Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1133


Thủy An Lạc vẫn cố chấp xem tiếp, xem xem người ta mắng cô là yêu ma như thế nào, chửi cô hại nước hại dân ra sao.

Bàn tay nắm lấy tay cô của Sở Ninh Dực lại siết chặt hơn: “Đừng xem nữa.

”Bởi vì đau lòng mà trong giọng của anh mang theo cả sự tức giận.

Là sự tức giận vì năng lực bản thân chưa đủ mạnh, lại càng vì thương cô nhiều hơn.

“Sao lại không xem chứ, mắng hay như thế này cơ mà! Để em học thêm, xem sau này lúc anh mắng em thì em đáp trả anh như thế nào!” Thủy An Lạc vui vẻ nói.

“Em thực sự không để ý sao?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Chỉ cần đối tượng bọn họ mắng chửi không phải là anh, không phải là Tiểu Bảo Bối, không phải ba mẹ em, không phải ba mẹ anh thì em đều có thể bình thản đối mặt! Đáng tiếc, dường như Tiểu Bảo Bối bị em làm cho liên lụy thành tiểu yêu mất rồi!” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cậu con trai đang ngủ say trong lòng mình.


Cô cúi đầu hôn lên cái đầu nho nhỏ của nhóc một cái: “Nhưng mà cũng không sao, nó còn nhỏ, nó không hiểu mấy chuyện này.

”“Lạc Lạc, anh là người đàn ông của em! ”“Em cũng là người phụ nữ của anh mà, bảo vệ anh là chuyện em nên làm.

” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.

Cô để máy tính xuống rồi nâng tay ôm lấy khuôn mặt của Sở Ninh Dực: “Anh đừng làm vẻ mặt táo bón như có thâm cừu đại hận thế này chứ, là ai nói đàn ông là trụ cột gia đình hả, trước đây chẳng phải đều do anh một tay che mưa chắn gió cho em sao? Hiện tại em như cây nhỏ vất vả lắm mới lớn lên thành đại thụ, lần này hãy để em cùng anh chống đỡ!”Vợ nhà anh đã trưởng thành thật rồi!Sở Ninh Dực đưa tay kéo Thủy An Lạc vào lòng rồi khẽ nỉ non bên tai cô:“Khuôn mặt táo bón có thâm cứu đại hận sao, thật là khó nghe!”Thủy An Lạc cười ngây ngô, cô thấy hay mà.

“Em phụ tránh chặn bọn họ lại, còn chuyện sau đó cứ để anh!” Sở Ninh Dực ngang ngược ra lệnh, anh tuyệt đối không thể lại để vợ anh lại tranh việc được.

“Đã rõ!” Thủy An Lạc nói: “Em nghĩ, hiện giờ đám người kia đang luống cuống lắm đây! Dù sao chắc bọn chúng cũng không ngờ là em sẽ tự tung tin ra đâu nhỉ.

”Sở Ninh Dực hôn nhẹ lên trán Thủy An Lạc một cái, nhưng không đáp lại.

***Rome - Long gia.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm trạng của con người cũng tốt theo, nhưng đối với Long Nhược Sơ mà nói thì hôm nay chẳng phải là một ngày tốt đẹp gì.

Tràng hạt bị đứt, từng hạt rơi đầy đất.

Long Nhược Sơ quỳ gối trước tượng Phật hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.


Ngón tay dài mảnh của bà liên tục cử động nhưng lại không tính ra được chuyện gì cả.

Hai mắt Long Nhược Sơ bỗng mở lớn, điều này làm sao có thể.

Bà ta học bói toán suốt mấy chục năm trời, thiên hạ này có rất ít những chuyện mà bà ta không bói ra được.

Thế nhưng bà ta lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì trong số mệnh của Thủy An Lạc.

Long Nhược Sơ đột nhiên đứng dậy rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh mặt trời chói chang, bà ta ngẩng đầu để những tia nắng rực rỡ ấy chiếu thẳng vào đôi mắt màu tím đậm của mình.

Thủy An Lạc, rồng gặp nước hóa thần, là có người đã sửa lại số mệnh của Thủy An Lạc sao?Hay là ngay từ lúc Thủy An Lạc được sinh ra thì ngày sinh đã bị sai?“Thủy An Lạc, Thủy Mặc Vân! ” Long Nhược Sơ khẽ gọi hai cái tên này, sau đó lớn tiếng nói: “Đi tìm hành tung của Thủy Mặc Vân tới đây cho ta!”Long Nhược Sơ như thể phát điên, bà ta chưa bao giờ trở nên như vậy, bởi vì từ trước đến giờ bà ta không sợ bất cứ ai.

***Ngọn núi Châu được mây mù bao phủ, trong tầng tầng lớp lớp rừng phòng hộ là những làn khói bếp lượn lờ.

Trong một gian phòng của một căn nhà gỗ có bày một trận đồ bát quái cực lớn, trên trận đồ còn đặt hai cái mai rùa.


Thủy Mặc Vân đang ngồi cạnh một ông lão người dân tộc Tạng.

Dáng vẻ của Thủy Mặc Vân như thể đang khẩn trương chờ đợi điều gì đó.

“Vân, cậu chưa bao giờ tin những thứ này vậy mà hôm nay lại tới đây tìm lão! Dùng tâm nguyện của cậu để thay đổi số mệnh của một cô bé, thật sự khiến lão cảm thấy rất kỳ lạ.

” Ông lão đó nói rồi từ từ mở hai mắt ra.

Ngón tay đang gõ lên mặt bàn của Thủy Mặc Vân hơi khựng lại, tuy ông không tin nhưng cũng không dám mạo hiểm.

------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment