Bốn người, hai lớn hai nhỏ trân trân nhìn nhau.
Hai đứa nhỏ co ro trong tủ quần áo chật chội như chim cút dầm mưa; hai người lớn đứng bên ngoài, tựa gà chọi thua trận, tiu nghỉu rũ rượi.
Giờ khí thế hai bên đều trùng xuống, ai ra đòn phủ đầu trước thì người đó sẽ nắm quyền kiểm soát tình hình.
Đới Kha hất cằm với A Liên, ăn miếng trả miếng:
– Sao bà ấy lại ở đây?
May mà trời lạnh, A Liên vẫn chưa cởi hết đồ, chỉ mới bỏ áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo thun ôm sát màu hạnh nhân bên trong.
Điều hòa chầm chậm thổi hơi ấm, hai má A Liên đỏ bừng không biết vì nóng hay vì ngượng. Bà giả vờ bình tĩnh nhặt áo khoác lên, quay lưng về phía họ mặc vào.
Vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Đới Tứ Hải:
– Hai đứa ra ngoài trước đi.
Lương Mạn Thu và Đới Kha vẫn đi giày bước ra khỏi tủ, túi đựng chăn hè bị giẫm đạp lộn xộn.
Đới Tứ Hải cau mày, lúc này không hơi đâu tính toán chuyện này, chỉ đành để sau hẵng hay.
Hai đứa trẻ, một cao một thấp, nối nhau bước ra khỏi phòng Đới Tứ Hải, trông như tù nhân xếp hàng ra sân hóng gió.
Đới Tứ Hải cũng định bước theo ra thì bị A Liên gọi giật lại.
Quay đầu lại, ông thấy A Liên mặt mày nghiêm trọng, chỉ vào thùng rác.
Đới Tứ Hải đi tới nhìn, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Bên trên đống giấy ăn có thêm một chiếc bao cao su trống không, chẳng đựng gì bên trong, không có mùi lạ rõ rệt, giống như một đoạn vỏ lạp xưởng bị hong khô.
Lòng Đới Tứ Hải nhất thời rối như tơ vò.
A Liên khó xử lên tiếng an ủi:
– Chắc là tụi nó tò mò bóc ra nghịch thôi nhỉ?
Đới Tứ Hải từng trải qua giai đoạn dậy thì nổi loạn của con trai nên trấn tĩnh lại rồi nói:
– Để anh giải quyết.
A Liên thăm dò:
– Hay em về trước nhé?
Đới Tứ Hải suy nghĩ, rồi khoác vai A Liên bảo:
– Đã đến nước này rồi thì nên giải thích rõ ràng với tụi nó thôi.
Lương Mạn Thu và Đới Kha đứng thành hàng ngang, đầu cúi gằm, chờ đợi phán quyết.
Là trụ cột gia đình, Đới Tứ Hải lấy lại quyền kiểm soát tình hình, lên tiếng hỏi:
– Sao hai đứa lại vào phòng ba, còn trốn trong tủ quần áo thế? Tiểu Thu nói trước đi.
Lương Mạn Thu lúng túng không biết phải làm sao, chẳng dám nhìn Đới Kha, lồ ng ngực dường như vẫn còn vương lại cảm giác bị xoa nắn. Môi cô run rẩy, không thốt nổi một lời.
Đới Tứ Hải nói:
– Bác chỉ muốn nghe con nói thật thôi.
– Là con bảo nó vào tìm PSP. – Đới Kha chắp tay sau lưng, cằm hơi hếch lên, thầm nghĩ hai ba con đã huề nhau nên không hề tỏ ra yếu thế.
Đới Tứ Hải không ngờ Đới Kha lại thẳng thắn đến thế, bởi vì trước đây cậu luôn chày cối, chưa tới đường cùng thì chưa bao giờ chịu nhận sai.
Lòng Lương Mạn Thu ngổn ngang trăm mối. Đới Kha giúp cô thoát khỏi cảnh bị tra hỏi, lẽ ra cô phải biết ơn cậu, nhưng nghĩ đến bàn tay quá trớn lúc nãy, cô lại chẳng thể cảm động nổi. Cô thậm chí còn hơi sợ, không biết thái độ đột ngột thay đổi này của Đới Kha chất chứa âm mưu gì.
Đới Tứ Hải nhìn Lương Mạn Thu, hỏi:
– Tiểu Thu, Đại D nói thật không con?
Lương Mạn Thu gật đầu.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Tìm thấy chưa?
Lương Mạn Thu lắc đầu.
Đới Tứ Hải hỏi tiếp:
– Không tìm thấy máy chơi game, vậy hai đứa còn làm gì trong đó nữa?
Cảm giác mờ ám đó lại dâng lên trong lòng, dù rõ ràng người cần chột dạ không phải là cô.
– Lấy một thứ gì đó trong ngăn kéo ra. – Người lên tiếng vẫn là Đới Kha.
Sự thành thật lạ lùng của Đới Kha khiến Đới Tứ Hải cứ có cảm giác cậu đang giấu giếm chuyện gì lớn hơn ở đằng sau, nên mới tung chuyện nhỏ này ra trước để đánh lạc hướng. Trong nhà này, ai cũng có bí mật của riêng mình.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Con có biết đó là thứ gì không?
Đới Kha đáp:
– Không biết.
Đới Tứ Hải nhìn cậu chằm chằm, cố tìm ra chút sơ hở nào đó:
– Thật sự không biết à?
Đới Kha giữ vẻ mặt lạnh tanh, mới mười bốn tuổi mà đã tỏ ra già dặn như ông chú bốn mươi:
– Không biết.
Nếu Lương Mạn Thu không có ở đây, có lẽ cậu đã hỏi vặn lại Đới Tứ Hải xem đó là thứ gì rồi. Chỉ cần người xấu hổ không phải là mình thì cậu có thể dễ dàng kiểm soát tình hình. Nhưng trước mặt Lương Mạn Thu, tốt nhất là không nên kích động thêm nữa, vì Đới Kha sợ mình sẽ lại mất kiểm soát.
Đới Tứ Hải quay sang hỏi cô bé:
– Mạn Thu, còn con, con có biết không?
Lương Mạn Thu vẫn lắc đầu, trông đáng tin hơn hẳn. Vẻ ngây thơ của cô bé vẫn như mọi khi, không có gì là quá ranh ma, đúng là một đứa trẻ khiến người lớn yên tâm.
Đới Tứ Hải trong lòng đã hiểu phần nào:
– Đại D, sao hôm nay con hỏi gì đáp nấy thế, không giống tính con mọi khi chút nào?
Đới Kha vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tránh nhìn mọi người, cố gắng không để bất cứ ai ảnh hưởng đến mình.
Đới Tứ Hải trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Giờ đang là kỳ nghỉ đông, ba có thể trả lại máy chơi game cho hai đứa. Nhưng đợi đến lúc khai giảng thì vẫn phải đưa ba giữ hộ, chỉ cuối tuần với ngày lễ mới được chơi, có làm được không?
– Dạ. – Đới Kha đáp, như thể đã đạt tới cảnh giới thiền định của bậc cao tăng đắc đạo, mặt không biểu lộ chút cảm xúc vui buồn nào.
Đới Tứ Hải lấy làm lạ:
– Trả lại cho con rồi mà vẫn không vui à?
A Liên nãy giờ vẫn đứng nép một bên, lặng lẽ quan sát phản ứng của hai đứa trẻ. Bà nhìn qua nhìn lại, dáng vẻ đầy ưu tư, dường như chúng đang che giấu một bí mật nào đó mà họ không biết.
Đới Kha tìm được cơ hội lật ngược tình thế, hất hàm về phía A Liên:
– Tại sao bà ấy lại vào phòng ba?
