Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 8

"Điều này được gọi là cái chết", Hartman hỏi "Ngươi nghĩ thế nào về nó?"

Cậu bé nhìn về phía bàn cờ vua. Hàng lông mày nhợt nhạt cong lên, một biểu cảm người lớn kỳ quặc trên khuôn mặt trẻ con.

Căn phòng tối và yên tĩnh. Họ đang ở riêng, xung quanh là những đồ nội thất vật dụng bình thường trong quân đội hay thấy ở văn phòng các quan chức lâu năm;một cái giường đơn nhỏ, một cái bàn,và hai cái ghế tựa khá không thoải mái. Nước uống ở trên bàn. Một cái chai đã bật mở. Đó là một chai rượu nho đắt tiền đáng ngạc nhiên. Trong ánh sáng đèn vàng nhẹ nhàng,nó lấp lánh một màu đỏ giống như màu máu. Bức tường phía trên đầu cậu có hai bức vẽ khá đắt tiền. Một bức về quang cảnh đua ngựa. Bức khác vẽ hình một người phụ nữ khỏa thân đầy vẻ gợi dục tinh tế.

Cậu có một ly nước chanh. Ly rượu đỏ đặt bên cạnh cốc nước chanh của cậu, vẫn còn đầy nguyên, như sẵn sàng mời gọi để nhấp một chút,song về mặt khác nó chưa từng được động vào.

"Cậu nghĩ gì về nó?" Hartman chất vấn.

"Thư giãn, có lẽ...hoặc có thể không. Dù sao đi nữa, nó ... khác biệt."

Cậu di chuyển một con tốt về phía trước. Nó mảnh mai, trắng muốt, được khắc một cách công phu và đã được định đoạt số phận hi sinh từ trước , cho những thứ vĩ đại hơn , đương nhiên.

"Nó không làm cậu sợ sao?" Hartman nhìn về phía cậu, âm thanh yên lặng, chất vấn.

Hắn ăn con tốt của cậu.

" Chúng ta một ngày nào đó sẽ đều chết. Sợ hãi sẽ chẳng thay đổi được gì"

" Cậu không tin vào những thứ sau đó, Chúa , thiên đường hay địa ngục sao?"

Nụ cười của cậu như chiếu cố.

"Ông tin à?"

"Không" Hắn nói quả quyết " Ta không tin thứ gì. Bây giờ trả lời ta đi , cậu bé"

"Tôi không biết" Cậu trả lời " Suy đoán siêu hình không thực sự là thứ sở trường của tôi. Nó chẳng phục vụ mục đích nào tôi có thể nhìn thấy"

Câu trả lời làm Hartman giật mình. Cậu ăn quân tượng khi gã đang nhìn mình . Hartman di chuyển một con tốt lên phía trước.

"Cô em gái nhỏ của cậu tin" Hắn nói " Con bé quỳ vài lần vào buổi tối, bất cứ khi nào nó nhớ ra , ít nhất, vì quản lí của nó nói cho ta biết."

Cậu bé đứng bất động.

Sau đó chậm rãi hơn bất kỳ lúc nào, một nụ cười nhỏ rùng rợn trên đôi môi của cậu.

"Em ấy sẽ làm những thứ như vậy" Cậu nói . Âm thanh mềm mại và hơi có vẻ khát khao.

Cảm xúc trong đôi mắt cậu bé và nụ cười hiển hiện nhỏ nhoi ấm áp khiến Hartman ngạc nhiên.

"Cậu thực sự nhớ con bé đó" Hartman nói. Sự bất ngờ của hắn bộc lộ rất rõ trong chất giọng nhẹ nhàng, mơ hồ ngờ vực.

Cậu ngước nhìn Hartman. Đôi mắt hơi co lại; tất cả dấu hiệu dịu dàng trước đó hoàn toàn biến mất.

"Đúng" cậu thừa nhận, khá thẳng thắn, gần như thách thức.

Cậu di chuyển quân tượng về phía trước. Hartman dò xét cậu bé, sau đó nhìn xuống bàn cờ.

"Từ những gì tôi nghe được, hai người rất thân thiết, tuy nhiên,cậu rất khác với con bé, phải không? Thí dụ em gái cậu tin vào chúa, nhưng cậu thì không ."

Cậu trông cỏ vẻ hào hứng.

"Tôi chưa bao giờ nói với ông là tôi tin hay không tin"

"Nhưng cậu vừa mới nói lúc trước..."

"Tôi nói những suy đoán siêu hình không mang lại mục đich thực tiễn nào. Mọi người nhìn chung hay tin những điều làm họ thoải mái nhất"

"Vậy nói cho ta biết, cậu tin vào cái gì?" Hartman di chuyển con tốt lên . "Điều gì làm cậu thoải mái?"

Cậu ngả người về phía trước, lạnh nhạt chú tâm vào bàn cờ.

Cậu không đáp lại.

"Đừng có lờ ta, nhóc con" Hartman nói , rõ ràng trở lên tức giận.

"Tha cho tôi" Giọng cậu mặc dù lịch sự, nhưng cương quyết. Cậu di chuyển một con tốt khác. "Nhưng ông không được dành quyền để biết mọi thứ riêng tư về tôi"

Người đàn ông cau mày giận dữ. Hắn hiển nhiên điên tiết vì những lời của cậu bé.

"Thằng nhãi tự phụ" Hắn càu nhàu " Ta nên đánh ngươi vì sự thô lỗ của mày"

Cậu lại cười. Lần này, đó là nụ cười mà Hartman đã từng sử dụng; làn môi gợi cảm ghê tởm, không, không thích hợp phải nói là độc ác cử động chậm rãi như cá mập, không hề có một tia ấm áp đồng cảm trong đôi mắt xanh sắc bén, cay nghiệt kia.

Nó chưa bao giờ ngừng khiến Hartman kinh ngạc rằng một đứa trẻ có thể cười kiểu đó.

Nhưng sau đó, hắn nhắc nhở bản thân mình, hắn không phải đang bàn bạc với một đứa trẻ, song là một con quái vật với khuôn mặt xinh đẹp, một tên giết người còn trẻ mà đôi tay nhơ nhuốc đầy vết máu cũng như hắn , và hắn là một cựu chiến binh tàn nhẫn hơn.

"Ông sẽ thích nó, đúng không,Mr.Hartman?" Cậu bé quan sát. Âm thanh cậu hiển nhiên hào hứng và mơ hồ khinh bỉ "Đánh tôi ư?"

Không.Hartman nghĩ. Cái thứ này rõ ràng không phải là trẻ con, bất kể cơ thể bên trong trông có vẻ còn non nớt hay mỏng manh như thế nào.

Và đó là một cơ thể đẹp, Hartman quyết định khi hắn nghiên cứu cậu bé, thực sự vô cùng đẹp.

Vẻ đẹp của nó thậm chí còn tinh tường hơn khi nhìn dưới con mắt của một người sành sỏi.

Hắn cảm thấy bản thân mình trở nên căng cứng với suy nghĩ về vẻ đẹp cổ xưa, và nó trông như thế nào, trần trụi và ướt đẫm mồ hôi và uốn éo dưới thân hắn.

Hắn thậm chí còn căng cứng hơn khi hắn ngước lên và nhìn thấy sự đanh thép trong đôi mắt đó. Đôi mắt của đứa trẻ không phải là đôi mắt của thứ đồ chơi dễ phục tùng, bất kể vẻ đẹp hoàn mĩ kia có dối lừa bao nhiêu.

Chúng là đôi mắt của chủ nhân, nhà lãnh đạo để thống trị.

Đứa bé nhất định sẽ phá hủy theo nhiều cách khi cậu ta trở thành một người đàn ông, thật nguy hiểm làm sao.

"Đúng" Hắn thừa nhận, hầu như không suy nghĩ "nhiều gần như tao thích làm thịt mày"

Cậu cười ngay sau đó. Cái cười nhạo báng và lạnh lùng.

"Sự thật thà của ông khá cảm động đó,Mr.Hartman"

"...nhưng không đủ để thuyết phục ngươi?"

"Không"

"Điều gì sẽ thuyết phục ngươi đây, cậu bé?" Một chút bén nhọn của sự tức giận được giấu kĩ càng trong giọng nói hắn , nhưng bị bộc lộ bởi sự rung động mãnh liệt vào thứ mà hắn hạ quân tượng xuống ,ăn mất con tốt của cậu.

"Tự mình đoán đi" Cậu nói không thương xót.

" Ông đương nhiên biết ông sẽ hoàn toàn không đề phòng tôi nếu tôi quyết định hạ gục ông bây giờ, giống như những kẻ khác"

Cậu ngước lên. Đôi mắt ghim chặt về phía đôi mắt của người đàn ông.

Không khí đột nhiên dày đặc căng thẳng.

Đó là trận chiến quyền lợi, mỗi người sẽ không do dự cố gắng để hạ nhục đối phương.

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ khi cậu lên tiếng, mặc dù cậu không di chuyển chút nào, thậm chí cũng chẳng chớp mắt.

"Tôi biết" Cậu đồng ý khẽ khàng "Tôi sẽ không đề phòng bất cứ kẻ nào. Ông lớn tuổi hơn, và to con hơn, và khỏe hơn tôi . Nếu ông đè tôi xuống, và ép tôi, tôi sẽ không thể thoát khỏi, bất kể tôi có chống cự kiên quyết thế nào"

Hartman cảm thấy sự cương cứng tăng lên. Hắn phải cảm tạ chiếc bàn giữa họ đã giấu đi điều đó. Thằng bé không cần phải khẳng định xa xôi về quyền lực của hắn vượt trên cậu ta. Thật đủ xấu hổ khi họ ở đây, cùng nhau, nói chuyện như thế này. Vì chúa hắn là quản lí cô nhi viện.Thân thiết như thể điều này với một trong những chủ đề thí nghiệm đẫm máu chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

Thậm chí còn khủng khiếp hơn khi phải thừa nhận hắn muốn ...khẩn cầu, sự đồng tình của đứa trẻ.

Hắn quay mặt đi, phá vỡ cân bằng bằng cách nhìn xuống,và thua cuộc.

Cậu bé tiếp tục im lặng, mắt cậu vẫn nhìn trực diện người đàn ông.

"Nhưng sau đó , ông sẽ không làm như vậy, bởi vì trong trường hợp của tôi , ông không cần cấp dưới;ông muốn có một kẻ ngang hàng người sẵn sàng chấp nhận ông. Chính vì thế tại sao chúng ta ở đây, thảo luận về vấn đề tôn giáo khi các cậu bé khác đang ngủ. Điều đó lí giải vì sao ông rất đáng được khen ngợi khi cố không chạm vào những thứ không phải của mình, nó thật không giống ông lắm, từ những lời người khác nói"

Hartman khịt mũi.

"Ngươi thực sự coi trọng bản thân mình, đúng không?"

Cậu nhún vai trả lời lạnh nhạt. "Không đặc biệt" Cậu nói "Ông là người coi trọng tôi , vì bất kì lí do nào"

"Đừng đẩy vận may của ngươi đi, cậu bé" Hartman cười châm chọc "Mày có thể là đứa trẻ thông minh, nhưng mày cũng chẳng khác gì so với những đứa khác"

"Do vậy tại sao tôi ở đây, uống nước với ông như thể chúng ta đều là người lớn, chúng ta đều bình đẳng"

"Có lẽ mục tiêu của ta là khiến mi say rượu và quyến rũ ngươi"

"Ông sẽ không phí chai rượu đắt tiền để làm điều này. Ông chỉ đang cố gây ấn tượng với tôi, sau đó thuyết phục tôi ngủ với ông"

Cậu bé nhìn xuống, rồi di chuyển quân xe về phía trước.

