Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1087


Chỗ nào có nhiều người thì Tiểu Bảo Bối không được tỉnh táo lắm, nhưng vẫn không quên mất Hắc Long của nhóc, thỉnh thoảng vẫn đòi đi tìm chó, vừa thấy Hắc Long một cái mới chịu chơi tiếp.Sau khi ba con nhà họ Triệu kia về rồi, Kiều Tuệ Hòa cũng lên lầu nghỉ ngơi.

Hà Tiêu Nhiên cũng đi với bà.


Ở dưới chỉ còn hai người đang trông con.“Em nhớ hồi đó bà nội kể là bà yêu ông từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, thế còn ông già họ Triệu kia là sao vậy?”“Bà nói với em á?” Sở Ninh Dực tay thì ôm vợ, chân thì gác trên bàn.“Đúng thế, hồi bà bị ốm bà có kể với em thế.” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối đang bò lên chân mình, thế là cô liền nhấc chân lên cho Tiểu Bảo Bối bay cao.Tiểu Bảo Bối ôm chân mami nhà mình cười khanh khách vì được giơ lên cao.Thủy An Lạc không lên cao được nữa, Tiểu Bảo Bối liền tìm đường khác, bấu tay lên đùi ba, muốn trèo lên đôi chân đang gác trên bàn của daddy nhà mình.Tiểu Bảo Bối lớn gan lắm, với được tay một cái là dám trèo qua luôn.“Đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên thật, nhưng mà nghe nói, trước đấy bà đang yêu ông Triệu, sau đấy vì ông nội nên bà đá người ta, thế nên mới cảm thấy có lỗi với ông ta đấy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi anh hướng chân xuống thành một độ cong nhất định.Tiểu Bảo Bối hầm hừ từ từ di chuyển.

Thủy An Lạc vẫn cứ để tay phía sau lưng nhóc, sợ nhóc không cẩn thận ngã mất.Thủy An Lạc thầm nghĩ, hồi còn trẻ bà cũng máu ghê!“Hai đứa đang làm gì đấy?”Thủy An Lạc đang mải nghĩ, giọng nói của Hà Tiêu Nhiên bỗng vang lên.Cô giật bắn mình, Tiểu Bảo Bối cũng bị giật mình, tay buông ra, ngã luôn xuống.


May mà Sở Ninh Dực nhanh tay nhanh mắt nên đã tóm được cu cậu.Tiểu Bảo Bối được daddy ôm vào lòng, lúc này vẫn đang đần thối ra: Con là ai? Con đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?Hà Tiêu Nhiên thấy vậy vội bước tới, đón lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng anh: “Có ai trông con như hai đứa không hả? Lỡ nó ngã thì sao?”Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.Ở nhà hai người cũng chơi với con như vậy mà, Tiểu Bảo Bối cũng có làm sao đâu?Vừa xong không phải vì mẹ lên tiếng thì sao Tiểu Bảo Bối ngã xuống được, nhưng cô không dám nói ra câu này.“Cao~ cao~” Tiểu Bảo Bối nói rồi lại với tay tìm ba mẹ.“Sau này hai đứa bớt trông thằng bé đi.” Nói rồi bà bế luôn cu cậu vào bếp.Sống chung, vấn đề lớn nhất cũng xảy ra rồi!Thủy An Lạc chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh Sở, tổ chức tin tưởng vào anh, không thể thỏa hiệp được đúng không.” Cô đã nhịn mấy ngày nay rồi đấy.Sở Ninh Dực cũng cau mày, nếu thỏa hiệp được thì sau này đâu phải sống như vậy nữa đâu.Tiểu Bảo Bối được bà bế vào bếp, lúc ra trên tay có một bình sữa, cười tít mắt tu lấy tu để.Hà Tiêu Nhiên ra rồi ngồi xuống đối diện hai người, “Bà nội bảo con lại quay trở lại bệnh viện làm việc rồi à?”Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, bà lại sắp nói tới chuyện thằng bé rồi.Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nghịch điện thoại.Thủy An Lạc ngoan ngoãn nói: “Vâng, con quay lại bệnh viện rồi ạ.”“Về rồi thì làm việc cho tốt, phụ nữ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình chứ.”Chộ ôi...Thủy An Lạc muốn hộc máu, mẹ chồng ơi, trước đây mẹ có nói vậy đâu.“Nếu đã đi làm rồi thì mẹ nghĩ hai đứa chuyển về đây sống luôn đi.

Ban ngày mẹ với bà nội có thể trông con giúp các con, tối con về rồi con trông.” Hà Tiêu Nhiên tỏ ra bình thường nói.Thủy An Lạc nghe xong mà run hết cả gan mật lên.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment