Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 897


“Sở Đại, con gái tôi hôm nay vừa mới chào đời, nên là không máu me gì được đâu.” An Phong Dương hời hợt nói.Thủy An Lạc bỗng trợn tròn mắt, “Anh Xinh Trai!”Anh nói vậy là muốn để anh Sở một mình xử mấy tên này à?“Yên tâm đi, em phải tin tưởng vào người đàn ông của em chứ, không thì em...” An Phong Dương còn đang định nói thì bỗng dừng lại, sau đó hơi nhún vai.Không thì em?Cái gì?Thủy An Lạc cau mày, rõ ràng là An Phong Dương không nói hết câu.“Quay lưng lại.”Anh Sở làm màu không sợ sét đánh sau khi vào đây được năm phút cuối cùng cũng chịu mở miệng ra nói.Thủy An Lạc xoay người lại, hai tay bịt chặt lỗ tai của mình.Thủy An Lạc âm thầm đếm số trong lòng.


Từ trước đến giờ anh Sở hành động chưa bao giờ lâu la, cho nên cô cứ ngoan ngoãn đếm số là được rồi.Hai bên tai dù đã bịt chặt lại nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thống khổ, còn có tiếng giải thích biến thái nhanh như gió của An Phong Dương.

Anh đang hướng dẫn đám người đó đối phó với anh Sở sao?Thủy An Lạc âm thầm chửi rủa: Anh Xinh Trai, em mà là não tàn thì anh chính là loại không có não.Thủy An Lạc còn đang âm thầm mắng chửi An Phong Dương thì đột nhiên được ai đó kéo mạnh vào một lòng ngực rộng lớn, ấm áp.Rèm cửa ngay sau đó được kéo lên, Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn.Trên đất...!xác phơi khắp nơi!À không!Là những tên đàn ông cao lớn thô kệch kia đang nằm la liệt trên đất kêu rên thống khổ.Mấy con dao phay rơi dưới đất, hoàn toàn chẳng dính tí máu nào.Vậy nên anh Sở lo đến đứa con vừa mới sinh của anh em nhà mình cho nên mới không để đổ máu đấy à.Chỉ có điều hình như tay chân của bọn họ không được đúng lắm, Thủy An Lạc cố gắng nhìn kỹ lại.An Phong Dương kéo rèm cửa ra rồi lại ung dung bước tới chỗ tên cầm đầu đang nằm dưới đất.

Anh ngồi xuống, vỗ vỗ lên cái mặt mập mạp của gã: “Sao không đánh như tao bảo ấy? Mày nói xem trên đời này làm gì còn ai hiểu cậu ta hơn tao nữa đâu?”Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.


Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Em có thể đạp tên đó được không?”Chắc có lẽ vì đã được ôm vào lòng nên Thủy An Lạc cũng không còn thấy sợ hãi gì nữa.Sở Ninh Dực nhướng mày, quả nhiên là con gái của Thủy Mặc Vân, là người phụ nữ của Sở Ninh Dực, làm gì có ai gan được như cô nữa?“Anh cảm thấy phản ứng của em lúc này hẳn là nên khóc lóc rồi ôm lấy anh mới phải chứ!” Sở Ninh Dực nhắc nhở.“Tại sao?” Thủy An Lạc thắc mắc.Sở Ninh Dực: “...”Được rồi, điểm tốt nhất của não tàn chính là lành sẹo sẽ quên đau cực nhanh.An Phong Dương nói xong rồi đứng dậy nói thêm một câu: “À đúng rồi, kể cả bọn mày có nghe theo tao thì cũng vô dụng thôi, dù sao thì với tốc độ như sên đó của chúng mày thì thật sự quá mất mặt.”Phụt...Thủy An Lạc đột nhiên có chút thương thay cho mấy tên này, Anh Xinh Trai à, anh đâm chọt người ta như vậy mà cũng được hả?“Mấy tên này xử lý sao đây? Đưa tới đồn cảnh sát à?” Lý Tử tranh thủ thời gian vừa rồi đã tự băng bó qua loa được cho mình, lúc này đang nhìn đám người đo sàn dưới đất nói.Có điều lúc nói xong, anh vẫn nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.“Chỗ đồn cảnh sát đó có đưa đến cũng chẳng ích gì, tôi có chỗ tốt hơn!” An Phong Dương mỉm cười nói.Thủy An Lạc cảm thấy sống lưng lạnh toát.


Cô ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Ở đâu cơ?Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Bệnh viện tâm thần!”Thủy An Lạc: “...”Đây đúng là một chỗ lý tưởng!Sở Ninh Dực nói là bệnh viện tâm thần, nhưng người lại do An Phong Dương đưa đi, thế nên có phải là viện tâm thần hay không thì cũng chẳng ai biết được.Trong mấy phút đó, vì rèm cửa đã bị kéo lại nên chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong đó cả.Sở Ninh Dực chỉ đưa ra câu trả lời là: Bệnh nhân trốn khỏi viện tâm thần tới làm loạn, giờ đã được trả về.Căn phòng trong phút chốc đã yên tĩnh trở lại, có điều bên trong giờ đã thành một mớ hỗn độn.------oOo------.

Bình Luận (0)
Comment