Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 82


Lâm Thiến Thần đánh giá Kiều Nhã Nguyễn một lượt, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ."Nếu đã là thực tập sinh, vậy đi báo cáo với giáo viên hướng dẫn của cô đi, còn ở đây làm gì?""Nghe nói bác sĩ Lâm đây y thuật rất cao siêu, tôi không khéo lại đi cửa sau nên ghi tên cô luôn rồi." Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói, như kiểu không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết thì không dừng vậy.Sắc mặt Lâm Thiến Thần từ từ trở nên khó coi.

Cô ta dùng ánh mắt thù hận nhìn hai người, sau đó quay lưng đi thẳng: "10 giờ hội chẩn, tôi mong cả hai cô đừng có tới muộn."Thấy Lâm Thiến Thần phải bỏ đi, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn liền đập tay nhau một cái."Ài, tao không biết là ở đây mà mày cũng đi cửa sau được đấy nhé?" Thủy An Lạc thân thiết khoác tay Kiều Nhã Nguyễn hỏi."Bệnh viện trên đời này đều cùng là người một nhà cả, mày không hiểu được đâu." Kiều Nhã Nguyễn tặc lưỡi nói.


Tất nhiên cô sẽ không nói cho cô bạn ngốc của mình biết đây là do Sở Ninh Dực đặc biệt căn dặn, còn đi kèm với mục tiêu năm bốn cô nàng này không được tạch môn nào.Bởi vì cái bảng điểm đỏ chót của Thủy An Lạc thực sự khiến Sở Ninh Dực trông mà phát hãi lên được.Kiều Nhã Nguyễn nhớ lại lúc vừa xong cô đi gặp Sở Ninh Dực.

Khi Sở Ninh Dực giao cho cô chuyện này, vẻ mặt đó đúng là rất giống như đang gửi gắm.

Còn cô lại chỉ có thể giả ngu phối hợp, cứ gật gù nói phải suốt thôi.


Dù sao thành tích của Thủy An Lạc cũng thật sự...!không thể nhìn nổi."Được rồi, dù gì mày cũng là đời thứ hai của gia đình có bệnh viện mà." Thủy An Lạc nói rồi buông cô ra, bắt đầu chỉnh lại đống ghi chép lát nữa cần dùng trong buổi hội chẩn."Thế hai con y tá lắm mồm kia đâu rồi?" Kiều Nhã Nguyễn liếc ngang liếc dọc nãy giờ vẫn chưa thấy hai người kia đâu cả."Không biết, chắc đi làm việc rồi, mà...!hình như từ qua đến giờ tao đều không thấy chúng nó đâu hết ấy." Thủy An Lạc cười híp mắt nói, cuối cùng tai cô cũng được yên rồi."Tao nói chứ vị Sở tổng này theo đuổi người ta cũng ghê thật đấy, giờ mày có "đi ngang" trong viện chắc cũng chẳng ai dám nói gì mày nữa đâu." Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc một cái rồi lục lục bàn làm việc của cô, tiện tay lấy một quyển ra."Tao có phải cua đâu mà đi ngang hả?" Thủy An Lạc quăng cho cô bạn mình một cái lườm."Tao nói mày nghe, không phải Sở Ninh Dực đang theo đuổi tao đâu.""Sao? Chẳng lẽ tự dưng mày phát hiện ra bản thân có khuyết điểm không thể cho ai biết được à?" Kiều Nhã Nguyễn trưng ra vẻ mặt đầy thấu hiểu nhìn cô."Tao đập chết mày bây giờ đấy, có tin không." Thủy An Lạc nói rồi cầm bản ghi chép đập lên đầu Kiều Nhã Nguyễn."Dù sao thì cũng sẽ không có chuyện đó đâu." Nói cho cùng thì cô cũng đã nói trắng mục đích của anh ta ra rồi nên anh ta sẽ không nói những lời như theo đuổi cô này nọ nữa đâu."Không tin, mày dám đánh chết tao thì mày cứ chờ đấy mà khóc đi.""Vâng vâng vâng, đánh chết ngài xong tiểu nhân đây cũng sẽ đi chết theo luôn.

Thôi đi mau lên không con mẹ kia lại kiếm cớ gây sự nữa bây giờ." Thủy An Lạc vừa nói vừa đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài.***Sở Ninh Dực đang ở cách đó không xa trông thấy hai người đùa giỡn nhau rồi khuất bóng, xem ra đưa Kiều Nhã Nguyễn về đây là một quyết định đúng đắn."Thiếu gia, sao không nói cho tiểu thư biết?""Nhìn thì có vẻ như không để tâm nhưng thật ra cô ấy vẫn sợ, thế nên mới không dám tin tưởng bất cứ ai cả." Sở Ninh Dực hờ hững nói."Đi thôi."Cô có thể cợt nhả với anh nhưng lại không chịu tin tưởng anh, như vậy chỉ có thể nói từ tận sâu trong lòng cô vẫn đang bài xích.

Bài xích việc tin tưởng một ai đó, không tin, đương nhiên sẽ chẳng phải đau lòng.***Hiện tại, Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn là hai sinh viên thực tập duy nhất trong viện, cho nên sau khi họ tiến vào phòng bệnh, các giáo sư bác sĩ liền nhìn về phía họ."Người mới à?" Một trong số họ mở miệng hỏi."Giáo sư Thẩm, đây là thực tập sinh của chúng tôi." Lâm Thiến Thần mỉm cười giải thích."Là cái cô thực tập sinh vừa mới tới đã gây họa đấy á?" Sắc mặt vị giáo sư gạo cội kia chợt biến.


Ông ta dùng con mắt dò xét nhìn Thủy An Lạc.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment