Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 56

Ít nhất sẽ không giống với kiểu người thích ồn ào này, cả đêm lăn lộn trong đó.

Nhưng mà lần này lại không phải là lần trước đến Lâu Đài Trên Mây, mà là một quán bar tên là Lam Dạ.

Khác với sự xa hoa đắt đỏ ở Lâu Đài Trên Mây, Lam Dạ thì bình thường hơn.

Phần lớn những người vào đây chơi đều là những thanh niên bình thường, còn có vài nhân viên văn phòng nữa.

Đối với Quyền Giản Li mà nói thì nơi như thế này thật sự quá khiêm tốn.

Vẻ mặt cô không tình nguyện, nhưng vẫn bị anh kéo vào.

Quyền Giản Li giống như một đại gia ngồi trên xe lăn được cô đẩy vào, vô cùng hấp dẫn sự chú ý.

Đại khái là trong mắt những cậu thanh niên kia thì trông Quyền Giản Li rất giống một tay chơi phó/ng đãng nhỉ?

Chân đã bị thương thành thế kia rồi mà còn đến mấy nơi thế này ăn chơi đàng điếm, đúng là làm gương cho bọn họ mà.

Trong những tiếng huýt sáo ồn ào, khuôn mặt của Quyền Giản Li đen đến cực điểm.

Cuối cùng thì vào một giây trước khi cơn giận dữ bộc phát, hai người đã đi vào phòng.

Nhìn bộ đáng phẫn nộ của anh, Lâm Mặc Ca thầm mắng đáng đời.

Ai bảo anh đến một nơi như vậy chứ?

"Ôi chao, đây không phải là cậu hai Li à, sao hôm nay lại rảnh rồi tới chỗ tôi cổ vũ thế này? Lại con ôm thương tích đến nữa chứ, nể mặt quá rồi đó.”

Một giọng nói dịu đàng vang lên cắt ngang. dòng suy nghĩ của cô.

Lâm Mặc Ca quay đầu nhìn lại thì thấy đối phương là một người đàn ông nho nhã, dịu đàng, giống như giọng nói của mình vậy.

Mặt như trăng sáng, tuấn lãng phi phàm.

Đúng là một công tử bột nhẹ nhàng xuất trần.

"Đừng lắm mồm nữa, có gì ăn không? Chuẩn bị cho cô ấy một phần đi. Tôi thì vẫn như cũ.”

Quyền Giản Li lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

Bấy giờ Sở Tầm Phong mới chú ý đến một cô gái ngồi bên cạnh, trong đôi mắt anh ta lộ ra vẻ sâu xa.

Nhưnganh ta cũng không nói thêm gì mà trực tiếp kêu người đi làm.

Còn bản thân mình thì tự cầm hai chai rượu. vào, mở ra rồi trộn lẫn, sau đó rót ra một ly.

"Mời cậu hai Li từ từ dùng..."

Nở nụ cười nịnh nọt.


Quyền Giản Li không thèm nhìn anh ta, đứt khoát cẩm ly lên rồi uống một hơi cạn sạch, chất: lỏng cay xè lướt qua cổ họng, tràn vào trong dạ đày.

Một cảm giác nóng rực sảng khoái lập tức truyền đến.

Giống như những điều không vui trong đầu đều bị xua tan đi hết vậy.

"Sao không thấy Tuyết Nhỉ tới cùng thế?"

Sở Tầm Phong giống như lơ đăng hỏi một câu.

Sắc mặt của Quyền Giản Li đột nhiên lạnh hẳn, mắt phượng trầm xuống như mực, lạnh thấu xương như băng.

Cậu quan tâm đến chuyện của tôi từ bao giờ vậy?"

Giọng điệu còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt mấy. lần.

Sở Tầm Phong không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Ha ha, còn chẳng phải là do lâu rồi không, thấy hai người dính lấy nhau nên mới thuận miệng hỏi một chút à.” Sở Tầm Phong ngượng ngùng cười.

Mày kiếm của Quyền Giản Li nhíu lại, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó cũng không nói gì nữa.

Anh ngửa đầu, uống thêm một ly nữa.

"Tuyết Nhỉ?

Đó là ai vậy?

Là một người phụ nữ khác bên cạnh anh ta ư?

Nhìn sắc mặt của anh ta thì hình như cũng không muốn nhắc tới.

Nhưng mà người phụ nữ có thể khiến cho tâm trạng của anh ta bị chấn động nhiều như thế, chứng tỏ người nọ cũng không đơn giản đúng không?

Không biết tại sao mà trái tim của Lâm Mặc Ca lại khẽ co rút.

Từng tia đau nhói lạnh lẽo truyền đến nhè nhẹ.

Cô im lặng nhìn đáng vẻ uống rượu như uống nước của anh, tận trong đáy lòng không nói lên được là cảm xúc gì.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang một phần bít tết thơm ngát đi vào, hương thơm nồng đậm nhất thời kí.ch thích vị giác của cô.

Lâm Mặc Ca không khách khí, cắt một miếng, ra rồi bỏ trong miệng.

Tuy là quán bar nhưng không ngờ tay nghề của đầu bếp lại giỏi như vậy, đúng là khiến cho cô phải âm thẩm thán phục một phen.

Sở Tầm Phong nhận lấy rượu vang đỏ trong tay nhân viên phục vụ rồi rót ra hai ly.


Một ly là của anh ta, ly còn lai được mặt Lâm Mặc Ca ở bên cạnh.

Cô mỉm cười lễ phép nói: "Cảm ơn anh. ” Không cần khách khí với tôi như vậy, nếu đã là người cậu hai Li mang đến thì tất nhiên phải đối đãi chu đáo rồi.”

Dường như trong lời của Sở Tầm Phong có ẩn ý, anh ta khẽ liếc mắt nhìn Quyển Giản Li đang buồn bực ngồi uống rượu ở một bên rồi bình tĩnh dựa lại gần bên cạnh Lâm Mặc Ca.

Sau đó thản nhiên nói: "Không biết mối quan hệ giữa người đẹp đây và cậu hai Li là gì nhỉ?”

Lâm Mặc Ca cũng không phải là kẻ ngốc, kiểu lời nói thế này thì cô vẫn nghe ra được.

Cô cẩn thận nuốt miếng bít tết trong miệng. xuống, sau đó nhấp một ngụm rượu rồi mới thản. nhiên mở miệng, không mặn không nhạt nói: Cấp trên và cấp dưới thôi.”

Hai mắt của Sở Tầm Phong lóe lên tỉa sáng, sắc mặt thoáng chốc sáng lên không ít: "Không. phải cô là thư ký Lâm - Tiểu Mặc Mặc mà cậu hai Vân hay nói đó chứ?”

Cái xưng hô buồn nôn như vậy, quả thật chỉ có Mạc Dịch Vân mới gọi nổi.

Lâm Mặc Ca khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục cẩn thận cắt thịt cho vào miệng ăn, động tác liền mạch lưu loát.

Cô nhai nuốt kỹ càng, sau đó uống một ngụm rượu vang đỏ.

Vị chua và ngọt của rượu vang đỏ, hòa cùng với hương thơm nồng đậm của bít tết, hương vị thực sự rất tuyệt.

Nó thậm chí ngon đến mức làm cho trái tỉm. chua xót của cô từ từ thả lỏng lại.

Quả nhiên, đồ ăn chính là phương pháp tốt nhất để chữa lành nỗi buồn mà.

Chẳng trách sau khi chia tay lại có nhiều nữ sinh trở nên mập lên như thế.

Bởi vì khi buồn thì họ sẽ sử dụng đồ ăn để lấp đầy nỗi đau trong lòng.

Sau đó thì không cần thận ăn nhiều quá.

Dần dần họ trở nên nghiện đồ ăn, cũng tiện thể bỏ qua chuyện tình yêu đau lòng trước kia.

Trên thực tế, xét về phương diện khác thì đổ ăn đễ dàng gây nghiện hơn tình yêu nhiều.

Tình yêu chán ngấy thì có thể bỏ qua.

Nhưng còn đồ ăn, một khi đã thích rồi thì cả đời này sẽ không thể nào bỏ qua được.

Bây giờ cô cũng không phải đang thất tình, chỉ là tâm trạng của cô không tốt lắm mà thôi.

Vậy nên chúng ta nên biến nỗi buồn thành năng lượng, dùng bít tết thơm ngon để bù đắp cho. tổn thương bên trong.


Cho nên, tay của cô lại càng dùng sức hơn nữa, giống như coi miếng bít tết chính là tên đàn ông vừa lạnh như băng vừa không có tình người kia vậy. Cô dùng con đao trong tay, cắt anh ta ra thành tám miếng.

Sở Tầm Phong cười rồi tiến lại gần hơn một chút, hiên ngang nở nụ cười.

Anh ta khác với Mạc Dịch Vân, ngay cả dáng vẻ cười lên cũng giống như chính bản thân anh ta vậy, nho nhã tuấn tú, không dính người như Mạc Dịch Vân.

"Tôi là Sở Tầm Phong, cô có thể gọi tôi là Tầm Phong. Tôi cũng giống như cậu hai Vân vậy, đều là bạn của tên này. ”

Lâm Mặc ca lễ phép gật đầu nhưng cũng không tiếp lời.

Nhưng mà cô lại âm thầm suy nghĩ trong lòng, thì ra anh trai công tử bột nhẹ nhàng này chính là cậu hai nhà họ Sở à.

Ba người bọn họ chơi với nhau, đúng là một đoàn thể hàng hai* rồi.

*Hàng hai = nhị hóa: ngu ngốc

Nhưng mà chỉ nhìn diện mạo thôi thì trái lại có thể làm cho đám thiếu nữ chết mê chết mệt.

Thế giới này đúng là không công bằng chút nào, tại sao cứ luôn để cho mấy mặt hàng đẹp trai kinh thiên động địa tụ lại với nhau vậy chứ? Không thể chia đều một chút, phát cho cô mấy anh được à?

Trong đầu cô nghĩ đến những chuyện lung, tung này, nhưng tay vẫn hoạt động không ngừng, lại cắt thêm một miếng thịt khác bỏ vào miệng.

Đồng thời, cô còn học theo bộ đáng của tên kia, rót một ngụm rượu xuống bụng.

Có lẽ là vì đã uống chút đồ nóng nên trong dạ dày của Lâm Mặc Ca có cảm giác nóng hầm hập, giống như cả hai bên má cũng nóng bừng lên vậy.

Thế nhưng cô không để ý lắm, bởi vì mùi vị của món bít tết này thật sự không tồi đó.

Nghe thấy mấy chữ “cái tên này”, cảm xúc trên mặt ngài Li hơi trầm xuống.

Sở Tầm Phong vụng trộm liếc nhìn anh một. cái, không chú ý tới vẻ không vui của anh mà hóng chuyện hỏi: “Cô làm thư ký bên cạnh cậu hai Li lâu như vậy rồi, cô cảm thấy thế nào? Cậu hai Li này, sinh hoạt thường ngày có khác lắm không?”

"Anh ta sao?" Lâm Mặc Ca ngẩng đầu nhìn người kia một cái, khóe miệng giật giật: "Ha. ha...

Nụ cười khinh thường và mang theo trào. phúng ấy chọc cho ngài Li không vui chút nào.

Người phụ nữ chết tiệt này, ha ha là có ý gì hả?

Lâm Mặc Ca lại cắt thêm một miếng bít tết, đưa vào miệng rồi cẩn thận nhai nuốt, sau đó lại uống một ngụm rượu.

Tục ngữ có câu ấm no sinh dâ.m dục, đạ dày được lấp đầy, cô lập tức cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nhưng mà rượu này đúng là rất không tệ, giữa môi răng vẫn còn lưu lại hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, làm cho người ta muốn dừng lại cũng không, được.

Lâm Mặc Ca không nhịn được, lại rót thêm một ly nữa.

Trong nháy mắt, một chai rượu vang đỏ đã vơi đi hơn phân nửa.

Hai má của cô cũng dần dần đỏ ửng.

Dưới ánh đèn tối tăm, trông quyến rũ đến lạ.

Ngay cả Sở Tầm Phong nhìn mà cũng phải hoảng hốt.

Người có thể lọt vào mắt cậu hai Li thì tất nhiên không phải mặt hàng bình thường rồi.


Bây giờ xem ra, người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp.

Có một loại khí chất không giống với người thường.

Nhưng thế thì sao chứ?

Chính bởi vì cô mà Quyền Giản Li mới buông bỏ Tuyết Nhi, làm cho cô ta đau lòng khổ sở.

Vừa nghĩ đến những thứ này, đôi mắt dịu dàng ấm áp kia lập tức lóe lên một tỉa tàn ác. Anh ta to gan lỗ mã/ng, ôm lấy Lâm Mặc Ca vào trong ngực.

Cũng chẳng biết Lâm Mặc Ca say rồi hay là có chút buồn ngủ mà lại không có phản ứng gì, trái lại cô còn thuận tay vuốt ve mặt anh ta.

"Khà khà, nhìn kỹ mới thấy da của anh đẹp thiệt đó, còn mướt hơn cả đa phụ nữ luôn... Anh dưỡng da kiểu gì thế?”

Bàn tay nhỏ bé hơi lạnh lêo, làm cho cả người anh ta chấn động.

Ý cười trên khóe miệng lại càng thêm sâu.

Sở Tầm Phong cúi người tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Đây là trời sinh đó, nếu như cô. thích thì ngày nào tôi cũng cho cô sờ..."

Hơi thở phả ra chọc cho cần cổ của cô ngứa ngáy, không nhịn được mà cười khúc khích.

"Bạn gái của anh sẽ ghen, còn lâu tôi mới cần

Hai má của cô càng ngày càng đỏ bừng, ngay. cả thân thể cũng nóng lên.

Giống như thật sự say rồi vậy.

Vừa hay tôi không có bạn gái, độc thân một mình, hay là hai chúng ta thử chắp vá với nhau đi?"

Dáng vẻ nửa đùa nửa nghiêm túc này của anh ta lại chọc cho Lâm Mặc Ca cười duyên một. trận.

Nhưng cũng chọc giận cả ngài Li rồi.

Trong mắt anh, động tác của hai người kia cực kỳ mập mờ, mập mờ đến ngứa cả mắt.

“Tầm Phong! Đừng có đùa với cô ấy! Người phụ nữ ngu ngốc này sẽ coi đó là thật. Cậu không. sợ cô ấy quấn lấy cậu à?”

Giọng nói lạnh như bằng, làm Lâm Mặc Ca lạnh lẽo rùng mình một cái.

Cô hung dữ quơ nắm đấm về phía ngài Ly: "Anh mới ngu xuẩn, cả nhà anh đều ngu xuẩn!"

Sở Tầm Phong cười ha ha, ôm chặt người trong ngực hơn một chút, giống như cố ý muốn cho ngài Li xem vậy.

"Tôi thật hy vọng cô ấy có thể quấn lấy tôi..."

"Nếu như thật sự có thể làm bạn gái của tôi thì đúng là cầu còn không được.”

Sau đó anh ta lại cúi đầu nhìn người đang cười duyên trong ngữ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô có chịu không?”

Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy đầu óc mê man, còn có chút choáng váng nữa.

Cô chỉ nghe thấy lời phía sau của anh ta, mơ hồ hỏi lại: “Hả? Anh đang nói về cái gì ái gì được không cơ?”

“Làm bạn gái tôi có được không? Dù sao thì cô cũng không thích cậu hai Ly, với lại cậu ta có vợ rồi, cô nên đi theo anh sớm thì hơn...”

Bình Luận (0)
Comment