Mồm Mép Bậc Nhất Dân Quốc

Chương 7

25.

Còn kiểu như tôi, trong giai đoạn cuối những năm 20, chỉ là một cái đuôi nhỏ của du học sinh Pháp, lại còn dùng tiền của Triệu Tề Hành, đương nhiên không thể so với những sinh viên chăm chỉ.

Người ta nói, gió tầng nào thì gặp mây tầng ấy.

Vì vậy, cuộc sống hàng ngày của tôi và các bạn học ở Pháp đều là: đánh bài, đánh bài, học tập mệt mỏi cả ngày, đánh bài, học tập mệt mỏi cả ngày, đánh bài, đánh bài...

Nhưng hầu hết mọi người đều đã tốt nghiệp, cũng coi như đã học xong trở về.

Chỉ có thầy giáo của tôi sau khi tôi trở về luôn thở dài: "Những người bạn thân kia của em, tôi chưa nghe qua tên của một ai cả.

"Em nói xem, nếu em học hành chăm chỉ một chút, kết giao thêm vài người bạn giỏi giang.

"Ngẫu nhiên có ai đó tặng em một món quà, cũng có thể trở thành báu vật gia truyền."

Tôi gãi đầu cười ngây ngô, con người cũng không thể quá thực dụng.

26.

Nghe nói trước đây vài nhóm du học sinh ở Pháp. Đều là những thợ hàn, thợ cơ khí cấp mấy, còn có cả kỹ sư cao cấp.

Nói chung là ai cũng xuất sắc.

Ngược lại, nhóm chúng tôi chủ yếu là những người làm văn sử nghệ thuật.

Có người chơi violin, người vẽ tranh sơn dầu, còn tôi thì viết tiểu thuyết.

Nhưng so sánh như vậy, tôi lại là người hòa nhập tốt nhất trong số đó.

Vì vậy, nếu người ta không phát triển tốt, chủ yếu là do bạn bè xung quanh quá xuất sắc.

Giờ đây, trong nhóm những người tầm thường kia, họ cũng phải đưa t.h.u.ố.c lá cho tôi trước.

Tất nhiên tôi không hút thuốc, uyển chuyển từ chối.

Người đưa t.h.u.ố.c lá cũng là một người viết lách, sau khi tôi từ chối thì tự mình châm thuốc: "Aiz, bạn cũ..."

Tinh thần tôi phấn chấn, chắc chắn có chuyện muốn kể đây mà.

27.

Sau khi họ trở về nước, họ cảm thấy những gì học được không có ích gì cho việc báo đáp đất nước.

Tôi gãi đầu: "Các cậu... trước đây không phải từng tự hỏi về vấn đề này sao?"

Người vẽ tranh sơn dầu nói: "Trước đây không ở trong nước, cảm xúc cũng không sâu sắc như vậy."

Những thanh niên tiến bộ đều đang tiến bộ.

Họ, với tư cách là nhân tài du học trở về, tự nhiên cũng muốn đóng góp một phần sức lực.

Họ nghĩ ra, chính là cùng nhau làm báo.

Cùng lúc đó, họ gửi lời mời viết bài cho tôi.

Tôi đương nhiên đồng ý ngay lập tức, điều này với tôi không phải là khó khăn gì.

28.

Vì vậy, tác phẩm mới của tôi được đăng trên tờ báo mới của họ mang tên "Mênh Mang".

Tiểu thuyết mới của tôi có tên "Giai Nhân Si Mộng".

Kể về một nữ sinh yêu một quân phiệt, cuối cùng vì nhiều lý do khác nhau mà chia tay, một câu chuyện bi thảm.

Phản ứng của bài viết tuy không bằng "Ánh Trăng Sáng Thuần Khiết", nhưng vẫn thu hút được một lượng độc giả.

Với danh tiếng của tôi và sự nỗ lực chung của vài bạn học, tờ báo cũng dần dà đi vào hoạt động.

Nhưng không biết vì sao, sau đó các bài gửi về đều là những bài thơ thất tình.

Đại khái là than thở "Ôi, tim đau quá, sao em lại không yêu tôi, nếu em không yêu tôi, tôi thật sự muốn chết."

Tất nhiên cũng không thiếu những bài viết hay.

Nhưng qua lại, "Mênh Mang" sắp trở thành tạp chí thất tình, thậm chí phong trào thơ thảm thương này còn lan sang các tờ báo khác.

Nhưng thật sự không thể trách tôi, tôi vốn dĩ đã viết về tình yêu nam nữ, "Giai Nhân Si Mộng" chỉ là tình cờ nhân vật chính cũng thất tình mà thôi.

Các bạn học cũ trong báo chí chưa nói gì, nhưng trong văn đàn đã có người không hài lòng, chỉa mũi dùi chỉ trích tôi.

Họ nói đều là do tôi làm hỏng không khí của văn đàn.

Bình Luận (0)
Comment