Đới Tứ Hải lúng túng hắng giọng, đúng là gió đổi chiều, từ người chất vấn giờ ông lại rơi vào thế bị chất vấn. Ông bước đến bên cạnh A Liên, vỗ nhẹ vai bà, thú thật:
– Đại D, chuyện này thực ra ba định nói với con từ lâu rồi, nhưng chưa tìm được dịp nào thích hợp.
Đới Kha chẳng đợi ba nói hết lời, chặn họng ngay:
– Bà ấy là ghệ ba chứ gì.
Đới Tứ Hải khó chịu:
– Con học đâu ra cái kiểu nói năng cục súc thế hả?
Đới Kha nhếch mép cười khẩy:
– Chứ không lẽ là vợ của ba?
Cả Đới Tứ Hải và A Liên đều sững người, trên mặt họ thoáng hiện vẻ bối rối vì bí mật bị phanh phui. Đới Kha cũng ngẩn người mất một lúc, không ngờ mình đoán bừa mà lại trúng phóc.
Đới Tứ Hải nghiêm túc giải thích:
– Chuyện ba và A Liên đăng ký kết hôn là trường hợp đặc biệt. Tiểu Thu là con gái, mà hai năm trước nhà mình chỉ có ba với con, toàn đàn ông con trai, không đủ điều kiện nhận nuôi của trung tâm bảo trợ xã hội. Vì vậy A Liên đã giúp ba một việc rất quan trọng, nhờ thế mới thuận lợi đón Tiểu Thu về nhà được. Sau này chung sống lâu ngày, ba và cô ấy thấy khá hợp nhau nên mới duy trì mối quan hệ này đến giờ. Chuyện không hỏi ý kiến con là ba không đúng, nhưng cũng vì sợ con nhất thời không chấp nhận được.
Đới Kha gay gắt vặn lại:
– Ba định giấu tới bao giờ nữa? Hay định đợi hai người đẻ thêm đứa nữa rồi mới nói cho con biết?
Lương Mạn Thu cảm thấy mình chính là nguồn cơn của mọi chuyện, gánh nặng đè trĩu trên vai. Nếu không phải vì sự xuất hiện của cô, Đới Kha đã không phải đối mặt với tình huống khó xử thế này. Tâm trí cô bé rời khỏi bí mật trong tủ quần áo, chuyển sang một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều. Chuyện lớn đã xảy ra ngay trước mắt, cô có muốn so đo về hành động quá trớn của Đới Kha hình như cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đới Tứ Hải nói:
– Nếu thật sự muốn sinh con, ba nhất định sẽ bàn bạc với con. Hiện tại bọn ba chưa có kế hoạch sinh thêm em bé đâu.
Đới Kha cười khẩy đầy mỉa mai, vẻ mặt lạnh tanh rõ ràng là “có quỷ mới tin”, bởi vì chuyện Đới Tứ Hải làm trước báo sau đâu phải mới diễn ra lần đầu.
Đới Tứ Hải thở dài:
– Bọn ba vốn định đợi con thi chuyển cấp xong mới thông báo.
– Thông báo thì cứ thông báo, lại còn bày đặt “bàn bạc” với con làm gì. – Đới Kha dù dốt Văn nhưng vẫn đủ sức phân biệt ý nghĩa khác nhau của hai từ đó.
Trước kia khi Lương Mạn Thu đột nhiên chuyển đến, lãnh thổ riêng bị san sẻ mất một phần, nhưng cậu ít ra vẫn giữ được địa bàn của mình, vẫn làm vua một cõi. Còn bây giờ, Đới Tứ Hải chẳng khác nào thiên vị người ngoài, không coi con trai là người một nhà nữa mà dắt về một bà mẹ kế để cai quản lãnh địa, đối chọi với cậu. Cảm giác cay đắng vì bị phản bội ngấm dần vào tim, cậu thấy mình dường như chẳng còn chỗ đứng trong căn nhà này nữa.
