Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 37

Cao Tử Ba giơ tay định giằng ra khỏi cái ghì của Đới Kha, không ngừng chửi:

– Đậu má mày, Đới Kha, mày bị điên à?!

Đới Kha gầm lên:

– Còn giả nai với tao à? Có cần gọi Đinh Lị Lị đến đối chất không hả?

Nghe tên Đinh Lị Lị, Cao Tử Ba sững người một thoáng, chẳng khác nào chưa đánh đã khai.

Đới Kha cười khẩy:

– Nhớ ra rồi hả?

Cao Tử Ba gằn giọng:

– Buông tao ra!

Đới Kha vung nắm đấm tới. Buồng vệ sinh vốn chật hẹp, thân hình đồ sộ của Cao Tử Ba lại gần như chiếm hết nửa không gian, khiến cậu ta hoàn toàn không tránh nổi cú đấm bất ngờ này. Cú đấm trúng mặt làm khoang miệng cậu ta ê ẩm, cảm giác như thể bị nhiệt miệng rồi lỡ cắn phải miếng thịt vậy.

– Mẹ kiếp, mày lại đánh tao à?! – Cao Tử Ba vẫn không quên chửi bới. Tay chân không chiếm được thế thượng phong, cậu ta bèn phản đòn bằng miệng. Cậu ta khạc mạnh một bãi đờm đặc bay vèo, suýt phun trúng mặt Đới Kha, may mà cậu lanh trí nghiêng đầu tránh kịp.

Bãi đờm này tuy sức tấn công không mạnh nhưng lại mang tính sỉ nhục cực lớn, hoàn toàn chọc giận Đới Kha. Cậu chỉ ước có thể ấn đầu Cao Tử Ba vào bồn cầu xổm, dìm cho ngấm nước phân.

Cú đấm tiếp theo giáng thẳng vào bụng Cao Tử Ba. Tiếc là lớp mỡ của thằng béo này quá dày, hấp thụ phần lớn lực đấm, khiến cú đấm dồn hết sức của Đới Kha chẳng khác nào gãi ngứa.

Cả hai đều chưa học võ vẽ gì, đánh đấm loạn xạ không theo bài bản, túm được đâu đánh đó. Không gian nhỏ hẹp khó xoay sở, tứ chi của Cao Tử Ba lại thiếu linh hoạt nên cậu ta không chiếm được lợi thế, đành mặc sức chửi bới:

– Đậu má thằng Đới Kha chết bầm! Cả nhà chúng mày tởm không chịu được, ba mày cặp kè với bà làm công, còn mày lại tằng tịu với em gái mày. Loạn luân cả ổ với nhau!

Đới Kha tức đến long cả mắt, nghiến chặt môi dưới. Cứ mỗi cú đấm tung ra, lửa giận trong mắt cậu lại bùng lên thêm một phần. Mãi đến khi Cao Tử Ba chửi câu “Có mẹ đẻ mà không có mẹ dạy”, môi dưới của Đới Kha đã bật máu, một cú đấm bay tới khiến miệng Cao Tử Ba lệch hẳn sang một bên.

Đới Kha túm lấy mái tóc mà Cao Tử Ba tiếc không chịu cắt ngắn, ấn đầu cậu ta lên mấy chữ bẩn thỉu màu đỏ sau cánh cửa, quát lớn:

– Li3m cho sạch!

Cậu ấn mạnh, máu mũi của Cao Tử Ba lem vào mấy chữ đó, khiến ý nghĩa của câu chữ càng thêm ghê tởm.

– Li3m sạch cho bố mày!

Giờ lao động ồn ào náo nhiệt, dường như không ai để ý đến động tĩnh ở nhà vệ sinh nam cuối tầng bốn. Ai nấy đều làm vệ sinh qua loa cho xong chuyện, chỉ mong được nghỉ cuối tuần sớm chút. Đứa nào nhanh nhẹn đã thu dọn cặp sách, lượn lờ gần cổng trường, chỉ đợi chuông tan học reo là co giò chạy biến.

Kim Linh đi được nửa đường thì bị cán bộ lớp chặn lại, không cho cô nàng đục nước béo cò, nhất quyết lôi về lớp làm việc. Kim Linh biết rõ chuyện gì cấp bách hơn, giằng co với cán bộ lớp một hồi không được, liền tức tối ném chổi, tông cửa chạy ra ngoài.

Tại lớp 1001, Kim Minh đang đứng bên trong lớp học, cầm giẻ lau cửa kính phía hành lang. Mới quẹt được vài cái, mặt Kim Linh đột nhiên xuất hiện trên kính khiến cậu ta giật nảy mình, tưởng là ảo giác.

Cộc cộc.

Kim Linh đập bẩn cả tấm kính.

Kim Minh kéo cửa sổ lùa ra, cằn nhằn:

– Cái bà Linh Heo chết tiệt này, tui vừa mới lau sạch xong, sao bà lại làm bẩn rồi hả? Ghét thế không biết.

Linh Heo hạ giọng:

– Còn lau cửa sổ gì nữa, Đại D sắp gặp chuyện rồi!

Kim Minh sợ đến nỗi đôi mắt nhỏ trợn to hẳn lên:

– Đại D làm sao?

Kim Linh đáp:

– Mày biết chuyện chữ đỏ trong nhà vệ sinh rồi chứ?

Kim Minh ngớ ra:

– Bà cũng biết rồi hả?

Kim Linh nói lớn hơn mấy tông:

– Nhà vệ sinh nào cũng có! Tao cảm giác tụi mình là mấy đứa biết cuối cùng đấy.

