Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 16

– Khóc lóc thì có ích gì chứ? – Đới Kha giở giọng chế giễu.

A Liên không nhìn nổi vẻ mặt gợi đòn của Đới Kha, liền lên tiếng bênh Lương Mạn Thu:

– Đều tại anh Đại D hết, đúng không nào?

Đới Kha vênh mặt:

– Trách tôi làm gì? Tôi bảo nó bỏ nhà đi bụi rồi chơi với mấy bà ăn mày chắc?

Đới Tứ Hải phải lên tiếng chặn họng cậu:

– Đại D, bớt lời lại đi.

Đới Kha lặng lẽ lườm một cái.

Lương Mạn Thu được đưa tới một tiệm cắt tóc kiểu cũ có tiếng trong khu phố. Khách quen của tiệm chủ yếu là người già và trẻ nhỏ, thợ cắt tóc cũng toàn là những cô chú đã đứng tuổi.

Cô thợ làm đầu vừa chải tóc cho cô bé, vừa nhíu mày lắc đầu thở dài.

Chấy trên đầu cũng giống như lũ gián ở phương Nam vậy: khi bạn phát hiện ra một con thì thực tế là đã có cả một ổ lúc nhúc ẩn nấp đâu đó rồi.

Mấy ông cụ bà cụ đứng vây quanh, vừa lắc đầu vừa thở dài, xì xào rằng đã nhiều năm rồi chưa thấy ai nhiều chấy thế này, chắc cô bé không chịu gội đầu tử tế đây mà, nhìn thôi đã thấy ngứa ran cả da đầu.

A Liên hơi ngượng nghịu, vội giải thích với mọi người rằng chắc tại cô bé chơi với đứa trẻ nào lười gội đầu nên mới bị lây sang.

Đới Kha hai tay đút túi quần, đứng nép mình bên cửa tiệm cắt tóc, cách một quãng khá xa. Trông bộ dạng cậu chán chường chẳng khác nào khách đang chờ đến lượt cắt tóc, nhưng lại chẳng hề có chút sốt ruột mong ngóng nào.

Nghe người ta bàn tán một lúc, cảm giác như lũ chấy đang bò lên đầu mình, Đới Kha bỗng thấy da đầu ngứa ngáy khó chịu, bất giác cũng đưa tay lên gãi gãi.

– Cạo phắt đi cho rồi. – Cậu bất ngờ lên tiếng.

Khuôn mặt xinh xắn của Lương Mạn Thu lập tức nhăn dúm lại, cô bé lí nhí hỏi:

– Cô ơi, mình không cạo có được không ạ?

Cô thợ làm đầu đáp:

– Cô đâu có muốn cạo đầu con, con gái đứa nào mà chẳng thích để tóc dài. Nhưng chấy rất dễ tái phát, khó diệt tận gốc lắm. Da đầu của con còn bị chúng nó cắn cho trầy xước hết cả rồi kìa.

Lương Mạn Thu vẫn cố hỏi:

– Gội đầu thêm vài lần nữa thì sao ạ, không cạo có được không cô?

A Liên nói:

– Quán xá bận túi bụi thế kia, cô hơi đâu mà ngày nào cũng kè kè canh con gội đầu, về còn phải giặt giũ lại hết ga giường chiếu của cả hai đứa nữa.

Lương Mạn Thu thoáng nảy ra ý định ra tiệm gội đầu, nhưng nghĩ đến tiền nong lại chẳng dám hé răng.

Cô thợ làm đầu nói:

– Cũng có thể thử duỗi tóc xem sao, để nhiệt độ cao làm chấy chết cháy. Nhưng mà chân con chấy nó có càng, bám chặt lắm, phần sát chân tóc thì máy duỗi không kẹp tới được, nên không diệt hết được đâu.

A Liên hỏi:

– Duỗi tóc thì hết bao nhiêu tiền ạ?

Cô thợ đáp:

– Không dùng thuốc, chỉ duỗi nóng thì rẻ hơn một chút, chị lấy em 100 tệ thôi. Mà tóc cô bé này sợi mảnh thế này, không có thuốc dưỡng, làm xong chắc tóc sẽ xơ lắm đấy…

A Liên thốt lên:

– Đắt thế cơ à!

Cô thợ giải thích:

– Duỗi tóc bình thường có dùng thuốc còn đắt nữa em ơi, đắt ở tiền thuốc ấy.

A Liên lẩm bẩm một mình:

– Thôi thì cạo đi cho đỡ lằng nhằng.

Cô thợ đồng tình bảo:

– Phải đấy, nếu là con trai thì cứ cạo phăng đi là xong.

– Tiểu Thu à, cạo đi con nhé? – Giọng A Liên không giống đang hỏi ý kiến, mà như đang ra lệnh cuối cùng.

Lương Mạn Thu vẫn cố chống cự yếu ớt, giãy giụa lần cuối:

– Con không muốn cạo đâu…

Cô thợ làm đầu khuyên nhủ:

– Nhưng Tiểu Thu ơi, con còn có anh trai,  bác con lại mở tiệm ăn. Lỡ lây cho anh con, hoặc để khách hàng nghe tin con gái ông chủ có chấy, người ta thấy bẩn thỉu không dám đến tiệm nữa, ảnh hưởng đến việc làm ăn thì biết làm thế nào?

Lương Mạn Thu như bị tuyên án tử hình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nước mắt chực trào ra.

A Liên vỗ về an ủi:

– Nghỉ hè vẫn còn hơn một tháng nữa cơ mà, tóc sẽ mọc ra nhanh thôi. Với lại tóc ngắn thì gội đầu cũng tiện, chẳng lẽ cứ để nó tái phát dây dưa mãi đến lúc khai giảng hay sao?

Có lẽ vì đang ở trước mặt người lạ nên Lương Mạn Thu không gào khóc ầm ĩ như lúc ở tiệm, chỉ cố nén tiếng nức nở, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt dưới tấm khăn choàng cắt tóc.

Cô thợ làm đầu xác nhận lại lần cuối:

– Cô bắt đầu cạo nhé? Đưa tông đơ rồi là không đổi ý được đâu đấy.

Tiếng tông đơ điện rè rè vang lên, Lương Mạn Thu cúi gằm mặt không dám nhìn bóng mình trong gương. Rõ ràng trước đó cô bé có thể tự nguyện cắt phăng mái tóc dài, nhưng giờ đây, từ tóc ngắn thành đầu trọc lại là chuyện khó khăn tựa như phải chặt đi một cánh tay.

Đới Kha như thể bị con chấy nào cắn phải, vội quay mặt đi, lẳng lặng bước ra khỏi tiệm.

A Liên gọi với theo:

– Đại D, đừng đi vội! Lát nữa con cũng cắt tóc luôn đi nhé, tóc sắp dài hơn cả Mạn Thu lúc trước rồi kìa.

Đới Kha chẳng thèm đáp lại. Trẻ con tuổi ẩm ương vốn không ưa bị quản thúc, huống hồ người nói lại là một phụ nữ chẳng phải thân thích gì của cậu.

A Liên đuổi theo ra tận cửa nói:

– Đại D, có nghe thấy cô nói không hả? Tóc con cũng phải cắt đi đấy!

Đới Kha quay ngoắt người đi thẳng về phía khu Bích Lâm Hồng Đình, hai tay vẫn đút trong túi quần, tấm lưng hơi gù xuống.

Về đến nhà, Đới Kha lôi máy PSP ra, ngồi lì ở giường tầng dưới của mình để chơi. Cậu tắt tiếng, cứ chơi được một lát lại liếc mắt về phía cửa như mọi khi, cảnh giác Đới Tứ Hải đột ngột gõ cửa xông vào.

Chẳng biết đã chơi được bao nhiêu ván, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Đới Kha vội giấu máy PSP đi rồi mới ra mở cửa.

May thật, chỉ là Lương Mạn Thu – một Lương Mạn Thu hoàn toàn khác.

Mái tóc gần như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại lớp chân tóc lún phún dài chừng một phân, trông chẳng khác nào một bé ni cô. Không còn mái tóc che chắn, ưu và nhược điểm trên khuôn mặt lập tức lộ rõ mồn một. Đôi mắt to tròn, trước kia trông khá đáng sợ vì đói, giờ đây lại càng thêm long lanh, chăm chú nhìn thẳng vào cậu.

Đới Kha bất ngờ nhận ra, Lương Mạn Thu dù chẳng còn tóc tai gì trông vẫn khá dễ thương, vẫn là một bé ni cô có thể khiến người phàm rung động.

Ấy thế mà miệng cậu vẫn buông lời chê bai:

– Xấu chết đi được.

Lương Mạn Thu lập tức trề môi, đôi mắt to tròn lại ngấn lệ.

Đới Kha vừa định buột miệng gọi “Cún Còi” như mọi khi, nhưng lại cố nuốt vào. Không có cái tên gọi thân mật đó, câu nói thốt ra nghe cứ trần trụi, ngượng nghịu thế nào ấy.

– Mày khóc còn nhiều hơn cả mưa rào mùa hạ nữa đấy.

Lương Mạn Thu chạy vội tới chiếc gương soi toàn thân gắn trên tủ quần áo để ngắm nghía lại mình. Tuy đã soi gương ở tiệm cắt tóc rồi, nhưng ánh sáng trong nhà có vẻ tốt hơn, soi rõ cả những khuyết điểm mà lúc ở tiệm không nhìn thấy.

– Trông xấu lắm hả anh?

Lương Mạn Thu cố xoay người tìm một góc nhìn nào đó để tự an ủi, nhưng dường như chẳng thể tìm ra nổi. Nhìn nghiêng thì trông y như một thằng con trai, nhưng sau gáy lại thắt một cái nơ màu hồng, nom kiểu gì cũng thấy thật kỳ quặc.

Đới Kha nói:

– Không tin thì mày cứ đi hỏi thử con Linh Heo với thằng Minh Bốn Mắt xem.

Thôi vậy, Lương Mạn Thu lúc này chẳng muốn gặp ai hết.

A Liên cũng hấp tấp bước vào ngay sau đó. Đứng ở cửa, cô dặn Lương Mạn Thu tháo vỏ gối với ga trải giường ra đem đi giặt, còn chiếu thì để cô xử lý.

Đới Kha giật bắn mình, cuống quýt giấu vội máy PSP ra sau lưng, nhưng tiếc là vẫn chậm một bước, A Liên đã kịp trông thấy hành động của cậu.

A Liên hỏi:

– Đại D, con giấu cái gì sau lưng đấy?

Đới Kha đan hai tay ra sau gáy, ra chiều nhàn nhã như thể chuẩn bị chợp mắt. A Liên cũng không tiện hỏi kỹ, dù Lương Mạn Thu gọi một tiếng cô, nhưng Đới Kha thì trước giờ vẫn luôn gọi thẳng tên cô.

A Liên đành chuyển chủ đề:

– Ga giường với vỏ chăn của con cũng mang giặt luôn đi.

Đới Kha đứng dậy, gọi Lương Mạn Thu một cách hết sức tự nhiên:

– Mày qua dọn cho anh luôn đi.

A Liên thấy chướng mắt, bèn trách:

– Này Đại D, con to cao thế kia sao lại còn sai Mạn Thu làm hộ hả?

Đới Kha làm như không nghe thấy gì, ung dung ngồi xuống bàn học, chống tay lên bàn, nghiêng người tựa cằm vào mu bàn tay, lười nhác liếc mắt nhìn quanh, ra dáng một ông tướng ngồi chỉ tay năm ngón.

Tức thì tức thật đấy, nhưng A Liên đời nào lại đi dọn giúp cậu. Cô nhận lấy cuộn chiếu tre từ tay Lương Mạn Thu, quẳng xuống sàn nhà tắm, định bụng sẽ đun nước sôi dội qua khử trùng, rồi nhân lúc chiều nắng gắt mang lên sân thượng phơi. Khung giường cũng phải lấy dung dịch khử trùng lau kỹ một lượt, để phòng trứng chấy còn sót lại.

A Liên lại giục:

– Đại D, phụ một tay đi chứ, đừng có ngồi ì ra đấy! Công việc nhiều thế này, hai người phụ nữ bọn cô sao làm xuể được?

Đới Kha vẫn ngồi lì không nhúc nhích, vẻ mặt như muốn nói “Tôi thấy cô dư sức làm được mà”.

Lương Mạn Thu đặt vỏ chăn của mình xuống đất, nhân lúc A Liên ôm chiếu ra ngoài, bèn leo tót lên giường Đới Kha, lôi chiếc PSP ra, rón rén đưa cho cậu:

– Anh ơi…

– Á… – Đới Kha lúc này mới sực tỉnh, nhoài người nhận lấy, nhanh chóng giấu tít vào sâu trong tủ quần áo.

Lương Mạn Thu quay người dọn dẹp giường chiếu cho Đới Kha ngay, dáng vẻ cần mẫn, tỉ mỉ mà chẳng hề kể công, đúng là bé Cún Còi ngoan ngoãn.

Đới Kha ngồi lại chỗ cũ, khẽ hắng giọng, nhưng Lương Mạn Thu vẫn cúi đầu làm việc của mình, như thể không nghe thấy.

– Ê. – Đới Kha đành phải lên tiếng.

Lương Mạn Thu nhìn cậu một cái, có vẻ như không nhận ra cậu đang gọi mình.

Quen bị gọi là Cún Còi suốt hai năm, cả Đới Kha lẫn Lương Mạn Thu đều cần thời gian để thích ứng khi biệt danh này đột nhiên biến mất.

– Lương Mạn Thu. – Đới Kha gọi. Cảm giác xa lạ đột nhiên ập đến, cứ như đang gọi một người mới quen.

Lương Mạn Thu bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

– Lát nữa anh dẫn mày ra ngoài chơi. – Đới Kha đột ngột buông một câu.

Lương Mạn Thu ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra, bởi đã rất lâu rồi Đới Kha không chủ động rủ cô bé đi chơi cùng.

– Không nghe thấy à? – Đới Kha hỏi.

– Ồ. – Lương Mạn Thu đáp.

– Ồ là sao mày? – Đới Kha duỗi chân dài, đá nhẹ vào gót chân Lương Mạn Thu.

Đôi mắt tròn xoe kia vẫn còn vương dấu lệ, trông có phần yếu đuối bất lực. Với cái đầu gần như húi cua, Lương Mạn Thu trong mắt Đới Kha dường như lại nhỏ đi hai tuổi, quay về dáng vẻ đáng thương như lần đầu gặp mặt. Em gái cuối cùng cũng có dáng vẻ của một đứa em gái rồi.

– Ồ tức là được ạ.

Vừa hay A Liên cũng luộc xong hai tấm chiếu, Lương Mạn Thu liền lẻn vào nhà vệ sinh tắm rửa, lòng thầm vui mừng.

Lương Mạn Thu đội chiếc mũ rộng vành được phát hồi đi dã ngoại, cùng Đới Kha bắt xe buýt qua hai trạm, rồi đi bộ rẽ vào một con hẻm có quán bi-a Hải Long.

Đây là lần đầu Lương Mạn Thu đến quán bi-a. Quán này là kiểu nhà mặt tiền điển hình, được thuê hai tầng làm phòng chơi, tầng trệt còn dựng mái hiên kê thêm hai bàn nữa. Nhìn quanh hầu như toàn là nam giới, có đám trạc tuổi học sinh cấp Hai như Đới Kha, cũng có những người tầm tuổi Chương Thụ Kỳ đang hút thuốc, uống rượu; chỉ một hai bàn có mấy cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi cùng.

Môi trường xa lạ, trò chơi cũng xa lạ khiến Lương Mạn Thu hơi căng thẳng:

– Anh ơi, em không biết chơi.

– Có bắt mày chơi đâu. – Đới Kha đáp.

– Anh dạy em chơi được không?

– Mày đã cao bằng mặt bàn chưa?

– Sao lại chưa… – Lương Mạn Thu định bụng qua đó đứng thử, nhưng bị một tiếng gọi đột ngột cắt ngang.

– Đại D! – Giọng Cao Tử Ba vang lên, ánh mắt cậu ta dừng lại trên chiếc mũ dã ngoại của trường Tiểu học Thúy Điền. – Ai đây?

Lương Mạn Thu ngước mắt lên, làm Cao Tử Ba giật nảy mình.

Cao Tử Ba rụt cằm lại, lầu bầu:

– Tưởng ai.

Rồi cậu ta đi mấy bước, nghiêng đầu ngó cái gáy của cô bé, phần không bị mũ che toàn là tóc mới nhú lởm chởm, còn ngắn hơn cả tóc cậu ta.

Cao Tử Ba đột nhiên giật phắt chiếc mũ của Lương Mạn Thu xuống xem cho rõ, kết quả lại thêm một phen kinh ngạc.

Cái đầu lún phún tóc, trông như củ khoai tây nhỏ đang nảy mầm đều tăm tắp.

Cao Tử Ba ôm bụng cười ngặt nghẽo, hỏi:

– Đại D, em gái mày đi tu rồi à?

Động tĩnh này thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh, có người không nhịn được cười tủm tỉm, rỉ tai bàn tán với bạn mình, có người chỉ thờ ơ liếc qua rồi lại tập trung vào bàn bi-a.

Mặt Lương Mạn Thu hết đỏ lại tái vì tức giận, cô bé giơ tay lên định giật lại mũ:

– Trả đây!

Cao Tử Ba quơ quơ tay, nhất quyết không đưa:

– Lại đây mà giật này.

