Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1307


Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc Thủy An Lạc một cái, sau đó lại cúi đầu tắm cho Hắc Long.Thủy An Lạc mím môi, cái này không dễ làm nha.“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối ôm chân Sở Ninh Dực, một tay nhỏ còn với ra định giúp Hắc Long tắm.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai đang cười híp mắt, cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của nhóc một cái.Thủy An Lạc bĩu môi, rồi như có như không giúp Hắc Long tắm rửa.Thím Vu vừa ôm điện thoại đứng ở cửa chụp ảnh vừa cười tít mắt.“Bảo Bảo tắm, Bảo Bảo tắm~” Tiểu Bảo Bối đẩy tay Sở Ninh Dực ra, giọng thì bé cơ mà cũng ghê tớm lắm.Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn Tiểu Bảo Bối dùng móng vuốt nhỏ tạt nước, tạt một hồi cũng chẳng tạt được bao nhiêu.Hắc Long đột nhiên lắc người, khiến cho bọt nước văng tung tóe.

Sở NinhDực nhíu mày kéo hai mẹ con vào lòng mình.


Tiểu Bảo Bối thấy vậy vẫn cười khanh khách.Thím Vu chụp ảnh xong, ngắm nhìn một nhà đang đùa giỡn vui vẻ với nhau, cuối cùng lắc lắc đầu đi vào bếp: “Khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, hy vọng không xảy ra chuyện gì nữa.”Thủy An Lạc nịnh bợ Sở tổng từ trong phòng tắm cho tới tận lúc ăn cơm tối xong.

Khi Sở tổng đi tắm, cô tranh thủ dỗ Tiểu Bảo Bối đi ngủ.

Cu cậu cảm thấy rất tủi thân vì cu cậu đã buồn ngủ đâu.Thủy An Lạc dỗ con trai ngủ say, rồi quay trở lại phòng.

Sở Ninh Dực đã tắm xong, giờ đang nằm trên giường.Thủy An Lạc dựa cửa nhìn vào, sao vẫn còn giận thế chứ, chẳng phải cô chỉ nói một câu di động quan trọng hơn anh thôi sao? Thế mà cũng tức lâu như vậy cơ à?Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy đau lòng, rốt cuộc chỉ có thể ủ rũ đi tắm.Nhưng mà di động không có bên cạnh khiến cô cảm thấy bất an thật.

Mặc dù cô biết sẽ không có ai gọi điện cho mình nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.Vậy nên lúc Thủy An Lạc tắm xong đi ra, bĩu môi nhìn người đang nằm trên giường, sau đó cô lau qua mái tóc một chút rồi vén chăn lên chui vào.Thủy An Lạc quay lưng về phía Sở Ninh Dực rồi nhỏ giọng nói: “Em nhỏ tuổi hơn anh mà.”Trong câu nói này còn nghe ra được cả sự tủi thân của cô.Cô nhỏ hơn Sở Ninh Dực gần mười tuổi, vậy nên với mấy người tầm tuổi 9x như cô thì điện thoại chính là vật bất ly thân.Còn đối với Sở Ninh Dực lại khác, di động đối với anh chỉ là một công cụ dùng để liên lạc mà thôi.Có thì làm việc dễ dàng hơn; không có thì càng tốt, càng nhẹ đầu.Sở Ninh Dực từ từ mở mắt ra nhìn cô gái đang quay lưng về phía mình.


Vợ ngốc nhà anh giận rồi sao?Sở Ninh Dực cũng cảm thấy bản thân thật nhảm nhí, chỉ vì một cái điện thoại di động mà tức giận với cô như vậy.Có điều ngẫm lại, quả thật những người ngang tuổi Thủy An Lạc đều không thể sống xa điện thoại.

Cô sinh năm 1995, cách anh gần mười tuổi nên sự khác biệt đâu chỉ có vài ba thứ.Sở Ninh Dực nghĩ rồi đặt tay lên vai cô.Thủy An Lạc khẽ nhúc nhích, tránh khỏi tay anh.Sở Ninh Dực cũng không ép buộc.

Anh nằm thẳng người nhìn trần nhà trong bóng tối.“Sở Ninh Dực, em nhỏ tuổi hơn anh, hoàn cảnh sống của em cũng khác với anh, quan điểm sống của em cũng khác biệt rất lớn với anh! Thế nhưng anh không thể chỉ vì cái lý do này mà tức giận với em, rồi lại không để ý đến em!” Thủy An Lạc nói rồi xoay người ngồi dậy.


Cô dùng ánh mắt tức giận mà nhìn chằm chằm người còn lại đang nằm trên giường, đôi mắt màu tím trong ánh sáng yếu ớt, ánh lên một màu sắc khác lạ.Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc sắp khóc, trong mắt cô đã ngập nước nhưng vẫn bướng bỉnh không cho nó chảy xuống.Đây coi như là lần đầu tiên sau khi kết hôn, bọn họ vì quan điểm sống khác nhau mà cãi nhau sao?Thủy An Lạc vẫn nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực cũng nhìn cô, nhưng anh không có ý định lên tiếng.Thủy An Lạc không nhịn nổi nữa, nước mắt của cô cứ thế mà rơi xuống tí tách.Mắng không lại anh, ẫm ĩ cũng không lại anh, ngay cả trừng mắt cũng không lại anh nữa, trái tim thật là đau quá đi.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment