Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 104

Dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, Lương Mạn Thu đã bay về Hải Thành. Cô vốn định đến kỳ nghỉ đông mới về nữa, nhưng Đới Kha không chịu nổi, nên đầu tháng Mười Hai, anh đành xin nghỉ phép năm ngày bay tới Bắc Kinh thăm cô.

Vừa đặt chân xuống sân bay, từng cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, mang theo cái hanh khô đặc trưng mà ở Hải Thành chẳng bao giờ có. Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, trong sân bay lại ấm áp tựa mùa xuân. Đới Kha liên tục di chuyển giữa những khu vực chênh lệch nhiệt độ rất lớn, mặt khi thì lạnh buốt như áp đá, lúc lại nóng ran như hơ lửa, khiến anh chẳng tài nào thích ứng ngay được.

Lương Mạn Thu đón được anh ở sân bay Thủ đô, theo thói quen định nhào tới, nhảy chồm lên người anh, và Đới Kha cũng dang rộng vòng tay đón lấy. Đúng khoảnh khắc ngón tay họ vừa chạm, một tia lửa điện bất ngờ tóe lên kêu lách tách khiến cả Lương Mạn Thu lẫn Đới Kha đều giật nảy mình, bất giác cùng rụt tay lại.

Tĩnh điện ở đây còn kinh khủng hơn ở Hải Thành nhiều.

Đới Kha chửi thề một tiếng. Cảm giác thân thuộc vừa nhóm lên khi thấy bóng hình Lương Mạn Thu thoáng chốc tan biến, lúc này anh mới thực sự thấm thía cái không khí đặc trưng của miền Bắc.

Lương Mạn Thu nói:

– Em đã bôi một lớp kem dưỡng ẩm dày cộp trước khi ra ngoài rồi mà vẫn chẳng ăn thua. Hay mình ôm lại lần nữa xem, chắc không bị giật nữa đâu nhỉ?

Đới Kha quả quyết đáp:

– Có giật cũng phải ôm.

Họ mới xa nhau ít lâu mà đã nồng nàn hơn cả vợ chồng son; đến sấm sét cũng chẳng cản nổi cặp tình nhân này, huống hồ chỉ là chút tĩnh điện cỏn con.

Đới Kha siết chặt lấy Lương Mạn Thu sau gần hai tháng trời xa cách, rồi áp môi mình lên môi cô. Đôi môi vốn khô cong của anh, sau khi đánh cắp được chút son và hơi ẩm từ môi cô, dường như cũng vơi bớt phần nào cái hanh hao của miền đất lạ.

Lương Mạn Thu vội dặm lại son dưỡng, rồi chìa thỏi son về phía Đới Kha, lém lỉnh nháy mắt:

– Anh ơi, có muốn cấp ẩm không?

Đới Kha cười đáp:

– Anh vừa mới cấp xong rồi.

Lương Mạn Thu càng ngày càng quen với mấy lời cợt nhả của anh nên chỉ bĩu môi:

– Có chút xíu đó sao đủ, một phần chia hai người xài lận mà.

Đới Kha nhún vai:

– Có chút xíu thì cũng là có.

Lương Mạn Thu đành chịu thua, không khuyên nữa. Cô nặn một lượng lớn kem dưỡng da tay lên mu bàn tay mình rồi chà thẳng sang mu bàn tay Đới Kha, xoa bóp đều cho anh tựa như người ta tẩm ướp gia vị, cốt để kem thấm sâu vào da. Cái hanh hao mùa thu đông ở Hải Thành còn chẳng bằng một phần mười ở Bắc Kinh, thế mà Đới Kha vẫn lười chăm sóc, để mu bàn tay thô ráp, sần sùi đến độ nhìn mà xót hết cả ruột.

Hồi trước, cứ đến mùa đông là Lương Mạn Thu lại lải nhải nhắc anh bôi kem dưỡng ẩm, y như cách cô vẫn gọi anh dậy mỗi buổi sáng vậy.

Lương Mạn Thu thở dài thườn thượt:

– Em mà không nhắc thì chắc anh chẳng bao giờ nhớ bôi đâu ha.

Đới Kha vốn không câu nệ tiểu tiết, vả lại anh và Lương Mạn Thu đã quá thân thuộc, chẳng còn ở giai đoạn cưa cẩm phải màu mè kiểu cách. Họ đã thấy hết những mặt tệ nhất và xấu xí nhất của nhau, chẳng cần phải cố tô vẽ làm gì cho mệt.

Anh nói:

– Anh mà cố ý bôi trát này nọ thì em mới nên lo lắng đấy.

Lương Mạn Thu khẽ đánh vào mu bàn tay Đới Kha, bởi tên này lại bắt đầu giở thói ăn nói khó nghe rồi.

– Ở nhà anh bôi hay không thì tùy, đằng nào em cũng có sờ được đâu. Nhưng đã tới đây với em thì phải nghe lời em, em không muốn chạm phải một cái móng giò khô khốc đâu.

Đới Kha nắm ngược lại tay Lương Mạn Thu, dỗ dành:

– Được rồi, đến địa bàn của em thì em nói gì anh nghe nấy. Tàu điện ngầm sắp tới rồi, đi nhanh thôi.

Hồi còn học đại học, mỗi cuối tuần hò hẹn, việc đầu tiên sau khi nhận phòng khách sạn luôn là một màn quấn quýt nồng nhiệt.

Từ bé đến lớn chưa một lần ra Bắc vào mùa đông, Đới Kha vừa bước vào khách sạn đã bị hơi nóng hầm hập phả vào người. Nhiệt độ trong này còn cao hơn ở sân bay vài phần, khiến anh nóng muốn ngất đi.

Lương Mạn Thu khẽ hé mở cửa sổ, một luồng gió lạnh lùa vào, dù nhiệt độ chưa thay đổi tức thì nhưng hít thở không khí trong lành cũng giúp Đới Kha thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Đới Kha cởi phăng áo khoác ngoài, trên người chỉ còn độc một chiếc áo phông ngắn tay.

– Sao cái máy sưởi này nó khó chịu dữ vậy? Cái này có chỉnh nhiệt độ như điều hòa được không?

Hệ thống sưởi ấm mùa đông năm nay mới hoạt động chưa đầy một tháng, Lương Mạn Thu cũng chỉ vừa mới làm quen với cái khô hanh đặc trưng của miền Bắc.

Cả hai đều thuộc tuýp da khô, nên sống ở một thành phố biển có tới bảy, tám tháng hè mỗi năm như Hải Thành vô cùng phù hợp, chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện da đổ dầu.

Ấy thế mà vừa đặt chân ra Bắc, đủ thứ cảm giác khô ngứa khó chịu thi nhau hành hạ, lượng kem dưỡng ẩm tiêu tốn cũng nhiều hơn hẳn khi ở nhà.

Lương Mạn Thu đáp:

– Chắc là chỉnh được ạ, để em hỏi lễ tân xem sao. Ở ký túc xá của em toàn mấy bạn gái miền Bắc chỉnh thôi.

Hồi học đại học, phòng ký túc xá của cô cũng có vài bạn dân Bắc từng kể đủ thứ chuyện về mùa đông phương Bắc, nhưng vì chưa tận mắt thấy máy sưởi bao giờ nên cô cũng chỉ hình dung một cách mơ hồ.

Bảo vệ đến hướng dẫn họ cách điều chỉnh van máy sưởi, hóa ra chỉ có thể mở hết cỡ hoặc vặn nhỏ một nửa chứ không điều chỉnh nhiệt độ trực tiếp được, còn việc có phù hợp hay không thì đành tự cảm nhận.

Nhiệt độ từ từ hạ xuống, cái nóng hầm hập cũng dịu bớt, việc hít thở dễ dàng hơn hẳn. Đới Kha cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác phởn phơ khi lũ trẻ con miền Bắc ngồi trong nhà ăn kem que giữa mùa đông giá rét.

Đất Thủ đô tấc đất tấc vàng, phòng tắm của khách sạn khá nhỏ, một người đứng cũng chỉ vừa đủ duỗi tay duỗi chân, còn hai người thì xoay trở kiểu gì cũng chạm vào nhau. Ấy vậy mà Lương Mạn Thu và Đới Kha vẫn cố chen chúc trong đó.

Lương Mạn Thu rúc vào lòng Đới Kha, đưa lưng về phía anh, để anh kỳ lưng cho mình.

Đới Kha nói:

– Anh bay cả quãng đường xa tới đây chỉ để kỳ lưng cho em thôi đấy.

Lương Mạn Thu cười khúc khích:

– Em tự làm cũng được mà. Anh ơi, anh để em tự làm nhé?

Đới Kha gạt phăng:

– Mơ đi.

Dứt lời, anh cù lét khiến Lương Mạn Thu cười ré lên, người run bần bật, suýt nữa thì ngã khuỵu. Đới Kha vội vòng tay qua nách, nhấc bổng cô dậy.

Cơ thể xa cách lâu ngày gặp lại khó kìm nén trước những va chạm cọ xát, khiến Đới Kha nhanh chóng có phản ứng mãnh liệt. Anh hơi cúi người, vật nóng bỏng kia đã chen thẳng vào giữa hai ch ân Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu cảm thấy mình như một mụ phù thủy đang cưỡi trên cây chổi thần.

Sữa tắm tạo ra vô số bọt xà phòng, lớp bọt khiến khoảng tiếp xúc giữa hai người trở nên trơn trượt lạ thường. Lương Mạn Thu chẳng thể phân biệt nổi mình đã đóng góp bao nhiêu phần trơn trượt ấy. Dẫu Đới Kha nhắm nghiền đâm bừa cũng dễ dàng trượt vào trong.

Anh bỗng xao nhãng việc kỳ cọ, chỉ mân mê mãi một vùng. 

Đới Kha dường như rất hứng thú với nhịp tim của Lương Mạn Thu, hai tay không ngừng dò xét nhịp đập của nó.

Tim Lương Mạn Thu đập mỗi lúc một nhanh, không chỉ vì vận động mà còn do không gian quá nóng và ngột ngạt.

Cô sợ mình sẽ ngất xỉu trong phòng tắm mất.

– Anh ơi, mình ra ngoài nha?

Một câu hỏi đơn giản, nhưng vào khoảnh khắc này lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Lương Mạn Thu vừa chủ động bật đèn xanh với Đới Kha.

Điều này hiếm thấy vô cùng, tần suất cũng chỉ như những lần Đới Kha bị cảm cúm, một năm giỏi lắm cũng chỉ có một lần.

Đới Kha với lấy vòi sen, xối nước ào ào gột sạch bọt xà phòng, rồi dùng khăn tắm lớn quấn lấy cả hai, bế bổng cô ra ngoài, cùng nhau ngã xuống giường.

Ưu điểm của hệ thống sưởi ấm được thể hiện rõ nhất vào lúc này, họ không còn phải lo lắng chuyện bị cảm lạnh khi bất ngờ tr ần trụi nữa. Mùa đông mà ấm áp tựa mùa hè, lại chẳng nhễ nhại mồ hôi như mùa hè thực sự.

Chiếc giường lớn của khách sạn phải oằn mình chịu đựng những cơn địa chấn từ chuyến đi thăm người thân, những bức tường cách âm kín đáo giữ trọn tình cảm nồng nhiệt của tuổi trẻ. Nỗi nhớ được thể hiện qua muôn vàn cách: sự rung chuyển của nệm, những nếp gấp nhàu nhĩ của ga giường, những vệt d1ch nhờn dính trên khăn tắm, đôi gò má ửng hồng khác thường, tất cả đều là minh chứng của tình yêu.

Xong hiệp đầu, Lương Mạn Thu và Đới Kha ôm chặt lấy nhau, cùng chờ cho nhịp thở dịu lại và hơi nóng tan đi.

Sau đó, họ bắt đầu tâm sự nhau nghe tình hình gần đây của bản thân.

Trước đó, ngày nào họ cũng nhắn tin WeChat.

Có những lúc Đới Kha đang theo dõi đối tượng cũng không quên nhắn tin cho Lương Mạn Thu, than phiền rằng đã là tháng Mười Một rồi mà Hải Thành vẫn còn muỗi, khiến cánh tay anh nổi mấy nốt mẩn đỏ. Anh lại ước ao giá mà Lương Mạn Thu ở đây thì lũ muỗi chắc chắn sẽ chẳng thèm đốt anh, mà chỉ nhắm vào làn da non mềm của cô thôi; hóa ra cô chẳng khác nào Đường Tăng của xứ muỗi, con nào con nấy đều yêu cô.

Đôi khi, vì bận việc đột xuất, cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, để rồi lần sau nói chuyện lại tự nhiên chuyển sang chủ đề mới, quên bẵng đi chuyện cũ.

Lại có khi, vì một việc gì đó chưa có kết quả, đến lúc ngã ngũ rồi thì lại thấy chẳng còn quan trọng nữa, nên đành tạm gác lại, chẳng buồn nhắc đến.

Cuộc sống của họ dần xuất hiện những mảng xa lạ với đối phương; yêu xa quả thực vẫn khiến sự gắn bó phai nhạt đi ít nhiều.

Khi mới bắt đầu yêu xa, cả Lương Mạn Thu và Đới Kha đều không dám đếm thời gian, dù là đếm xuôi hay đếm ngược thì cũng đều thấy lâu lắc lâu lơ.

Cách duy nhất chỉ là cố gắng tham dự nhiều hơn vào cuộc sống của đối phương, dùng lời nói và cử chỉ để tương tác, hòng khỏa lấp dần khoảng cách.

Đêm cuối tuần đầu tiên, Lương Mạn Thu và Đới Kha không vội ra ngoài chơi mà làm tổ trong khách sạn, gần gũi nhau hết lần này đến lần khác.

Ban đầu còn xen kẽ những màn ôm ấp tỉ tê quảng cáo giữa giờ, nhưng đến nửa đêm thì miệng chỉ còn dùng để hôn, gần như đánh mất chức năng ngôn ngữ.

Nếu những tiếng rên đơn âm tiết cũng được tính là trò chuyện, thì họ đã trò chuyện đứt quãng suốt cả đêm.

Sau hiệp cuối, Lương Mạn Thu không chịu nổi cảm giác khô ngứa trên da, bèn lay Đới Kha đang gà gật, nhờ vả:

– Anh ơi, bôi sữa dưỡng thể cho em với.

Đới Kha mệt rã rời, nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi, làu bàu:

– Em tự bôi đi.

Lương Mạn Thu nũng nịu:

– Em không bôi được sau lưng.

Đới Kha chợt mở bừng mắt, nhìn cô chằm chằm, hỏi vặn:

– Anh không ở đây thì ai bôi cho em?

Lương Mạn Thu đáp tỉnh queo:

– Có anh thì em nhờ anh, anh không ở đây thì em đành tự lực cánh sinh thôi.

Chưa đợi Đới Kha kịp giở giọng cợt nhả, Lương Mạn Thu lại nói thêm:

– Anh bôi cho em xong thì em bôi cho anh, mình giúp đỡ lẫn nhau.

Đới Kha khựng lại một chút, đoạn nhận lấy tuýp kem dưỡng thể Lương Mạn Thu đưa, nặn kem ra như nặn xốt mayonnaise, vẽ vô số đường hình chữ S lên tấm lưng trần của Lương Mạn Thu đang nằm sấp.

Cảm giác mát lạnh trên da khiến Lương Mạn Thu không khỏi phì cười:

– Anh nặn nhiều thế, lát nữa phải xoa mãi mới thấm hết được mất.

Đới Kha đáp:

– Phần hai người đấy.

Nói rồi, Đới Kha nhổm nửa người dậy, đè lên người Lương Mạn Thu.

Cô khẽ kêu lên một tiếng, biết ngay là Đới Kha chẳng có ý tốt mà.

Kem dưỡng thể ngay lập tức được dàn đều, ấm dần lên, làm trơn mượt làn da khô ráp của cả hai.

Lương Mạn Thu biến thành bệ đỡ cho Đới Kha, tiếng cười của cô khiến cả người Đới Kha đang áp lên cũng rung lên nhè nhẹ.

 – Anh ơi, anh lười quá đi mất.

Đới Kha cãi lại:

– Đây gọi là hiệu suất cao.

Cơ ngực săn chắc của anh bỗng có một công dụng khác, tựa như hai miếng bông tẩy trang cỡ lớn, thoa đều kem dưỡng thể khắp tấm lưng trần của Lương Mạn Thu.

Thi thoảng, cô thậm chí còn cảm nhận được hai hạt nhỏ nhô lên, lướt qua xương bướm của mình, gây ra cảm giác nhột nhạt rất tinh tế, cô biết tỏng anh cố tình làm thế.

Đới Kha làm xong việc, lăn sang bên cạnh, nằm sấp hỏi:

– Giờ tới lượt em hả?

– Bôi thì bôi. – Lương Mạn Thu ngoan ngoãn dùng tay bôi kem cho anh.

Đới Kha trêu:

– Hai tay em cộng lại còn chưa bằng một nửa tay anh, bôi đến bao giờ mới xong?

Lương Mạn Thu thủng thẳng:

– Mình có vội đi đâu đâu, cứ từ từ thôi.

Đới Kha gợi ý:

– Dùng chỗ nào to hơn tay của em mà bôi.

Lương Mạn Thu dạ một tiếng tỉnh bơ.

Cô ngồi xuống giữa hai đầu gối anh, chống tay xuống nệm, nhấc hai bàn chân to hơn tay của mình lên, từ từ xoa bóp lưng cho Đới Kha.

Đới Kha quay đầu lại, lườm cô một cái sắc lẻm, xẵng:

– Lương Mạn Thu, em muốn chết hả!

Lương Mạn Thu cố nín cười, hỏi:

– Anh ơi, chân em to hơn tay mà đúng không? 

Cô còn không biết điều mà đạp nhẹ vào mông anh –  cái nơi săn chắc và đàn hồi hơn hẳn mông cô nhờ nhiều năm rèn luyện.

Đới Kha làu bàu:

– Cứ nhằm đúng lúc này mà trêu bố là sao.

Đới Kha chẳng nhớ nổi họ đã dùng hết mấy cái bao, chỉ biết cái cuối cùng xẹp lép như chiếc vỏ xúc xích bị hong khô, chẳng còn gì bên trong.

Lương Mạn Thu mím môi nín cười, nói:

– Lúc này là tốt nhất rồi còn gì, làm xong việc thì phải được mát xa tử tế chứ. Thôi anh đừng nói nữa, nói cũng tốn sức lắm đấy.

Sáng thứ Bảy, đồng hồ sinh học của Lương Mạn Thu vẫn hoạt động trước như thường lệ.

Cô khẽ lay Đới Kha dậy, nếu không sẽ lỡ mất giờ ăn sáng của khách sạn.

– Anh ơi. – Vừa cất tiếng, giọng Lương Mạn Thu đã khản đặc, giống như có một cô em gái khác đang gọi Đới Kha vậy.

Đới Kha ngạc nhiên:

– Giọng em lạ thế.

Lời vừa dứt, Lương Mạn Thu và Đới Kha nhìn nhau trân trối, bởi giọng anh cũng chẳng khá hơn là bao.

Lương Mạn Thu cười khanh khách, đúng là chó chê mèo lắm lông. Cô trêu lại anh:

– Giọng vịt đực kìa.

Đới Kha hắng giọng, uống một ngụm nước cho thông cổ, rồi đáp:

– Giọng ông xã em chứ.

Do đặc thù công việc, Đới Kha thường xuyên phải thức khuya dậy sớm, có khi làm việc quần quật không ngơi nghỉ, nhưng cũng có lúc được nghỉ liền mấy ngày như đợt này.

Từ khi anh bắt đầu đi làm, Lương Mạn Thu gần như không còn gọi anh dậy nữa, để anh ngủ thêm được chút nào hay chút ấy.

Nhưng hôm nay họ có kế hoạch ra ngoài.

Lương Mạn Thu giục:

– Mình dậy ăn sáng thôi anh, hôm nay chúng ta tới Cố Cung. Cuối tuần chắc là đông người lắm đấy.

Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Lương Mạn Thu đã ra sức tìm hiểu lịch sử Cố Cung, trình độ cũng đủ để làm một hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư, có thể thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Đới Kha nghe suốt quãng đường giống như hồi ở Mộc Phủ tại Lệ Giang.

Sống chung nhiều năm, Lương Mạn Thu và Đới Kha phối hợp vô cùng ăn ý và hiệu quả, một người dùng nhà vệ sinh, một người dùng bồn rửa mặt đặt bên ngoài, chẳng mấy chốc đã có thể xách túi ra cửa.

Mặc hết quần áo vào người khi còn ở trong phòng, cả hai đều nóng đến đỏ bừng má.

Lương Mạn Thu vừa cài cúc áo vừa nói:

– Anh này, may mà chúng mình không lớn lên ở miền Bắc, chứ không thì phòng có lò sưởi, mùa đông em có giật tung chăn gọi anh dậy cũng chẳng ăn thua.

Đới Kha thản nhiên đáp:

– Em có thể tắt lò sưởi phòng anh đi mà.

Nói về mấy trò oái oăm, Lương Mạn Thu còn kém xa Đới Kha.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Thế thì phiền phức quá, em lại phải chịu lạnh cùng anh. Anh không thể tự giác hơn một chút, hứa rằng: “Lần sau anh nhất định dậy đúng giờ, không phiền em nữa” được à?

Đới Kha cười khẩy:

– Em có nằm mơ cũng chẳng thấy chuyện tốt đẹp thế đâu.

Bình Luận (0)
Comment