Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 1415


Khúc mắc giữa hai người được cởi bỏ, trên đường về trông Thủy An Lạc cũng vui vẻ hơn.“Anh thả em xuống đoạn đường phía trước đi! Em tự về được, còn anh cứ đi làm đi.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.Sở Ninh Dực dứt khoát kéo người vào lòng mình: “Nói linh tinh cái gì thế, vợ anh còn đang mang thai đấy, thả em ở đây, nhỡ vợ anh bị thương thì em chịu trách nhiệm được không?”Thủy An Lạc: “...”“Anh Sở, vợ của anh quý giá đến vậy cơ à?” Trong lòng Thủy An Lạc vui đến nở hoa, ánh mắt đắc ý khiến người ta nhìn chỉ muốn chọc cho một phát.“Đắc ý cái gì, có phải nói em đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi nắm lấy cằm của cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.Thủy An Lạc vẫn cười cười, mặc kệ anh nói thế nào thì cô chỉ cần biết đang nói cô là được rồi.Sở Ninh Dực ôm cô nằm xuống đùi mình, sau đó tiếp tục cầm lấy tài liệu:“Hôm nay đến công ty với anh đi.”“Đi làm Tô Đát Kỷ à?” Thủy An Lạc tiếp tục đặt chân lên cửa xe để tìm một tư thế thoải mái nhất.“Đừng tự dát vàng trên mặt mình như vậy.” Sở Ninh Dực cười mắng một câu.Thủy An Lạc hơi bĩu môi, rõ ràng cô chỉ ăn ngay nói thật thôi có được không hả!“Tại sao anh vẫn bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ anh cứ không để Viên Giai Di vào mắt như thế sao?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.“Anh nghĩ hiện tại anh không hề muốn nghe cái tên này một chút nào, cho nên em im đi!” Sở Ninh Dực bình tĩnh nói, sau đó ký tên xuống tài liệu, đặt sang một bên rồi nhìn cô gái đang nằm tự nghịch ngón tay trên đùi mình.Thủy An Lạc duỗi tay nắm chặt lấy tay của anh, thế lại có thêm một cái tay để chơi rồi.“Đôi khi em nghĩ Viên Giai Di cũng thật đáng thương.

Cô ta yêu anh đếnphát điên luôn rồi.” Thủy An Lạc thở dài nói.Sở Ninh Dực cứ để mặc cô nghịch tay mình.


Thủy An Lạc thi thoảng mắc bệnh dở hơi không giống những thiên kim tiểu thư ôn hòa, dịu dàng khác, chỉ cần cô nhàn rỗi thì nhất định sẽ làm cái gì đó.Trước đây Sở Ninh Dực cảm thấy cô như vậy là vì tuổi còn nhỏ, thế nhưng đến bây giờ thì cũng không còn nhỏ nữa rồi.

Vậy chỉ có thể là tính cách của cô vốn là như vậy, mãi mãi cũng chỉ như thế này.“Vậy lúc nào em mới yêu anh đến phát điên?” Sở Ninh Dực hơi cúi đầu kề sát lên trán cô.Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ: “Em không như vậy đâu, nếu quả thật anh không cần em nữa thì em sẽ đi xa thật xa.”“Giống như một năm trước sao?” Sở Ninh Dực đưa tay nhéo nhéo chóp mũi của cô: “Nếu không vì hai chúng ta bị gài bẫy thì em định trốn anh cả đời.


Để sau này anh gặp được một người trông rất giống mình nhưng lại không biết đó là con trai anh sao?”Thủy An Lạc không hề giấu giếm mà gật đầu: “Nhưng anh cũng có nghĩ tới chuyện đi tìm em đâu.

Anh biết trường em đang học, anh muốn tìm em cũng chỉ là chuyện một câu nói mà thôi, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả.

Thậm chí, có khi anh còn nghĩ cái người từng hung hăng xông vào cuộc đời anh đã đi hẳn rồi ấy chứ, không phải sao?”Hiện tại nói về chuyện này đã không còn tâm tình trước kia nữa, chỉ giống như đang kể một câu chuyện xưa, một câu chuyện của người khác.“Trước hết, anh không thích bất cứ kẻ nào hung hăng xông vào cuộc sống của anh hết, cho nên anh mới bài xích em! Thứ hai, anh vẫn rất ghét cái cảm giác đó, nhưng lần này người xông vào cuộc đời anh lại là con trai anh, người mà anh không thể bài xích nhất, vì nó đã tồn tại rồi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, mười ngón tay của hai người đan vào nhau: “Thế nhưng anh không hề hối hận vì năm đó đã ly hôn với em.”“Cái gì chứ hả?” Thủy An Lạc tỏ ra cực kỳ bất mãn.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment