Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1237


Khi Thủy An Lạc tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng hôm sau.Cô đấm đấm cái trán đang đau nhức của mình rồi ngồi dậy.

Thủy An Lạc cũng giống con trai mình ở chỗ mỗi lần tỉnh ngủ đều phải tiến hành một lần tự hỏi: Tôi là ai? Đây là đâu?Thím Vu bưng canh giải rượu đi vào, thấy Thủy An Lạc đã tỉnh dậy thì vội vàng tiến đến đỡ lấy cô: “Tổ tông của tôi ơi, sao cô lại uống nhiều như thế hả?”Thủy An Lạc từ từ quay đầu lại, dường như cuối cùng cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.Thủy An Lạc đập đập cái trán của mình rồi hỏi: “Cháu về nhà kiểu gì vậy?” Cô nhớ rõ cô đang nhảy với Lão Phật Gia ở quán bar, sau đó hình như nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó nữa là thấy Sở Ninh Dực đang đi về phía cô.Lại sau đó nữa thì cô đã xỉn quắc cần câu luôn rồi...“Là thiếu gia bế cô về đó, con gái con đứa uống rượu không tốt đâu.” Thím Vu cứ thao thoa bất tuyệt nói.Thủy An Lạc nhận lấy bát canh giải rượu rồi nghiêm túc nghĩ xem lúc cô say xỉn đã làm ra những việc gì.Hôm qua sau khi về đến nhà thì hình như Sở Ninh Dực bế cô đến phòng tắm để tắm một lượt, sau đó thì hình như bị Sở Ninh Dực đem ra...!nhào nặn!Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cái tay run một cái, suýt nữa thì đổ cả canh lên giường, may mà thím Vu nhanh tay đỡ được.“Lại sao nữa thế?” Thím Vu hỏi.Thủy An Lạc cười ha hả không dám trả lời, cái này nói ra thì mất mặt quá đi mất.Thảo nào cô chỉ say rượu thôi mà hai chân cũng tê dại luôn.“Sở Ninh Dực đâu rồi ạ?” Thủy An Lạc hỏi.“Đang ở dưới lầu nói chuyện với ông thông gia đấy.” Thím Vu trả lời.Thủy An Lạc đang định xuống giường liền khựng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn thím Vu: “Ba của cháu tới sao?”Sở gia chỉ có một đứa con trai là Sở Ninh Dực, như vậy thì ông thông gia cũng chỉ có một mình ba của cô mà thôi!Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi chẳng kịp xỏ dép mà đã vội vàng lao xuống.Lúc Thủy An Lạc chạy xuống đến nơi thì Sở Ninh Dực đang ngồi nói chuyện với Thủy Mặc Vân.


Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh rơi vào chân của cô thì khẽ nhíu mày lại, sau đó liền bước tới bế ngang người lên.Thủy An Lạc hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Cô muốn nói ba cô còn đang ngồi đây đấy!Nhưng mà Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý.

Anh bế Thủy An Lạc đặt xuống cạnh Thủy Mặc Vân, sau đó lên lầu lấy dép cho cô.“Ba, ba về từ bao giờ thế?” Thủy An Lạc vui sướng ôm lấy cổ Thủy Mặc Vân rồi hỏi.Trên môi Thủy Mặc Vân nở một nụ cười dịu dàng.


Từ lúc Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày vì Thủy An Lạc đi chân trần thì ông vẫn luôn quan sát Sở Ninh Dực.

Sự cưng chiều của anh đối với cô đã hơn cả người làm ba như ông rồi, cho nên ông cũng chẳng còn gì để lo lắng nữa.“Ba vừa về đêm qua, Ninh Dực nói với ba là Tát Phổ Man đã cứu hai đứa hả.” Thủy Mặc Vân đưa tay xoa đầu con gái của mình rồi nói.Thủy An Lạc gật gật đầu rồi tựa vào vai Thủy Mặc Vân: “Nhưng thật ra là ba đã cứu bọn con, nếu không có ba thì làm sao ông ấy có thể cứu bọn con được, ông ấy làm vậy là vì muồn trả ơn thôi.”“Vậy cũng phải cảm ơn chứ.” Thủy Mặc Vân vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực thả đôi dép xuống đất, sau đó anh mới xoay người ngồi xuống ghế.Có một thằng con rể thế này ông thấy rất hài lòng.“Vậy chuyện trước đây ba đồng ý với con thì sao? Phải đi gặp mẹ ấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.Thủy Mặc Vân hơi khựng lại một chút, “Ba gặp rồi, chính ba là người đã báo cho mẹ con biết tin hai đứa đã bình an.

Ba mẹ gặp nhau rồi.”“Gặp rồi ấy ạ?” Thủy An Lạc bật dậy khỏi vai của Thủy Mặc Vân, có chút khó hiểu: “Ba đã gặp mẹ rồi á?”“Lúc đi ngang qua thì có gặp một lần, hiện tại mẹ con đang sống rất tốt.” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói, như thể ông thật sự không để tâm đến những chuyện đã qua.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment