Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 220


Lúc Thủy An Lạc định đi về phía đó thì bị Sở Ninh Dực sầm mặt túm lại.

Anh không ngờ Mặc Lộ Túc lại đến đây nhanh như thế, còn đến trước cả anh nữa.Thủy An Lạc như thể nghĩ ra cái gì đó đột nhiên hét lên, "Đúng rồi, không ai có thể hiểu rõ mấy thứ đó hơn đàn anh cả, tại sao mình không nghĩ đến cái này nhỉ?"Không nghĩ đến?Tốt lắm!Sở Ninh Dực hài lòng vỗ đầu cô vợ ngốc nhà mình, tuy rằng cô không nghĩ đến anh khiến anh rất bực bội, nhưng lại càng không nghĩ đến Mặc Lộ Túc, điều này khiến anh khá là hài lòng.Thủy An Lạc thấy tâm trạng của Sở Ninh Dực bỗng tốt lên một cách bất thình lình, không kìm được mà nhíu mày lại.Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đứng vào một góc khuất, vừa hay có thể tránh được tầm mắt của người khác, sau đó liền gọi điện thoại cho chú Sở, bảo chú ấy mời các giáo sư bác sĩ tới, tất nhiên càng là những người có tiếng nói trong bệnh viện thì càng tốt.Thủy An Lạc nghe vậy không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực, anh định khiến Lâm Thiến Thần hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại cái bệnh viện này được nữa sao?Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thật ra thì cô vẫn thấy...!hả hê cực kỳ!"Thế này thì tốt rồi, đàn anh nhất định có thể khiến cô ta hiện nguyên hình." Thủy An Lạc kích động nói.Sở Ninh Dực vừa mới bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy câu đó của Thủy An Lạc, thoắt cái mặt lại sầm xuống.


Anh vẫn còn đang ở đây nghĩ cách trừng trị Lâm Thiến Thần giúp cô, thế mà giờ cô lại một lòng nghĩ về Mặc Lộ Túc như thế hả.Sở Ninh Dực tóm chặt lấy cổ Thủy An Lạc, để cô đối diện với mình, không cho cô tiếp tục nhìn qua phía kia nữa."Thủy An Lạc, não của em lại cất trong két sắt rồi à?" Không ngờ cô lại nghĩ người đàn ông khác có thể giúp được cô lúc này, đúng là đáng ăn đòn.Thủy An Lạc bị ăn mắng lần thứ n thì rất ấm ức, sao lại mắng cô nữa rồi? Đang định cãi lại thì lại bị Sở Ninh Dực kéo về phía sau thêm chút nữa, sau đó cô liền trông thấy mấy nhân vật tầm cỡ lớn như Viện trưởng các thứ bỗng xuất hiện phía sau Lâm Thiến Thần.

Cô lấy làm thắc mắc: "Tại sao chúng ta không qua đó? Tôi muốn đối chất với cô ta.""Đợi một lát đã, chưa đến lúc đâu." Sở Ninh Dực tóm chặt lấy cánh tay cô, thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói của anh lại mang theo cả cảm giác lạnh băng.Thủy An Lạc không hiểu, thế này rồi còn phải chờ gì nữa?"Ngốc ạ, có hiểu cái gì là "leo càng cao thì ngã càng đau" không? Có một số người nếu không ngã một lần thật đau, thì sẽ không bao giờ chịu để tâm đến lời cảnh cáo của người khác." Lúc Sở Ninh Dực nói những câu đó ánh mắt anh vẫn hướng về phía Lâm Thiến Thần.

Anh đã cảnh cáo Lâm Thiến Thần hai lần rồi, nhưng cô ta vẫn chẳng đặt trong lòng, vậy thì lần này đừng có trách tại sao anh lại không nể mặt?Thủy An Lạc thấy anh nói vậy, tuy giọng điệu dịu dàng nhưng cô lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không nhịn được mà thầm nghĩ, may mà lần này người chọc giận anh không phải là mình.Leo càng cao ngã đau, câu này cô đã từng dùng với An Giai Tuệ rồi.Nhưng, Lâm Thiến Thần có chọc đến anh sao?Thủy An Lạc cảm thấy thật khó hiểu.Sở Ninh Dực lại xoa đầu Thủy An Lạc, nhìn là biết cô nàng đang nghĩ gì nhưng anh không có trả lời nghi vấn của cô, có những thứ chẳng cần phải nói ra, tự anh biết là được rồi.


Nếu như không phải là cô, anh cũng không nhất thiết phải tức giận như vậy.

Đáng ra sau khi bị anh cảnh cáo, Lâm Thiến Thần không nên tiếp tục động đến giới hạn của anh như vậy.Mặc Lộ Túc cau mày nhìn Lâm Thiến Thần, trước đó Kiều Nhã Nguyễn đã kể cho anh nghe đầu đuôi mọi chuyện rồi, vậy nên anh cũng hiểu được đại khái."Nghe nói bác sĩ Lâm có làm một báo cáo về vấn đề vỡ mạch máu do máu tim chảy ngược đúng không, không biết có thể cho tôi xem qua một chút được không nhỉ." Mặc Lộ Túc thản nhiên lên tiếng, trong giọng nói không mang bất cứ một cảm xúc nào cả.Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhếch lên.

Người thật sự tham gia buổihội thảo đó ở thành phố A này chắc cũng chỉ có một mình Mặc Lộ Túc thôi.


Thế nên chỉ cần làm rõ nguồn gốc của bản báo cáo này, cô nghĩ là có thể chứng minh được Lâm Thiến Thần mới là người sao chép kết quả của người khác.Nhóm dịch: Mèo Xinh------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment