Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 39

Lãnh đạo không ở đây, chỉ có tên ngốc mới lăng phí thời gian ở công ty!

Ngay lập tức nhắc đến túi lớn túi nhỏ, cô một lời tôi một lời mà thành câu chuyện.

Wa, ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh cao. vời vợi, quả nhiên là một ngày thích hợp để trốn việc... Đến tâm trạng cũng tốt đến mức muốn bay. lên, quả nhiên là chỉ cần không nhìn thấy mặt tên trứng thối Quyền Giản Li thì cuộc sống của cô liền ngập tràn ánh sáng.

Tâm trạng vui vẻ giống như một chú chim non, đang chuẩn bị sải cánh bay cao thì đột nhiên mây đen che kín bầu t

Ế không đúng, là bóng của một người đang chặn đường đi của cô.

Không đợi cô nhìn rõ người vừa đến là ai thì bốp...

Một cái tát nảy lửa cứ thế giáng lên mặt cô.

Trong tức khắc, cảm giác đau tê tái xuất hiện, đến tai cũng bắt đầu ù lên. Một cái tát này, đủ ác!

“Lâm Mặc Ca đúng không? Cái tát này tôi đã nhịn từ rất lâu rồi! Như thế nào, cảm giác cũng không tồi chứ?”

Giọng nói vừa lạnh lùng vừa phẫn uất vang lên, lúc này Lâm Mặc Ca mới nhận ra chủ nhân của cái tát này vậy mà chính là thiên kim của thị trưởng, An Giai Thiến.

Chỉ là không giống với bộ dạng đáng thương, trong bệnh viện ngày đó, cô ta của bây giờ trang, điểm tỉnh xảo, trên người mặc một bộ quần áo đặt may cao cấp của Tiểu Hương Phong, toàn thân toát ra vẻ cao quý.

Dưỡng như sợ bị người khác nhận ra, cô ta còn. đeo một cái kính râm che đi một nửa khuôn mặt.

Nhưng sự tức giận trong đôi mắt vẫn xuyên qua lớp kính râm chiếu thẳng lên mặt Lâm Mặc. Ca.

Cảm giác tê tê trên mặt đỡ dần, Lâm Mặc Ca nhếch nhếch mép, hít sâu một hơi.

Con ngươi lạnh lùng nhìn thẳng người trước mặt, không sợ sệt nhưng cũng không kiêu ngạo.

“An Giai Thiến, thấy cô bệnh nặng đang phục hồi nên chuyện hôm nay tôi không tính toán với cô. Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”

Thật ra thì lần trước tại bệnh viện, cô bị tiền làm cho mê hoặc nên đã cùng Quyền Giản Li hợp tác diễn một vở kịch, đã thành công làm tổn thương hoàn toàn trái tìm của An Giai Thiến.

Bộ dạng khóc lóc cầu xin thảm thương của An Giai Thiến lúc ấy cô vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Cùng là phận con gái với nhau, Lâm Mặc Ca cảm thấy cô ta có chút đáng thương thì cũng thôi đi, nay lại thêm một chút chột dạ.


“Hừ, quả nhiên là có chỗ dựa rồi, đến ăn nói cũng cứng cỏi hơn hẳn.”

An Giai Thiến hừ lạnh một tiếng, hai con ngươi giấu sau chiếc kính râm lộ ra tia khinh thường.

"Cô An này, cơn tức của cô đã xả ra hết rồi nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Lâm Mặc Ca nhấc chân định rời đi, cô không muốn tiếp tục dây đưa gì với người phụ nữ này, lãng phí thời gian vàng bạc của cô.

Hơn nữa, chỗ này còn là ở trước cao ốc Quyền. thị, cô vẫn còn phải giữ chút mặt mũi chứ.

Không ai biết được An Giai Thiến căn bản. không có ý định buông tha cho cô.

Tiến lên trước một bước, cứ thế đứng chặn ngay trước mặt cô, đôi bàn tay sơn móng màu đỏ tươi tóm chặt lấy cánh tay của cô, đường như muốn ấn sâu vào trong da thịt của cô vậy.

Lâm Mặc Ca bị đau đến mức hít sâu vào một hơi.

“Cô An, cô...”

“Cô dùng cơ thể không sạch sẽ này để mê hoặc Giản Li thì cũng thôi đi, tôi có thể nhịn, coi như là anh ấy muốn chơi một thứ mới mẻ hơn, chơi mấy ngày xong thì bỏ. Nhưng anh ấy giờ đang

nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, cô vậy mà vẫn sống một cách thoải mái như thế! Quả là nịnh hót... Thật không hiểu nổi Giản Li tại sao lại nhìn trúng một thứ vô ơn như cô chứ...”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu, từng chữ.

Sắc mặt Lâm Mặc Ca trở nên trắng bệch, những lời nói khó nghe kia tự động bị vứt ra đằng, sau, cô kéo tay An Giai Thiến vội vàng hỏi: “Cô nói Quyển Giản Li nhập viện?”

An Giai Thiến ngơ ra một lúc, khoé mắt khẽ giật, cơn oán giận càng trở nên nặng nề.

“Giả vờ cũng khá giống đấy, đây là cách mà cô trốn tránh khỏi giới truyền thông sao? Nhưng đối với tôi thì vô dụng!”

“Anh ấy bị làm sao? Bị thương có nghiêm trọng không? Tại sao lại nhập viện? Lúc nãy cô nói không rõ sống chết là ý gì..."

Lâm Mặc Ca lo lắng đến mức sắp khóc đến. nơi, cơ thể không làm chủ được mà run lên, giọng nói nhẹ bằng không cảm giác được một chút trọng. lượng nào.

Một loạt câu hỏi đều đã hỏi An Giai Thiến, ánh mắt hoài nghỉ nhìn chằm chằm cô ta hi vọng từ trên người phụ nữ này tìm thấy một chút thông. tin.


Nhưng cuối cũng vẫn là thất bại rồi Đôi mắt trong veo của cô bị bao phủ bởi làn nước mắt, sự lo lắng và sợ hãi không thể che giấu nổi trong đôi mắt đó.

"Thật sự không phải cô?”

Cô ta ngơ ngác hỏi một câu, dường như mất đi âm sắc ban đầu, mờ nhạt đến mức sắp không còn nghe thấy tiếng.

“Tôi không biết cô đang nói cái gì, nói cho tôi trước Quyển Giản Li đã chết hay chưa...”

Bốn chữ không rõ sống chết, vẫn không ngừng quanh đi quẩn lại bên tai Lâm Mặc Ca, khiến trái tim nhỏ bé của cô như chết đi, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

An Giai Thiến ngược lại sớm đã thất thần, chẩm chậm buông tay ra, quay người lầm bẩm: “ Sao lại không phải là cô? Lẽ nào tôi thật sự nghĩ sai rồi... Nhưng nếu như không phải cô... thì còn là ai nữa.."

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó trong phút chốc biến thành sự sụp đổ. Những kiêu căng ngạo mạn, vênh váo hung hăng ban nãy, tất cả đều biến mất không dấu vết. Đến những đồ makeup đắt tiền kia cũng không thể che giấu được sự yếu đuối trong mắt cô.

Hoá ra người mà anh giấu ở trong lòng, là một người khác...

Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô ta, tim của Lâm Mặc Ca lại trầm xuống thêm mấy phần, cơ thể mềm nhữn, đi đứng loạng choạng.

Cùng lúc ấy, bên dưới bệnh viện trung tâm thành phố.

Nhà báo ồn ào đứng chật kín.

Ai nấy đều phơi đầu dưới nắng, mở to mắt ngóng một người nào đó biết tin tức xuất hiện để nói cho họ biết một số thông tin tuyệt mật khiến cho cửa bệnh viện như muốn vỡ ra.

Chính vào nửa đêm hôm qua, trong thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng.

Mà nạn nhân của vụ tai nạn, chính là người phong lưu nổi tiếng nhất thành phố S, người giàu nhất thành phố $, là con trai thứ hai của nhà họ Quyển, hiện đang là chủ tịch của tập đoàn Quyền thị, Quyền Giản Li.

Tin tức vừa được đưa ra, ngay lập tức gây nên một trận gió lớn, dường như muốn lật ngửa cả thành phố S lên vậy.

Đám nhà báo tụ lại một chỗ xô đẩy nhau ào lên như một cơn sóng, họ hận không thể lật tung, bệnh viện này lên, hận không thể đào sâu xuống ba tấc đất mong tìm được một chút tin tức.

Nhưng nhà họ Quyền xử lí mọi chuyên vô cùng hoàn hảo, đến một cơn gió cũng không lọt ra ngoài.


Điều này chỉ làm khổ cánh nhà báo, nếu đến buổi chiều vẫn chưa thu thập được tin tức thì cứ đợi cấp trên chặt thành tám mảnh đi.

Ánh nắng giữa trưa gay gắt, trong lòng của các

nhà báo cũng đang kêu gào.

Ai ai cũng mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cố ngước mắt nhìn vào trong. truyện đam mỹ

Khi đám người sắp hết hi vọng thì một đáng người anh tuấn phi phàm bước ra từ cửa bệnh viện, mái tóc vàng hoe cùng chiếc khuyên tai kim cương đặc trưng...

Hu la la, vừa nãy vẫn đang sóng yên biển lặng,

trong nháy mắt một đám người đã xông đến vây chật kín con trai thứ ba nhà họ Quyền, Quyền Huyền.

“Cậu ba, xin hỏi tình hình của cậu hai nhà họ Quyền như thế nào rồi, đã qua cơn nguy kịch hay. chưa...”

“Nguyên nhân của vụ tai nạn xe là gì? Phía cảnh sát không công khai video của camera giám sát có phải là đã nhận được yêu cầu của nhà họ Quyển không? Xin hỏi trong vụ việc lần này, cậu hai nhà họ Quyển là người gây tại nạn hay người bị hại?”

“Nghe nói lúc xảy ra tại nạn trên xe còn có một người phụ nữ, cậu có thể tiết lộ một chút về thân phận của người phụ nữ này không...”

“Người phụ nữ còn lại bị thương có phải là vợ chưa cưới của cậu hai - cô An không? Đường đây nóng của thị trưởng đã bị gọi liên tục, đến bây giờ

vẫn chưa nhận được bất cứ câu trả lời nào, cậu Henri, mời cậu giải thích vài câu..."

“Nghe nói sau lưng cậu hai nhà họ Quyền luôn có một người phụ nữ thần bí, thân phận bí ẩn, tai nạn xe lần này có phải là do tranh chấp tình cảm hay không...”

Nhà báo xông lên suýt chút nữa khiến Quyền Huyền bị đè bẹp dưới đám người.

Nhưng anh ta một cầu cũng không nói, chỉ đưa tay chỉnh lại kính rồi nhếch mày, mỉm cười quyến rũ trước camera rồi lên một chiếc xe thể thao màu xanh lam rồi lao vút đi đưới sự bảo vệ của mười mấy người vệ sĩ.

Đám nhà báo trong phút chốc liền sụp đổ, vừa than thở trách móc vừa tản ra tứ phía.

Trong lúc ấy có một người với sắc mặt trắng. bệch đứng trên bãi cát mặc cho sóng biển đánh vào.

Những gì mà đám nhà báo nói lúc này, cô đều nghe rất rõ.

Thì ra Quyền Giản Lỉ bị tai nạn xe vào sáng, sớm nên mới nhập viện

Nhưng trên xe của anh lại có một người phụ nữ?

Trong lòng chợt dậy lên một cơn chua xót, chẳng trách lúc nãy An Giai Thiến xông đến công ty hỏi tội cô, ra tay đánh cô không thương tiếc.


Hóa ra tưởng cô là người phụ nữ trên xe tối hôm qua.

Cô cũng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân của sự tuyệt vọng khi An Giai Thiến rời đi...

Nhưng tại sao trong tim cô lại đau như thế?

Dưới cái nắng như thiêu đốt, thân hình mảnh. khảnh ấy lảo đảo, mong manh như muốn vỡ tan ra

Đối lập với cái nắng chói chang bên ngoài, trong nhà tổ của nhà họ Quyền là một mảng u ám.

Ngay khi nhận được tin tức về vụ tai nạn xe, cả nhà họ Quyền đều chìm trong bầu không khí nặng nề.

Lão gia Quyền ngồi trên ghế tựa, vẻ mặt u ám.

Vợ ông Ngô Ngọc Khiết ngồi bên cạnh, giúp. ông xoa bóp cánh tay.

“Lão gia, đừng lo lắng quá hại đến cơ thể, Huyền Nhi đã đến bệnh viện rồi, tôi tin rất nhanh sẽ có tin tức thôi. Lại nói thêm, người như Giản Lỉ mệnh tốt, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, bình yên Vô sự...”

“Ai... Nghiệp chướng, không khiến ta yên tâm được một chút nào! Đợi đến lúc khiến ta tức chết rồi thì nó mới yên tâm.”

Lão gia Quyền tức đến mức mắt trợn trừng, râu bay bay, mới sáng sớm đã nghe tin đứa con bất hiểu của mình gặp tai nạn, suýt nữa thì khiến cho cái mạng già này của ông đi tong rồi.

Ngô Ngọc Khiết giữ nguyên ngữ điệu, bà lại còn không biết lão gia có phải đang tức giận hay. không sao?

Trong mắt của lão gia, từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương đứa con thứ hai này nhất.

Mặc dù mở miệng là mắng anh là đứa bất hiếu, nhưng trong lòng lại khác nhau một trời một vực.

“Làm sao lại thế được, Giản Li bình thường nhìn có vẻ bạc tình bạc nghĩa, vẫn luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng, nhưng đứa trẻ đó cũng là đứa có chừng mực nhất, nếu không thì ông cũng sẽ không giao công ty cho nó toàn quyền xử lý rồi...”

“Ngọc Khiết à...”

Lão gia Quyền nắm chặt lấy tay bà, thở dài một hơi, trong mắt có một chút không nỡ.

"Tôi biết bà vẫn luôn có khúc mắc, trách tôi không cho thằng ba cơ hội... nhưng nó thật sự không ra đáng vẻ gì! Từ nhỏ đến lớn cả ngày đều không chú tâm vào sự nghiệp, chỉ biết ở cùng với đám phụ nữ chơi bời! Bà nói xem, nếu như tôi giao công ty vào tay nó thì không biết sẽ bị phá thành như thế nào nữa..."

Vừa nói đến Huyền Nhi, tim của Ngô Ngọc Khiết liền hơi run lên.

Huyền Nhi là con trai do bà mang nặng đẻ đau, nhưng lại làm bà vô cùng thất vọng. Lời này dường như làm khơi đậy những muộn phiền trong lòng lão gia, ông tiếp tục nói: “Vẫn còn thẳng cả, yếu đuối nhát gan, làm gì có đáng vẻ cả một người anh cả nên có? Haizzz...”

"Vẫn may có thằng hai ở đây, con người nó thì có hơi hỗn hào một tí, nhưng nó lại là một người quản lý công ty rất tốt, tình hình hiện tại nhà họ Quyền càng ngày càng phát triển... Nhưng cây to thường hút gió, tính cách của thẳng hai tàn ác, sợ là sẽ tìm đến không ít phiền phức..."

Bình Luận (0)
Comment