Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 36

Mà đại minh tỉnh Henry đã đi đến bên cạnh Lâm Mặc Ca rồi.

Khoảng cách vài bước ngắn ngủi, giống như là

bước trên sân khấu vậy.

Ánh mặt trời sau lưng, đường như là chiếu xuống vì anh ta vậy, cả người đều tỏa sáng lấp lánh...

“Thình thịch thình thịch...”

Là trái tìm của cô đang đập bối rối, loạn nhịp, dường như đang có hàng trằm con hươu non đang. va chạm với nhau*.

*Chỉ sự bồn chồn vì sợ hãi hoặc cảm xúc mạnh.

“Lâm Mặc Ca đúng không? Tôi là Quyền. Huyền, đứng bậc thứ ba trong nhà họ Quyển, cô có thể gọi tôi là Henri... Rất vui được quen biết cô!

“Răng rắc..”

Trái tỉm đang nhảy nhót tưng bừng, đột nhiên đông cứng lại. Ngay lập tức, nứt ra rất nhiều vết nứt.

Sau đó rơi khắp mặt Đôi mắt lớn long lanh nước nhìn chằm chằm vào Henri, đôi mắt quyến rũ ấy, tràn đầy câu hỏi.

"Anh nói anh là... em trai của anh ta?”

Lượng thông tin này nhiều quá đi mất, cũng quá là khiến người khác kinh ngạc rồi.

Thậm chí là cô quên luôn cả ho.

Henri giống như bạch mã hoàng tử kia, sao lại có thể là em trai của tên khốn nạn Quyển Giản Li này chứ?

Hai người hoàn toàn không phải là người của cùng một thế giới, có được không.

Nhưng mà, câu trả lời của Henri, lại nhẹ nhàng đập tan mộng tưởng tồn tại trong lòng cô.

“Đúng vậy, anh ấy là anh hai của tôi! Cô... vẫn ổn chứ?”

Bởi vì Lâm Mặc Ca đứng đờ người ra nhìn anh

ta, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, khiến anh ta có hơi lo lắng.

Giơ tay ra đặt lên trán cô khẽ sờ, tự lẩm bẩm. nói: “Vẫn ổn, không phát sốt...”

“Khụ khu... Tôi không sao...”.

Lâm Mặc Ca suýt chút thì không thở được, lại bắt đầu ho kịch liệt.

Henri nhân tiện đỡ lấy cô, còn dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô.

Động tác cực kỳ thân mật.

Ở trong mắt của ngài Li, càng trở nên chướng mắt.

“Quyền Huyền! Đừng có để lại hoa đào nát* (mối tình không hạnh phúc) của em ở trong phòng làm việc của anh nữa!”

Giọng điệu giống như gió lạnh băng qua vậy, lạnh ngắt không có bất cứ chút cảm xúc nào.

Henri bĩu môi, có hơi uất ức, “Anh hai, hoa gì chứ, em lại cảm thấy đóa hoa đào nát này khá là tươi mới đó...”.

Lâm Mặc Ca vừa mới ngừng ho lại bắt đầu ho

Nhưng là bởi vì bị tức giận nộ hỏa công tâm.


Đây là lời lẽ gì thế?

Cái đồ Henri đáng chết này, lại đám nói cô là đóa hoa đào nát tươi mới?

Quả nhiên là những người không thuộc về nhau không thể chung sống cùng nhau.

Người nhà họ Quyền, từ trên xuống dưới, ai ai nói chuyện cũng đều cay nghiệt!

Xây dựng Trường Thành cần thời gian vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, nhưng mà đạp đổ, lai chỉ cần một tích tắc.

“Rầm..”

Người tình trong mộng Henri, hình tượng trong lòng cô, sụp đổ trong chốc lát.

Thiện cảm mấy năm nay cũng theo đóa hoa đào nát vừa rồi, chôn vùi cùng mây khói.

Hai má hơi co rúm lại, lạnh lùng nói: “Anh Quyền Huyền, xin lỗi, hoa đào nát không thể dùng được từ tươi mới này. Môn ngữ văn của anh có phải là thầy giáo thể dục dạy chăng?”

Henri chớp đôi mắt quyến rũ sững người một chút, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Cái này... là truyện cười nhạt nhẽo mới sao?”

Lâm Mặc Ca căng khóe miệng lên, tràn đầy khinh bỉ.

“Xin lỗi, tôi lại không thấy buồn cười một chút nào.”

“Khụ khụ...”

Henri bị sặc bắt đầu ho, lúc này mới phát hiện, thì ra tiếng ho là cách hay để hóa giải sự ngượng ngùng.

Anh ta tự thấy ở trước mặt phụ nữ, sức quyến rũ là vô hạn.

Chỉ cần nhướng lông mày một cái, đã có thể khiến cho con gái mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Sao mà đến đây lại không dùng được rồi?

Người phụ nữ này không phải vừa rồi vẫn còn không phải vừa rồi vẫn còn hoa cả mắt lên với anh ta sao?

Làm sao mà mới chớp mắt một cái đã thay đổi

Lẽ nào là anh ta hiểu sai ý rồi

Ngài Li mặt mày lạnh ngắt, nhìn cậu ba chịu khuất phục, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên.

Mặt vẫn không hề biến sắc.

Một luồng gió lạnh thoang thoảng từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, bỗng nhiên, thổi tan đi khói mù trong lòng anh ta.

Vô cùng trống rồng, giống như bầu trời bên. ngoài cửa sổ vậy, tươi đẹp chói mắt.

“Tìm Anna lấy một phần bảng biểu báo cáo, lát nữa tổ chức cuộc họp đo cô báo cáo!”

Tôi? Khụ khụ...”.

Lâm Mặc Ca kinh ngạc chỉ vào mình, cô bây giờ đến cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được thành lời, lại còn để cô công bố báo cáo?

Đầu óc người này có vấn đề sao? “Làm sao, có vấn đề?”

Lông mày lưỡi mác của ngài Li khẽ nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo.


Nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không khỏi ớn lạnh.

Đương nhiên có vấn để!

Có điều người có vấn để là anh!

Cô gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi... đau cổ họng...”.

Đây không phải là giả vờ, hơn nữa bởi vì vừa rồi lúc nói chuyện với Henri quá kích động, bây giờ gần như khàn giọng đến mức không nghe thấy nữa rồi.

Thực ra cô lại cảm thấy, đây là cơn tức nộ hỏa công tâm gây ra.

Vốn dĩ tưởng rằng gặp được người tình trong, mộng, vui mừng đến mức sắp bay lên.

Kết quả tốt rồi, người tình trong mộng lại là người của gia tộc ác ma.

Hơn nữa nói chuyện còn cay nghiệt hơn cả Quyển Giản Li!

Lại còn nói cô là hoa đào nát.

Người trong trẻo như cô thế này, cho đù là hoa. đào cũng là một búp hoa xinh đẹp quyến rũ, nụ hoa nở rộ chứ.

Không thể không nói, đàn ông của nhà họ Quyền đều như nhau.

Chỉ có một cái bộ xác đẹp trai không, đầu óc rỗng tuếch chẳng có gì.

Vẫn là một câu nói, đồ không biết phân biệt tốt xấu!

Nhìn đáng vẻ vô tội của cô, ngài Lï cong khoé miệng lên đầy tỉnh bơ.

“Nếu như không nói ra được... vậy thì viết! “Trước lúc họp, viết hết những tin tức cần công bố lên bảng đen..."

Nói rồi, giơ cổ tay lên nhìn, “Cô vẫn còn thời gian nửa tiếng.”

Lâm Mặc Ca bây giờ muốn mắng người.

Nhưng bất lực, cổ họng đau quá, trước khi mắng người, cô sẽ phải chết trước một lần.

Hung dữ trợn mắt nhìn anh, đậm chân một cái.

Viết thì viết!

Không phải chỉ là mấy con chữ sao, có gì mà khó.

Lúc còn đi học không biết đã viết nhiều thế nào.

Nhưng mà khi cầm lấy báo cáo, lập tức chết lặng luôn.

Trọn vẹn mười trang, mỗi một trang đều viết dày chỉ chít, thể chữ đó, không lớn hơn mũi kim là mấy.

Hơn nữa còn đều là tiếng Anh.

Cái này... bảo cô viết?

Hơn nữa, còn chỉ có nửa tiếng?

Hơhơ....


Cô bây giờ ngoại trừ cười ngây ngốc, không biết nên làm gì.

Thư ký Lâm, tổng giám đốc Quyền đã nói, bảo cô chép hết những thứ này lên bảng đen, lát nữa khi họp sẽ dùng tới.”

Anna mỉm cười duyên dáng, lại một lần nữa cho cô một đòn mạnh mẽ.

Cô cau mày lại, nhận lấy bút mà Anna đưa đến một cách nhân sinh không còn gì lưu luyến, quay. người đi vào phòng hội nghị.

Nửa tiếng sau, cô vẫn còn đang đứng ở trước bức bảng đen còn to hơn cả tường, múa bút thành văn.

Liên tục chép suốt nửa tiếng, cổ tay đều đã rã rời hết cả ra.

Nhưng mà, mới chép xong được có một trang.

Vẫn còn đến tận chín trang, cái này đến khi nào mới chép xong?

Cái đồ khốn nạn Quyền Giản Li kia!

Anh ta nhất định là cố ý.

Loại báo cáo này in thêm mấy bản, phát xuống, để bọn họ tự mình xem là được rồi mà.

Tại sao cứ phải bắt cô công bố?

Hơn nữa trong một lúc mà viết nhiều như vậy, thực sự có người xem sao?

Nhưng mà, cho dù biết rõ tên khốn nạn kia cố ý gây khó cho mình, cô cũng không có cách nào.

Người ở dưới mái nhà, không thể không cúi đầu.

Cô còn phải tuân thủ giao ước với ông cụ Quyền nữa...

Khẽ thở dài một hơi, xoa chiếc cổ tay đã rã rời lại một lần nữa bắt đầu tập trung.

Mười phút sau, trong phòng hội nghị đã ngồi kín người.

Hai mươi mấy số to nhỏ khác nhau, toàn bộ đều là những cấp cao của công ty.

Quyển Giản Li đứng ở phía sau cô, con mắt lạnh lùng hơi nhướng lên, không nói không, rằng.

“Cái này của cô là tiếng Anh hay là con giun? Xấu chết đi được.”

Thản nhiên nhổ ra một câu, vừa thờ ơ lại cay nghiệt.

Cô hít một hơi thật sâu, không hề quay đầu lại.

Nhịn, nhịn, nhịn!

Lâm Mặc Ca cô là một nữ hán tử, ngàn vạn lần không thể nào tính toán với loại người đàn ông, lòng dạ hẹp hồi này được.

“Tổng giám đốc Quyền, phải đợi thư kí Lâm viết xong rồi chúng ta mới lại bắt đầu họp?”

Anna cẩn thận hỏi một câu.

*Cô ta viết kệ cô ta, hội nghị tiếp tục!”

“Vâng Tổng giám đốc Quyền... Đây là văn kiện. của hội nghị...."

Anna đặt văn kiện trong tay lên bàn, nhìn Lâm Mặc Ca một cái, rồi mới đi.

Chỉ có điều lúc rời đi, trên mặt đầy ý cười.

Lâm Mặc Ca đương nhiên nhìn thấy, nhưng mà cô lười tính toán với cô ta.

Người giống như Anna thế này, không chọc nổi, cũng không trốn nổi.

Cô không thể nào cả ngày đuổi theo tôi để hãm hại chứ?

“Được rồi, bắt đầu họp


Quyển Giản Li nhẹ giọng mở miệng, trong phòng hội nghị trong giây lát yên tĩnh lại.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng lật giở văn kiện, đường nhiên, còn có tiếng viết chữ của Lâm Mặc Ca.

Không ngờ rằng, cô lại còn có cơ hội tham gia hội nghị thường kì của các lãnh đạo cấp cao Quyền thị, hơn nữa còn là quy mô lớn như thế này.