Đới Kha quay ngoắt người, sải bước ra cửa, hai bậc cầu thang gộp làm một, lao vội xuống dưới nhà. Lương Mạn Thu theo quán tính định đuổi theo, cô sợ Đới Kha sẽ bỏ đi luôn, như vậy thì cô cũng chẳng còn chỗ dung thân trong căn nhà này nữa. Nhưng bí mật trong tủ quần áo vẫn còn ám ảnh khiến cô do dự.
Đới Tứ Hải vội nói:
– Tiểu Thu, đi theo anh con đi, có chuyện gì thì gọi điện báo cho bác ngay.
– Vâng ạ… – Lương Mạn Thu đành miễn cưỡng đuổi theo.
A Liên lo sốt vó:
– Đại D liệu có nghĩ quẩn không anh?
Đới Tứ Hải cau chặt mày, nhưng vẫn không quên trấn an bà:
– Dù anh nghĩ quẩn thì Đại D cũng không đời nào nghĩ quẩn đâu.
A Liên nói:
– Giá mà mình nói cho thằng bé biết sớm hơn thì có lẽ nó đã không phản ứng gay gắt như thế…
– Làm gì có nhiều “giá như” thế. – Đới Tứ Hải thầm hối hận. Kỳ thi chuyển cấp đối với một đứa đội sổ như Đới Kha thì chẳng có ý nghĩa gì sất, lẽ ra ban đầu ông không nên cố đợi cho qua kỳ thi đó làm gì.
Lương Mạn Thu chạy xuống dưới nhà thì Đới Kha đã đi khá xa. Cậu vốn cao, chân lại dài, sải bước rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại cái bóng nhỏ xíu phía xa. Cô cố hết sức chạy theo, từ xa dõi mắt theo bóng cậu nhưng không dám cất tiếng gọi. Đến chỗ rẽ, Đới Kha hình như liếc thấy cô qua khóe mắt nên đi chậm lại đôi chút. Lương Mạn Thu cũng rẽ theo, chạy thêm một đoạn thì bắt kịp cậu.
Đới Kha hỏi:
– Em ra đây làm gì?
Lương Mạn Thu thành thật trả lời:
– Em cũng đâu có muốn, nhưng bác bảo em phải đi theo trông chừng.
Đới Kha khựng lại, dường như đã hiểu ra, trong lòng thoáng chút bực bội, nhưng là tự giận mình:
– Không muốn thì biến về đi.
Lương Mạn Thu ấm ức nhắc lại:
– Bác bảo em phải đi theo trông chừng mà.
– Trông với chả chừng, anh có phải chó đâu mà phải trông. – Đới Kha lại rảo bước nhanh hơn, gần như chạy, khiến Lương Mạn Thu phải chạy bước nhỏ mới theo kịp. Nhưng rồi cậu lại bất giác chậm bước lại.
Lương Mạn Thu thở hổn hển, song vẫn luôn giữ khoảng cách chừng một mét với Đới Kha, như thể sợ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy. Đi tới công viên giữa phố, Đới Kha ngồi phịch xuống thành bồn hoa tròn cao chừng nửa mét, chống hai tay lên gối thở dốc. Lương Mạn Thu ngồi xuống cách cậu một khoảng về bên trái, ngập ngừng nói:
– Thật ra… hồi nghỉ hè, em từng thấy… bác với cô A Liên…
Đới Kha hỏi:
– Thấy gì?
Nếu là trước hôm nay, Lương Mạn Thu đã thành thật kể rằng cô thấy Đới Tứ Hải sờ mông A Liên. Nhưng trong cái tủ quần áo tối om ban nãy, cô cũng vừa chịu đựng một hành động tương tự, nên trong lòng không khỏi thấy lấn cấn. Chẳng lẽ con trai lớn lên đứa nào cũng biến thành đồ dê xồm hết sao?
