần công lao này, mà đem đầu to nhường ra.
“Không cần thông báo cho cô ấy đâu, nên xử lý như thế nào anh tự làm chủ là được, công lao đều là của anh.”
“Như vậy không tốt đâu.” Trần Bỉnh Cường khó khăn nói: “Tôi nào dám độc chiếm a.”
“Sợ cái gì chứ? Có tôi chịu trách nhiệm cho anh, khẳng định sẽ không có việc gì, tóm lại anh đừng để cho cô ấy biết là được rồi.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ làm theo lời anh.”
Lâm Dật gật gật đầu, mắt nhìn Owen trên đất.
Anh nói nhỏ mấy câu bên tai Trần Bỉnh Cường, người kia liên tục gật đầu.
“Được, vấn đề không lớn, nhất định có thể giúp anh xử lý tốt, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh.”
“Được, việc này làm phiền Trần cục trưởng rồi.”
Giao phó xong mọi chuyện, Lâm Dật lái xe về Cửu Châu Các.
Sau khi về đến nhà thì phát hiện trong nhà không có ai, Kỷ Khuynh Nhan cũng không ở trong nhà.
Suy nghĩ một chút, mình không có trở về, đoán chừng cô ấy đã sang ở với mẹ rồi.
Ở một mình một phòng không phải là tính cách của Lâm Dật, anh liền quay người lái xe đến chỗ Lý Sở Hàm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật rời giường với tinh thần sảng khoái.
Ở cùng Lý Sở Hàm, hiếm khi ngủ được như thế.
Sau khi ăn sáng, hai người lần lượt ra cửa, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Nhìn thấy Lâm Dật trở về, Kỷ Khuynh Nhan vô cùng vui mừng.
Cô ôm lấy Lâm Dật, còn cực kỳ càn rỡ đem chân cuộn ngang hông anh.
“Ai ai ai, chú ý một chút, nơi này là công ty, tốt xấu gì em cũng là tổng giám đốc, phải chú ý hình tượng một chút.”
“Cửa cũng đã khóa lại rồi, chỉ có hai chúng ta, không sao cả.”
“Nhìn lời nói này của em xem, thật giống như hai chúng ta đang muốn làm chuyện xấu ở văn phòng vậy.”
“Hừ, làm gì có.”
Nói xong, vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên thay đổi, “Bả vai của anh làm sao thế.”
“Ngạch, không có gì.”
“Nhất định là có chuyện, em xem một chút.”
Kỷ Khuynh Nhan kéo áo khoác Lâm Dật ra, còn vén áo thun bên trong lên, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao vai lại quấn băng vải rồi?”
“Sinh tồn nơi hoang dã thôi, lúc hành động bị thương nhẹ, cho nên mới băng lại, không có việc gì cả, không cần lo lắng.”
“Thật sự không có chuyện gì sao, em xem một chút xem vết thương có nghiêm trọng không.”
“Yên tâm đi, một chút cũng không nghiêm trọng, không phải anh đã nhảy nhót tưng bừng về đến đây rồi sao.”
“Vậy được rồi, về nhà em sẽ xem sau.”
“Vậy không được, anh không thể để một mình em được nhìn được, trừ khi hai chúng ta nhìn lẫn nhau.”
“Được, tóm lại em nhất định phải nhìn xem.”
------
Dịch: MBMH Translate