Chỉ có điều đáng vẻ của cô bây giờ có hơi buồn cười.

Đeo khẩu trang, đứng ở nơi góc khuất múa bút thành văn.

Trông giống như là hoa văn phông nền của phòng hội nghị vậy.

Đối với vị thư kí được ông cụ Quyền ủy nhiệm, từ trên trời giáng xuống công ty này, mọi người từ lâu đã nghe nói.

Cho nên lúc họp, cũng sẽ luôn có vài ánh mắt rơi trên người cô.

Khiên cô lúc nào cũng cảm thấy có đao nhọn ở sau lưng, toàn thân không thoải mái.

“Tổng giám đốc Quyền, cuộc họp đấu thầu “Tuyết Thành trải qua sơ tuyển, đã bước đầu xác định được đanh sách công ty vượt qua vòng loại.

Nghe thấy báo cáo của cấp dưới, ánh mắt của Quyển Giản Li cũng quay lại, đặt trên bức tường máy chiếu phía sau.

Nhưng mà ngay tiếp theo, ánh mắt lại đột nhiên trở nên u ám.

Khóe miệng không nhịn được mà run lên.

Bởi vì chính giữa của bức tường chiếu, bất ngị có người phụ nữ chướng mắt kia đứng ở đó!

Bảng biểu vốn dĩ ngay ngắn chiếu lên người cô, cũng trở nên bị bóp méo.

Tất cả đều im bặt, mang theo tâm thái xem. kịch hay, cười trên nỗi đau của người khác.

Tính tình của Tổng giám đốc Quyền bọn họ cũng biết, vài trợ lí trước đó, đều là bởi vì sắp xếp. văn kiện quá lộn xộn, chữ viết tay không được gọn gàng, mà bị cho sa thải.

Bởi vì bệnh sạch sẽ quá mức nghiêm trọng, của ngài Li, cho nên đến cả sự lộn xộn trên văn kiện cũng không thể nào chịu được.

Nhưng mà bây giờ, trên bức tường chiếu bị viết chỉ chít những dòng tiếng anh nhìn như con giun.

Thậm chí còn nối tiếp nhau.

Trộn lẫn vào với bảng biểu trong máy tính, cảm giác đó, quả thực quá là khiến người ta sụp. đổ.

Hơi thở của đám người đều trở nên cẩn thận đè đặt, sợ rằng xui xẻo, bị Tổng giám đốc Quyền xử.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại vẫn cứ không hiểu ánh mắt ra hiệu một chút nào, giống như người không liên quan vậy, còn vươn vai một cái, nhân tiện đấm bóp bả vai ê ẩm.

Đột nhiên, hơi lạnh mạnh mẽ phía sau, khiến cô cứng người lại một chút.

Quay đầu lại một cách máy móc, đột nhiên va phải con mắt lạnh lẽo cực độ của ngài

Không kiểm chế được, run rẩy toàn thân. “Ra ngoài!”

Hai chữ thản nhiên, nhưng lại là kìm nén lửa giận mà nói ra.

Ngài Li bây giờ đã sắp nổ tung đến nơi rồi.

“Tôi vẫn còn chưa viết xong... khụ khụ..."

Cô chớp đôi mắt long lanh, vẻ mặt bất lực.

Người đàn ông này làm sao mà nói lật mặt là lật mặt? Vừa nãy là ai nói phải viết xong?

“Ra...ngoài!”

Giọng nói lạnh thấu xương hơn vừa nãy. Trong đôi mắt đen nhánh kia, dường như có lưỡi băng bay ra, đâm vào người cô gây đau đớn.

Bầu không khí trong phòng hội nghị cực kì căng thẳng, như là sắp ngưng tụ lại thành băng.

Mọi người trước nay chưa từng nhìn thấy đáng vẻ tức giận mà ngấm ngầm chịu đựng của Tổng giám đốc Quyền như vậy bao giờ, ai ai cũng đều không đám thở mạnh, ánh mắt, đều đặt trên người nguyên nhân của thảm họa kia.

Bình Luận (0)
Comment