Lương Mạn Thu lí nhí:
– Thì… thì là em thấy bác với cô A Liên… ấy ấy đó.
Ý của Lương Mạn Thu chỉ là những cử chỉ thân mật thoáng qua, nhưng Đới Kha lại tự nhiên nghĩ đến chuyện sâu xa hơn, cậu trợn tròn mắt, kêu lên:
– Không thể nào! Ở đâu cơ?
Lương Mạn Thu đáp:
– Trong bếp của tiệm.
– Hai người đó làm chuyện ấy trong bếp của tiệm à? – Giọng Đới Kha lạc đi vì kinh ngạc, rõ ràng tỏ vẻ bất mãn với Đới Tứ Hải và A Liên.
Lời lẽ thô tục đó làm Lương Mạn Thu giật nảy mình, suýt nữa thì cô đã nghĩ xấu cho Đới Tứ Hải và A Liên. Cô vội nói:
– Không phải kiểu đó đâu.
Đới Kha hỏi lại một cách kỳ quặc:
– Sao em biết anh đang nói kiểu gì?
Lương Mạn Thu không biết mở lời thế nào, trong lúc cấp bách, cô buột miệng nói ra thông tin duy nhất còn sót lại trong đầu:
– Không phải mấy cái trong PSP đâu.
Đới Kha lặng đi một thoáng, hai tay bấu chặt đầu gối, mặt đỏ bừng lên, hỏi lại:
– Em dám xem thư mục của anh?
Giọng Lương Mạn Thu nhỏ dần:
– Có ai nói là không được xem đâu…
Đới Kha chỉ nói không được xóa chứ đâu có nói không được xem.
– Thế là em xem luôn?
Lương Mạn Thu mếu máo như thể mình là nạn nhân:
– Ai mà biết trong đó có mấy thứ đó chứ…
Đới Kha tức mà không biết xả vào đâu, quay mặt nhìn sang hướng khác.
Giọng Lương Mạn Thu lí nhí như đang nói bí mật động trời:
– Sao… sao lại xem mấy thứ ghê tởm như vậy?
Đới Kha cứng miệng nhưng lòng lại chột dạ:
– Thằng con trai nào mà chẳng xem, Minh Bốn Mắt cũng xem.
Lương Mạn Thu bĩu môi liếc cậu một cái, vẻ mặt như đang âm thầm lên án rằng làm sao mà Minh Bốn Mắt lại xem thứ ghê tởm như thế được.
Đới Kha nhếch mép chế giễu:
– Minh Bốn Mắt xem xong rồi chép cho anh đấy.
Lương Mạn Thu không dám liên tưởng cậu bạn Kim Minh thư sinh yếu đuối với những hình ảnh dữ dội kia.
Đới Kha tức tối nói:
– Thằng con trai nào bảo em là nó chưa xem bao giờ thì thằng đó đang làm màu thôi.
– Tởm quá! – Lương Mạn Thu nhìn chằm chằm mũi chân dưới đất, lẩm bẩm. Phần còn ghê tởm hơn thì cô không cách nào nói rõ được.
Suốt nửa buổi chiều, Đới Kha không nghe Lương Mạn Thu gọi một tiếng anh nào, xem ra cô đã thấy ghê tởm cậu rồi.
Đới Kha thấy thế thì làm tới luôn:
– Thấy tởm thì đừng nói chuyện với anh nữa.
Lương Mạn Thu nhìn cậu một cái, đôi mắt ngấn lệ, không rõ là thất vọng hay sợ hãi.
– Sao lại làm như vậy… – Cô không đủ sức để tố cáo huỵch toẹt, vì vừa sợ chọc giận Đới Kha vừa sợ bị trả về trung tâm bảo trợ xã hội.
Đới Kha tưởng cô vẫn đang nói chuyện cậu xem phim heo, liền bất cần nói:
– Anh xem thì liên quan gì đến em.