"Nhưng dù vậy, có tôi như một người đồng minh vẫn chưa đủ đúng không?" Cậu lại ngước nhìn người đàn ông "Nó không phải thực sự điều ông muốn, nhưng là điều ông sẵn lòng chấp thuận, ít nhất khi tôi trưởng thành hơn một chút. Nếu tôi có khả năng là đối tác tình dục của ông ngay bây giờ, ông sẽ muốn tôi chế ngự ông. Bởi vì, trẻ như tôi, ông nhìn tôi như thể là cấp trên của mình. Ông muốn tôi ở bên trong ông"

Một cú đánh tung ra, nặng nề, nó hất đầu cậu bé về phía sau với sức lực khủng khiếp. Những quân cờ va vào nhau loảng xoảng và bật nẩy xuống sàn gỗ khi cậu bé rơi xuống, ngã uỵch ầm ĩ khi cậu tiếp đất.

"Không có kẻ nào nói chuyện với ta kiểu đó, nhóc con" Hắn rít lên. Mắt hắn co lại, đầy đe dọa " Kể cả mày cũng thế"

Cậu bé phun một bãi máu từ miệng ra ngoài, ngước nhìn Hartman và cười.

Môi cậu đỏ và sưng phồng, và vương máu.

Hartman đấu tranh để kiềm chế cơn thúc giục tiến tới gần hơn, để liếm vệt máu trên miệng của thằng nhóc con đang cười khinh bỉ kia. Sự cương cứng của hắn lại giật mạnh lần nữa. Cảm giác về sự tức giận và nhục nhã mà hắn đang thấy vẫn chưa đủ để giết chết cơn cuồng nộ.

Và cậu ta biết. Cậu nhìn chằm chằm vào chỗ phồng trên quần người đàn ông với sự chế nhạo câm lặng, sau đó ngước nhìn khuôn mặt đang tức giận ,dần đỏ lên của hắn ta.

Giọng cậu lịch sự khi cậu lên tiếng lần nữa.

"Tôi băn khoăn, sao ông quá bạo lực, nếu những điều tôi nói không đúng?"

Hartman vồ lấy cổ áo cậu, kéo cậu đến gần khuôn mặt hắn ta , và lại đánh cậu bằng cú đấm siết chặt.

"Mày cần phải học tập, cậu nhóc" Một cú đòn khác "Học hỏi lúc nào biết khôn mà im cái miệng chó lại"

Cậu im lặng dưới màn tra tấn này, nhưng nụ cười khinh thị vẫn ngạo nghễ trên miệng.

Hartman đẩy cậu ra. Cậu bé loạng choạng, và nắm cạnh bàn để giữ bản thân không bị ngã. Cú đánh dữ dội. Máu rỉ ra từ góc miệng. Khuôn mặt cậu sẽ phủ đầy những vết bầm tím vào sáng mai.

Và dù vậy cậu vẫn đẹp một cách đầy đau khổ.

Hartman vẫn còn muốn đánh thằng bé. Hắn muốn vồ lấy nó, ném xuống sàn và đập nát thái độ khinh khỉnh ngạo mạn chó chết kia. Song hắn không làm. Đánh thằng nhóc quá sớm gây ra lỗi lầm, hắn cảm nhận điều đó ngay sau khi hắn nhìn thấy sự coi thường hưng phấn, lạnh lẽo trong ánh mắt đứa trẻ. Hắn không thể để bản thân mắc sai lầm lần nữa, bất kể cậu ta có khiêu khích thế nào, bởi nếu hắn làm như vậy, hắn sẽ chứng minh cậu ta đúng khi giữ cậu lại với sự khinh miệt như thế. Nó có nghĩa là, về cơ bản, cậu bé đã thắng.

Hắn thật khốn nạn nếu hắn bị đánh bởi thằng nhóc bé tí tuổi đầu.

"Cút ra khỏi phòng tao ngay"

Cậu xoay người đi, nhưng khi đến cửa, cậu dừng lại và quay đầu lại.

"Ông hỏi tôi rằng tôi tin điều gì, Mr Hartman, và cái gì làm tôi thoải mái" Cậu nói " Tôi không thể nói điều gì làm tôi dễ chịu, bởi như tôi đã nói, ông không có quyền được biết bất cứ thứ gì riêng tư về tôi " cậu chạm vào khuôn mặt khá thận trọng " và tôi nghiêm túc hồ nghi rằng ông sẽ chẳng bao giờ đạt được đến mức ấy. Nhưng sự thật thà của ông đã thuyết phục tôi nói cho ông biết một điều mà tôi tin, dù tôi chẳng thấy một chút thoải mái nào từ nó"

Nụ cười như cá mập xuất hiện lần nữa.

"Tôi không giả vờ để biết về chúa hay thiên thần hay ác quỷ. nhưng tôi tin sự hiện hữu của quái vật, Mr.Hartman. Nó quyền lực, một thứ tàn nhẫn. Nó sống bên trong tất cả loài người. Ông nói ông không tin bất cứ thứ gì, do vậy tôi sẽ chứng minh cho ông thấy nó luôn tồn tại vào một ngày nào đó. Ông sẽ biết khi nào nó xảy ra. Chúng ta sẽ cùng nhau quan sát nó, tôi hứa" Nụ cười cậu vô cùng trẻ con và ngọt ngào "Ngủ ngon, Mr.Hartman"

Người đàn ông lớn tuổi nhìn cậu bé rời khỏi. Tay hắn run rẩy. Đôi mắt co lại và tim đập thình thịch với cơn giận dữ trần trụi kìm nén...giữa tất cả những thứ đã xảy ra.

Hắn đứng bất động như bám rễ trên sàn, liếc chăm chăm vào cánh cửa ở gần một hồi lâu sau khi cậu ta rời khỏi.

Chậm rãi, cơn giận bắt đầu mờ dần.

Gã quay bước đến chiếc bàn, ngồi xuống thở dài.

Lại một lỗi khác.

Hắn cầm chiếc ly nước chanh cậu bé đã uống vơi đi một nửa lên, yên lặng quan sát nó chăm chú trong ánh đèn vàng của căn phòng. Gần như vô thức, hắn nâng nó lên trên miệng, và nhấp một ngụm nhỏ chất lỏng hiện tại chỉ còn âm ấm nhạt nhẽo.

Môi hắn dừng lai ở chính xác vị trí mà cậu bé đã chạm tới.

Cái miệng nhỏ bé, vô tâm, ngạo mạn , lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng gợi cảm xấu xa đó, nó mới tương xứng với với đôi mắt sắc lạnh như thép làm sao.

Hắn uống lần nữa, thậm chí dù hắn không khát, sau đó hắn đặt cái ly xuống. Ngón tay vô thức chạm lên viền cốc. Hắn mất tập trung.

"Thống trị tôi thực sự" hắn lẩm bẩm một mình, sau đó cười " Thằng nhãi con xấc láo càn rỡ..."

Hắn nhắm mắt lại.

Cậu ta không sợ bất cứ thứ gì một chút nào, không bị khiếp đảm bởi lời hăm dọa, đánh đập hay hành hạ, hay e ngại bóng tối, thực tế thì cậu ta khiến nó càng trở lên lộng lẫy.

Người cuối cùng còn sống sót trong ngày tận thế, khi mà sự hỗn độn cuối cùng đã đi đến hồi kết thúc, người cuối cùng tồn tại...

Đứa bé sinh ra để lãnh đạo, để thống trị, bỏ bùa và giết người, và trong bản chất, để chinh phục và thống trị...

Hắn rùng mình.

Thằng khốn giết người bé nhỏ rốt cuộc đã đúng, hắn phiền muộn nghĩ.

Nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận suy nghĩ xấu hổ này với bất cứ ai. Đã quá đủ mất thể diện rằng thằng bé bản thân nó cũng biết.

Cậu bé thực sự là quái vật, căn bệnh đã tiêm nhiễm vào trong dòng máu hắn.

Căn bệnh...

Trong cơn giận đột ngột, hắn hất cái ly nước vào tường và nguyền rủa, chửi thề lưu loát khi nó tan tành thành hàng nghìn mảnh nhỏ.

Hắn vẫn khó chịu một cách đau đớn.

... ...... .....
Bình Luận (0)
Comment