Lương Mạn Thu suýt với tới nơi thì chiếc mũ bay vút lên, kèm theo tiếng hô “Đại D bắt lấy!”, rồi rơi vào tay Đới Kha.

Ngay lúc Lương Mạn Thu vừa thở phào nhẹ nhõm thì Đới Kha lại làm y như Cao Tử Ba, giơ cao chiếc mũ, cúi mắt nhìn xuống cô.

Lương Mạn Thu nhảy lên gần như sát rạt vào người Đới Kha mà vẫn không tới, tức đến đỏ mắt:

– Anh ơi, anh đáng ghét thật đấy!

Cao Tử Ba nhại lại giọng eo éo:

– Anh ơi, anh đáng ghét thật đấy! – Rồi cậu ta phá lên cười. – Đại D, em gái mày điệu chảy nước.

– Anh ơi! – Lương Mạn Thu giận lắm mà không dám làm căng.

Vẻ sốt ruột của Lương Mạn Thu lại thành trò vui trong mắt Đới Kha, cậu cười nói:

– Có phải tao nói mày điệu đâu.

– Trả mũ cho em. – Lương Mạn Thu nói.

Ngay sau đó, tầm nhìn tối sầm lại, Đới Kha đã chụp mũ lên đầu cô bé, vành mũ còn bị kéo xuống rất thấp.

Lương Mạn Thu chỉnh lại mũ cho vừa, chỉ thấy Đới Kha và Cao Tử Ba đã quay người đi chọn gậy bi-a, như thể trò đùa vừa rồi chưa từng xảy ra.

Cao Tử Ba còn hỏi:

– Sao em gái mày lại nghĩ quẩn cạo đầu thế, thất tình à?

Đới Kha đáp:

– Làm gì có ai thèm yêu nó.

Cao Tử Ba vặn lại:

– Chẳng phải thằng Minh Bốn Mắt thích thầm nó à?

Đới Kha nhún vai:

– Thằng Minh Bốn Mắt ấy à, trừ con Linh Heo ra thì đứa con gái nào mà nó chẳng thích.

Cao Tử Ba ngẫm lại dáng vẻ của Kim Linh trong đầu, bất giác gật gù:

– Cũng đúng.

Lương Mạn Thu tức anh ách mà không biết trút giận vào đâu. Đới Kha rõ ràng vẫn ngông nghênh, lúc nóng lúc lạnh như trước kia, nhưng cô bé dường như đã nhạy cảm hơn, dần cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi.

Ví dụ như trước đây cô bé cam tâm tình nguyện đợi bọn họ quay về căn cứ tìm mình, còn bây giờ thì lại hy vọng Đới Kha dẫn cô bé đi chơi cùng, chứ không phải để cô bé đứng nhìn mãi thế này.

Nếu nói Lương Mạn Thu được chiều sinh hư, thì Đới Kha cũng đâu có chiều chuộng gì cô bé.

Lương Mạn Thu lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, hai tay vẫn nhét dưới đùi, đôi chân đung đưa qua lại trong lúc nhìn Đới Kha chơi bi-a.

Chẳng biết có phải do sức hấp dẫn của bi-a hay không mà lúc chơi bóng, Đới Kha trông chững chạc lạ thường: ra cơ ổn định, chọn góc linh hoạt, động tác mượt mà, không hề có chút gượng gạo hay vụng về.

Hai cô gái xinh đẹp ở bàn bên thỉnh thoảng lại liếc sang, thì thầm bàn tán, đến khi bị bạn trai đi cùng gọi mới hoàn hồn.

Đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu nhận ra, hình như Đới Kha khá thu hút sự chú ý của phái nữ.

Mãi cho đến gần giờ cao điểm buổi tối, Lương Mạn Thu và Đới Kha mới phải về tiệm phụ giúp.

Lương Mạn Thu buồn bực hỏi:

– Anh ơi, sao anh lại dẫn em đến quán bi–a làm gì?

Đới Kha nhìn cô một lát, có vẻ đang bịa lý do:

– Dẫn mày ra ngoài mở mang tầm mắt.

Lương Mạn Thu lại hỏi:

– Anh cố tình để Cao Tử Ba cười nhạo em đúng không?

Đới Kha liếc nhìn Lương Mạn Thu thêm lần nữa, dường như muốn xác định xem cô bé có thật sự tức giận không, nhưng cậu không biết trả lời thế nào.

Lương Mạn Thu lặp lại:

– Anh cố tình muốn người khác cười nhạo em.

Bình Luận (0)
Comment