Lương Mạn Thu khe khẽ nghiến răng:
– Ý em là chuyện trong tủ quần áo…
Đới Kha sững người. Bình thường trong đầu cậu cũng từng có nhiều ý nghĩ đen tối, nhưng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Miễn là giữ khoảng cách an toàn với Lương Mạn Thu, Đới Kha tự tin mình sẽ không vượt quá giới hạn. Vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột quá, bất ngờ kéo khoảng cách giữa họ lại gần nhất khiến phòng tuyến biến mất, tội lỗi cũng theo đó mà nảy sinh.
– Tại sao? – Lương Mạn Thu lặp lại, giống đang tự hỏi hơn là chất vấn. Nhưng cũng giống như lần bị cậu cho leo cây hồi mới lên lớp Bảy, Đới Kha chẳng bao giờ chịu giải thích thẳng thắn cả. Cậu đang lúc nóng giận, vừa giận sự ngu ngơ lúc trước của Lương Mạn Thu, lại vừa giận mình vì không thể đối mặt với bí mật bẩn thỉu kia.
Dục vọng tuổi dậy thì vừa kín đáo, mãnh liệt lại vừa xấu xa, lúc ở một mình còn khó kiểm soát. Một khi liên lụy đến người khác, chỉ cần hơi vượt rào là sẽ gây ra tai họa nghiêm trọng hơn, phá hủy lòng tin giữa đôi bên, hoặc khiến nhận thức về bản thân sụp đổ.
Lương Mạn Thu và Đới Kha đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng còn khắc nghiệt hơn nhiều, với mức độ chấn động lớn hơn hẳn chuyện tình cảm của Đới Tứ Hải và A Liên. Rắc rối của bản thân thì bao giờ cũng quan trọng hơn chuyện lùm xùm của người khác.
Lần này, họ không đánh nhau, thậm chí còn không cãi nhau. Những điều cấm kỵ của tuổi dậy thì đã trói chặt miệng lưỡi và tay chân họ: một người không dám thẳng thắn chỉ trích, một người không dám thẳng thắn nhận sai. Họ học được cách chiến tranh lạnh, không có xung đột thân thể, bề ngoài có vẻ lý trí nhưng cảm xúc lại ngấm ngầm cuộn trào bên trong, bị dồn nén mà không tìm được lối thoát, còn lâu mới sảng khoái bằng một trận choảng nhau.
Đến giờ cơm, họ về lại Bích Lâm Hồng Đình, A Liên không đến ăn. Hai đứa nhỏ và một người lớn đều mang tâm sự riêng, ai nấy đều giả vờ như chuyện buổi chiều chưa từng xảy ra, ngoài những trao đổi cần thiết thì không ai tán dóc câu nào. Gia đình này có thành phần phức tạp, giữa các thành viên không có thói quen tâm sự với nhau. Hai đứa trẻ lại đang ở tuổi dậy thì, tâm tư nhạy cảm, dễ thay đổi, vô hình trung càng làm bầu không khí thêm nặng nề.
Chuyện này không thể vội được. Hôm đó Đới Tứ Hải không tìm Đới Kha nói chuyện kỹ ngay mà để cậu tự tiêu hóa trước, định bụng sau này sẽ từ từ khuyên bảo sau.
Tối đến, trước khi đi ngủ, Đới Kha nhìn Lương Mạn Thu leo lên giường tầng trên, rồi đột nhiên đứng dậy gọi cô. Lương Mạn Thu vừa hay đang quỳ ở đầu thang, quay đầu lại, ánh mắt nhìn cậu thoáng hiện vẻ hoảng hốt. Đới Kha đặt tay lên khoảng giữa thang giường tầng, hơi ngẩng đầu nhìn Lương Mạn Thu:
– Cho em đạp tay anh này.
Bàn tay đưa ra chính là bàn tay từng phạm tội trong tủ quần áo.