Trước đây vào buổi sáng, Đới Kha thường tranh thủ lúc Lương Mạn Thu đi đánh răng rửa mặt để thay đồng phục ngay trong chăn, nhưng hôm nay lại khá gay go: cậu cần tìm một cái quần sịp sạch và tắm qua loa.
Từ lúc Lương Mạn Thu về ở cùng hồi hai năm trước, đây là lần đầu tiên Đới Kha cảm thấy bất tiện vì không có phòng riêng. Cậu lén lút dậy khóa trái cửa như ăn trộm, rồi vội vàng chạy tới tủ quần áo tìm quần sịp.
Tủ quần áo hai cánh, phần trên có một thanh ngang treo quần áo mùa đông của hai người, phần dưới là hai dãy ngăn kéo ba tầng – nam trái nữ phải – Đới Kha và Lương Mạn Thu mỗi người một dãy, dùng để đựng quần áo mùa hè và đồ lót.
Đới Kha vừa kéo ngăn tủ lấy ra một cái quần sịp thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
– Anh, sao anh lại khóa cửa?
Lương Mạn Thu không đợi Đới Kha mở cửa mà vòng từ phòng khách ra ban công, định vào phòng bằng cửa thông ra ban công.
Cậu còn chẳng kịp chửi thầm một tiếng, đã vội vàng ôm cái chăn mỏng che trước người.
Đúng lúc Đới Kha mở cánh cửa thông ra phòng khách thì Lương Mạn Thu cũng vừa phơi khăn mặt ngoài ban công xong, đi vào bằng cửa ban công.
Đới Kha nhanh chóng nhét cái chăn mỏng vào máy giặt đặt ở cửa phòng vệ sinh rồi vào trong tắm.
Được nước lạnh kích hoạt lý trí, Đới Kha nhận thức rõ ràng sự thay đổi của cơ thể.
Không chỉ Cún Còi, mà cậu cũng sắp thành người lớn rồi.
Tắm xong, cậu mới nhận ra mình chỉ mang theo quần lót, còn khăn tắm và quần đồng phục thì để quên bên ngoài.
Trải nghiệm đầu tiên của tuổi dậy thì khiến Đới Kha không khỏi luống cuống.
– Ê. – Đới Kha đành ló đầu qua khe cửa, gọi Lương Mạn Thu đang chuẩn bị ăn sáng. – Lấy hộ anh cái khăn tắm với cái quần đồng phục.
– Sao sáng sớm anh lại đi tắm? – Lương Mạn Thu hoàn toàn không nhận ra sự bối rối của Đới Kha, chỉ hơi bực mình vì cậu lề mề, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa đồ cho cậu.
Vừa hay cô bé thấy nắp máy giặt đang mở, bên trong là cái chăn cô bé từng dặn Đới Kha phải giặt.
– Để em giặt chăn giúp anh nhé, anh bỏ bột giặt chưa?
Đới Kha vốn chỉ mong Lương Mạn Thu làm nhiều việc hơn nên thuận miệng đáp:
– Chưa.
Lương Mạn Thu nhanh nhẹn đổ bột giặt vào, đóng nắp bấm nút khởi động, rồi đi rửa tay, sau đó vào bếp bê bữa sáng ra.
– Bác ơi, chăn của anh đang giặt đấy ạ, lát nữa bác nhớ phơi nhé.
Hai anh em phải đi học ngay, không đợi máy giặt xong được.
Đới Tứ Hải vừa xúc nốt quả trứng ốp la cuối cùng trong chảo ra vừa nói:
– Hôm nay làm gì có nắng mà giặt chăn?
Lương Mạn Thu nhận lấy đ ĩa đựng bốn quả trứng ốp la, đáp:
– Con không biết nữa, nhưng bốc mùi rồi.
Đới Tứ Hải vẻ mặt đăm chiêu cởi tạp dề đi ra, thấy Đới Kha vừa từ phòng vệ sinh bước ra, lầm bầm chửi một tiếng, rồi mở nắp máy giặt đang chạy, ném thêm hai cái quần vào.
Lương Mạn Thu cũng phát hiện ra, kêu lên:
– Ơ kìa anh, sao anh lại giặt chung quần áo với chăn?
– Mày ý kiến ý cò gì? – Đới Kha đóng sầm nắp lại, máy giặt lại tiếp tục kêu vù vù.
Lương Mạn Thu lắc đầu, dù sao cũng không phải chăn với quần áo của cô bé.
Cô bé đeo tai nghe MP3 lên, vừa nghe tiếng Anh vừa ăn sáng.
Đới Tứ Hải nhìn Đới Kha đầy ẩn ý, không nói gì, nhưng lại như đã nói hết tất cả.
Đới Kha thì lại không thể không mở miệng:
– Ga giường cũng phải giặt mà nhét không vừa.
Đới Tứ Hải gật đầu:
– Lát nữa ba giặt cho con.
Đới Kha bất giác liếc nhìn Lương Mạn Thu, có lẽ tiếng trong tai nghe MP3 quá lớn nên cô bé chẳng có phản ứng gì.
Sự chú ý đặc biệt của Đới Kha dành cho cô bé bắt đầu từ những ham muốn trần trụi của tuổi dậy thì: chân thật, khó kìm nén, khiến cậu cảm thấy xấu hổ và lúng túng.
Thứ Ba không phải mặc váy đồng phục, Lương Mạn Thu mặc quần ngồi bình thường sau xe Đới Kha.
Trên đường, họ gặp một bạn nam cùng trường, hình như chính là cậu bạn hôm qua đã trêu chọc rồi vượt mặt họ. Hôm nay cậu ta đổi giọng hỏi:
– Ê Đại D, mày kiếm đâu ra thằng đệ vậy?
– Anh mới là thằng đệ ấy! – Lương Mạn Thu bực mình đáp trả. Giọng cô bé trong trẻo, gương mặt rạng rỡ, rõ ràng là một cô bé dễ thương.
Cậu bạn kia cà khịa:
– Đua không? Ngon thì vượt tao này!
Đới Kha chửi thề một tiếng, nhổm mông khỏi yên xe, đứng trên bàn đạp đạp mạnh, để gió sớm thổi căng bộ đồng phục màu xanh lam.
Lương Mạn Thu ngồi sau cổ vũ:
– Cố lên, cố lên, vượt qua cậu ta đi!
Đới Kha nhanh chân lách qua một con hẻm nhỏ chỉ vừa một người đi, bỏ xa cậu bạn kia.
Lương Mạn Thu đắc ý ngoảnh lại lè lưỡi trêu cậu ta, rồi quay đầu cười hì hì với Đới Kha:
– Vẫn là anh trai em giỏi nhất!
Đới Kha thở hổn hển:
– Lương Mạn Thu, mày nặng bao nhiêu ký hả?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chưa đến bốn mươi ký.
Đới Kha chẳng có khái niệm gì về cân nặng của con gái, cứ thấy đạp xe chở ai mà mệt thì đều tính là nặng.
– Nặng dữ vậy.
Cô bé lầm bầm:
– Làm gì nặng bằng anh.
Lương Mạn Thu đúng là lớn thật rồi, càng ngày càng giỏi cãi lại, mà mặt trông rõ vô tội làm người ta không nỡ mắng.
Đới Kha phanh xe ở lối vào nhà để xe, thả cô bé xuống rồi tự mình dắt xe vào trong cất.
Lương Mạn Thu dặn lại:
– Anh, hôm nay tan học nhớ đợi em, đừng quên nhé.
Cậu bạn khích đua xe lúc nãy cũng vừa tới. Đới Kha vội chạy theo cậu ta, chỉ vẫy tay với em gái cho có.
Lương Mạn Thu vừa vào lớp đã lại bị mấy bạn nữ hôm qua xúm lại, nhao nhao hỏi tới tấp.
– Minh Bốn Mắt kể hết cho bọn tớ rồi, anh Đới Kha là anh trai cậu thật hả?
– Cậu kỳ quá à, sao hôm qua không nói cho bọn tớ biết?
– Đúng đó, không coi bọn tớ là chị em gì cả!
– Sao cậu với Đới Kha không cùng họ?
Lương Mạn Thu dè dặt giải thích:
– Kiểu như họ hàng xa ấy.
Có người cười đầy ẩn ý:
– À, ra là anh họ.
Tiếng chuông báo vào lớp đã cứu Lương Mạn Thu một mạng. Cô bé khe khẽ thở phào, sau đó, nhờ Kim Minh mách mới nhớ được tên mấy bạn nữ kia.
Cô bạn cầm đầu đám bạn tên là Đinh Lị Lị, tính tình hướng ngoại, cực kỳ hoạt bát. Hôm qua tranh cử cán bộ lớp, cô nàng đã giành được chức lớp phó văn thể mỹ với số phiếu cao chót vót. Nhà Đinh Lị Lị chắc hẳn rất có điều kiện nên đồ đạc mang tới trường toàn là cặp sách hàng hiệu, giày dép cả nghìn tệ, và cặp tóc thì tinh xảo loè loẹt.
Ở trường chỉ được mặc đồng phục giống nhau, nên học sinh thường thích thể hiện cá tính qua kiểu tóc và phụ kiện, Đinh Lị Lị chắc chắn là rất nổi bật.
Đinh Lị Lị kể hồi Tiểu học đã nghe các chị khóa trên ở trường cấp Hai Thúy Điền nhắc đến Đới Kha, bảo cậu vừa cao ráo đẹp trai, lại vừa chơi bóng giỏi.
Lương Mạn Thu đáp:
– Nhưng anh ấy học dốt lắm, dốt đặc cán mai luôn.
Đinh Lị Lị nói:
– Có sao đâu, tớ học cũng tệ mà.
Lương Mạn Thu không biết nói gì hơn. Từ nhỏ bà nội đã nhồi nhét vào đầu cô bé suy nghĩ con nhà nghèo thì phải cố gắng học hành. Xét về hoàn cảnh gia đình và học lực, Đới Kha và Đinh Lị Lị đúng là giống nhau thật. Họ đều có gia đình làm chỗ dựa, chẳng cần lo nghĩ chuyện mưu sinh sau này.
Lương Mạn Thu lại nói:
– Anh ấy xấu tính lắm, còn hay đánh người nữa, tớ từng bị anh ấy túm tóc đánh rồi đấy.
Đinh Lị Lị rất tự tin, vẫn tiếp tục làm phiền Lương Mạn Thu:
– Chắc là cậu chọc giận anh ấy chứ gì, với bạn gái thì chắc chắn không thế đâu. À đúng rồi, anh cậu có bạn gái chưa?
Lương Mạn Thu suýt chút nữa bị cô bạn này tẩy não, gần như đã tin cái lý lẽ này, bèn đáp:
– Tớ không biết.
Đinh Lị Lị lại hỏi:
– Thế anh ấy có thích bạn nữ nào không?
Lương Mạn Thu lại trả lời:
– Tớ không biết.
Đinh Lị Lị ngạc nhiên kêu lên:
– Xem ra cậu với anh trai không thân thiết lắm ha?
Tim Lương Mạn Thu giật thót, hình như đúng là bị Đinh Lị Lị nói trúng tim đen mất rồi.
Trưa tan học đến lớp bán trú ăn cơm, Đới Kha đùa giỡn với đám bạn cùng lớp, chẳng mấy đoái hoài đến Lương Mạn Thu, quả nhiên đúng như lời nhận xét của Đinh Lị Lị, hai anh em họ không thân thiết lắm.
Chiều tan học, Lương Mạn Thu lén hỏi Kim Minh:
– Chị Linh Heo có bạn trai chưa?
Kim Minh tròn mắt, đẩy gọng kính, đáp:
– Ai mà thích nổi một đứa con gái tính tình như con trai thế cơ chứ?
Lương Mạn Thu đổi câu hỏi khác:
– Vậy chị Linh Heo có để ý bạn nam nào không?
Kim Minh đáp:
– Tớ còn nghi Linh Heo thích con gái ấy chứ.
Kim Minh cũng chẳng trả lời trúng trọng tâm, xem ra hai chị em họ cũng không thân thiết lắm.
Lương Mạn Thu thoáng yên tâm phần nào.
Kim Minh rụt vai, chợt thấy hơi ngượng ngùng, ghé tai nói nhỏ:
– Tiểu Thu, có phải cậu thích bạn nam nào rồi không?
Lương Mạn Thu lắc đầu.
Kim Minh thắc mắc:
– Sao tự dưng cậu lại tò mò chuyện này thế?
Lương Mạn Thu nói dối một câu vô thưởng vô phạt:
– Tại tớ mới xem phim thần tượng nên nghĩ ngợi linh tinh ấy mà.
Kim Minh bán tín bán nghi, trịnh trọng nói:
– Tiểu Thu này, nếu cậu có cảm nắng ai thì cứ kể cho tớ nghe. Yên tâm, tớ kín miệng lắm, sẽ giữ bí mật giúp cậu!
Lương Mạn Thu ậm ừ cho qua.
Nếu cô bé có thích bạn nam nào thì đương nhiên phải nói cho cậu ấy biết chứ, sao lại đi kể với người khác làm gì.
Chiều tối tan học, Đới Kha giữ lời hứa đợi Lương Mạn Thu ở nhà để xe, chuyện khúc mắc hôm qua coi như được giải quyết êm thấm. Cả ngày Đới Kha không nói chuyện với Lương Mạn Thu, cảm xúc cũng nguội đi kha khá, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào cô bé.
Trông cũng có xinh lắm đâu nhỉ. Cùng lắm là mắt to một tí, long lanh một tí thôi mà. Tóc tai ngắn cũn, trông như trẻ con. Nhưng khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh trắng trẻo lại khiến người ta nhìn mà thấy ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn véo một cái.
Đới Kha lại rơi vào mớ hỗn loạn đấu tranh với chính mình.
– Đi được rồi anh. – Lương Mạn Thu nói vọng từ phía sau.
Ừ, cậu vẫn là anh trai cô bé.
Đới Kha cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, đạp xe đi.
Chương trình học cấp Hai có rất nhiều môn, ngoài các môn chính Văn, Toán, Anh, còn thêm Sử, Địa, Sinh và Giáo dục công dân, tổng cộng bảy môn học khiến Lương Mạn Thu hơi khớp, đến mức tiết Thể dục được rảnh rang cũng không quên mang vở theo để ôn bài.
Thói quen khác biệt một trời một vực dần kéo giãn khoảng cách giữa họ, Đinh Lị Lị không còn bám riết lấy Lương Mạn Thu để hóng chuyện về Đới Kha như hồi mới khai giảng nữa mà quyết định chủ động tấn công.
Trong giờ Thể dục, Đới Kha đang chơi bóng rổ, theo thói quen quay đầu tìm Lương Mạn Thu nhờ mua nước, ai ngờ chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu.
Đinh Lị Lị bèn chủ động chạy ra, đề nghị:
– Anh ơi, em mời anh uống nước nhé, anh thích uống gì ạ?
Đới Kha chẳng thèm để mắt đến cô nàng.
Lần thứ hai, thấy lần trước Đới Kha uống Coca, Đinh Lị Lị đã chuẩn bị sẵn hai chai, đưa thẳng tới trước mặt cậu và bảo:
– Anh ơi, mời anh uống ạ.
Đới Kha vẫn lờ đi, nhưng bị đám bạn cùng lớp trêu ghẹo ầm ĩ. Thậm chí thứ Tư và thứ Sáu nào Đinh Lị Lị cũng có mặt trong các buổi tập bóng rổ của Đới Kha, còn ở lại sân cho đến khi khối Chín tan học lúc sáu giờ mười phút tối, rồi bám riết đòi cậu chở về nhà. Đới Kha vẫn cứ phóng xe đi thẳng cùng Kim Linh.
Chưa đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, học sinh các lớp khối Sáu và khối Bảy bên này đều biết có một bạn nữ khối Sáu đang theo đuổi Đới Kha rất điên cuồng. Có người còn ngấm ngầm cá cược rằng chưa hết nửa học kỳ cô nàng sẽ cưa đổ được Đới Kha.
Lương Mạn Thu cũng đã nghe nói.
Kim Linh có hơi bất bình thay cho Lương Mạn Thu. Mỗi lần Đinh Lị Lị đến lớp tìm Đới Kha, mấy tên con trai chạy vào gọi hộ toàn mập mờ nói “Đại D, nhỏ em gái xinh đẹp của mày đến tìm kìa!”
– Tiểu Thu, rõ ràng em mới là em gái của Đại D mà! – Kim Linh nói.
Lương Mạn Thu nhớ lại, Đới Kha chưa bao giờ giới thiệu với ai cô bé là em gái mình, chỉ mặc nhận khi Đới Tứ Hải giới thiệu mà thôi.
– Có sao đâu ạ. – Lương Mạn Thu cười nói, nhưng không hiểu sao trong lòng thấy hơi nghèn nghẹn.
– Nhưng hình như Đại D toàn bơ đẹp con nhỏ kia thôi. – Kim Linh bổ sung một sự thật, điều này vô cớ khiến Lương Mạn Thu thấy yên lòng hơn đôi chút.
Ngay cả vào ngày nghỉ lễ, Lương Mạn Thu vẫn giữ nếp sinh hoạt như khi đi học, dậy rất đúng giờ. Còn Đới Kha thì ngược lại, hiếm hoi lắm mới có kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày nên cậu nhất quyết phải ngủ nướng cho đã.
Hơn chín giờ sáng, điện thoại bàn trong nhà đổ chuông, màn hình hiển thị một dãy số điện thoại di động.
Lương Mạn Thu nhấc máy, nghe đầu dây bên kia hỏi:
– A lô, xin hỏi đây có phải nhà Đới Kha không ạ?
Lương Mạn Thu nhận ra giọng nói kia, bèn hỏi thẳng:
– Cậu là Đinh Lị Lị hả?
Đinh Lị Lị có vẻ ngạc nhiên nhưng không quá bất ngờ:
– A, Lương Mạn Thu à? May mà là cậu, hì hì. Anh Đại D có nhà không? Cậu gọi anh ấy nghe điện thoại giúp tớ với.
– Ồ… Cậu đợi một lát.
Lương Mạn Thu đặt ống nghe xuống, quay về phòng, lưỡng lự không biết có nên đánh thức Đới Kha dậy không, vì còn gần một tiếng nữa mới đến giờ cậu thường dậy vào cuối tuần. Ngần ngừ giây lát, cô bé bèn đứng ngoài cửa nói vọng vào:
– Anh, Đinh Lị Lị gọi điện tìm anh.
– Muốn chết hả? – Đới Kha thẳng thừng kéo cái chăn mỏng trùm kín đầu.
Lương Mạn Thu đành chạy về chỗ điện thoại nói:
– A lô, anh ấy vẫn đang ngủ.
Đinh Lị Lị hỏi:
– Sao còn ngủ giờ này? Mấy giờ anh ấy dậy?
Lương Mạn Thu đáp:
– Tớ cũng không rõ nữa.
Đinh Lị Lị lại hỏi:
– Cậu có thấy số điện thoại di động của tớ không?
Lương Mạn Thu đáp:
– Có…
Đinh Lị Lị dặn:
– Bao giờ Đới Kha dậy, cậu nhớ bảo anh ấy gọi lại cho tớ nhé.
Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, hỏi:
– Cậu có việc gì gấp không? Tớ có thể nhắn lại giúp cậu.
Đinh Lị Lị cười khúc khích bảo:
– Thôi, tớ vẫn muốn tự mình nói với anh ấy hơn.
Cúp máy xong, Lương Mạn Thu quay lại ghi số của Đinh Lị Lị, để mẩu giấy nhắn trên bàn học rồi ra tiệm phụ giúp.
Lúc Đới Kha ra tiệm thì vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, có trời mới biết cậu phải ngủ bao lâu mới đủ giấc. Lương Mạn Thu tính nhẩm và viết lách nhanh hơn A Liên nên được giao cho làm thu ngân. Thấy cậu, cô bé liền hỏi:
– Anh, em có để tờ giấy nhắn trên bàn cho anh, anh có thấy không?
– Giấy nhắn gì? – Đới Kha hỏi lại.
– Không có gì ạ. – Lương Mạn Thu đáp.
Đới Kha bị Đới Tứ Hải sai đi giao cơm hộp nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nhận thức của Lương Mạn Thu về tuổi dậy thì bắt đầu từ lúc cô bé ý thức được sự nhỏ nhen của mình. Cô bé bắt đầu giống như nữ chính trong phim thần tượng, trở nên đa sầu đa cảm, để ý từng mối quan hệ của Đới Kha với các bạn nữ khác.
À, có lẽ đúng như lời Kim Minh nói, trừ Linh Heo ra.