– Là trò của thằng Ba Béo đấy, con Đinh Lị Lị lớp tui với nó là cùng một giuộc. – Kim Minh cảnh giác nhìn quanh, rồi ghé sát tai Kim Linh nói thầm. Nếu không phải hai chị em trông như hai anh em, có khi cặp tiếp theo bị đồn bậy chính là họ.

Kim Linh nói:

– Tao biết thừa! Đại D giờ chắc đang tìm thằng Ba Béo đánh nhau rồi, ngay nhà vệ sinh nam tầng bốn ấy!

Kim Minh vứt giẻ lau đi, bảo:

– Còn nói nhảm nhiều thế làm gì?! Mau đi giải cứu đi chứ!

Lương Mạn Thu đổ rác về, bắt gặp chị em nhà họ Kim đang ghé tai thì thầm qua cửa sổ, lòng bất giác chùng xuống, theo phản xạ nghĩ ngay đến Đới Kha. Cô đặt cái gầu hót rác xuống, định bụng đi qua hỏi vài câu thì Kim Linh và Kim Minh đã co giò chạy, như thể đang vội đi chữa cháy.

Trước nhà vệ sinh nam tầng bốn, hai “vị thần giữ cửa” vẫn đang làm nhiệm vụ. Vừa thấy chị em nhà họ Kim đến gần, tuy có nhận ra nhưng vẫn chúng vẫn đuổi đi ngay.

Kim Linh hỏi:

– Có phải Đại D đang ở trong đó với thằng Ba Béo không?

Hai “thần giữ cửa” đồng thanh nói:

– Đi mau.

Kim Minh chen vào:

– Trong đó mấy chọi mấy? Sao tụi mày không vào giúp? Chơi không đẹp gì cả.

Chiêu khích tướng vô dụng với họ, nếu không thì họ đã gọi hội tới thay vì làm thần giữ cửa rồi. Đới Kha muốn đánh tay đôi, không ai được xen vào.

Bên trong nhà vệ sinh nam vọng ra từng tiếng bịch bịch, không phân biệt được là của ai.

Kim Linh sốt ruột nói:

– Nghe này, trước giờ chưa có ai dám bịa chuyện xấu xa thế này về Đại D đâu, thằng Ba Béo đúng là muốn chết mà! Nó sẽ chết thật đấy, tụi mày hiểu không? Đại D lần này tức điên lên rồi!

Hai “vị thần giữ cửa” có vẻ hơi do dự.

Kim Linh được đà lấn tới:

– Sẽ có án mạng thật đấy! Tụi mày gánh nổi không? Dạy dỗ một chút là được rồi, đừng để xảy ra chuyện thật.

Hai “vị thần giữ cửa” nhìn nhau, rồi cùng lúc lơi lỏng việc canh gác, theo chân chị em nhà họ Kim xông vào nhà vệ sinh nam.

Cửa buồng vệ sinh mở toang, Đới Kha bước ra với vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngoài vết rách đang rỉ máu ở môi dưới thì không có vết thương nào rõ rệt. Cao Tử Ba ngồi bệt trên sàn nhà bẩn thỉu, dựa vào vách ngăn, ngực phập phồng thở hổn hển, không rõ là do mệt hay do bị đánh đến kiệt sức. May quá, cậu ta vẫn còn sống, dù khuôn mặt còn “rực rỡ” màu sắc hơn cả hồi nghỉ hè. 

Thắng bại đã rõ ràng.

Kim Linh trước đây hay chơi bóng với Đới Kha chứ chưa từng đi đánh nhau với cậu bao giờ, nên không khỏi hít hà.

– Đại D, thằng Ba Béo nó…

Reng reng reng reng.

Chuông tan học vang lên với giai điệu du dương, nhịp nhàng. Khắp các góc sân trường vang lên tiếng reo hò, học sinh ùa ra cổng trường như ong vỡ tổ.

Đới Kha không nói lời nào, lách qua đám đông, sải bước ra ngoài. Cậu không hẳn là bỏ chạy, nhưng không tránh khỏi có chút bối rối. Đi đến cửa, cậu quay đầu lại dặn:

– Linh Heo, chở nó về giúp tao.

Nói xong, không đợi Linh Heo trả lời, Đới Kha đã biến mất ở đầu cầu thang tầng bốn.

Kim Minh khó xử nhìn vào buồng vệ sinh bẩn thỉu, nơi thằng béo chết tiệt trông còn tởm lợm hơn cả khung cảnh xung quanh. Cậu ta hỏi một cách không chắc chắn:

– Linh Heo, Đại D bảo mày chở nó về à? – Cậu ta chỉ Cao Tử Ba.

Kim Linh lúc này cũng đang khó xử, chẳng buồn để tâm chuyện Kim Minh gọi Ba Béo là gì:

– Tao đã chở thằng Ba Béo về bao giờ đâu? Tao còn chẳng biết nhà nó ở đâu nữa!

Bất chợt, Kim Linh lóe lên một ý nghĩ, kêu lên:

– Tao biết rồi.

Kim Minh khó hiểu hỏi:

– Bà biết cái gì?

Kim Linh kéo tay áo Kim Minh, bảo:

– Đi thôi, ở đây thối quá.

Hai “vị thần giữ cửa” lúc này mới tỉnh ngộ:

– Linh Heo, mày là con trai thật à? Sao mày chạy vào nhà vệ sinh nam mà không biết ngượng chút nào hết vậy?

Thôi xong, tin đồn tuần sau có khi lại thành: Linh Heo đột nhập nhà vệ sinh nam mất. 

Kim Linh đỏ bừng mặt, ba chân bốn cẳng kéo Kim Minh chuồn mất.

Kim Minh bám riết lấy Kim Linh hỏi cho ra lẽ:

– Đại D bảo bà chở ai về?

Kim Linh đáp:

– Minh Bốn Mắt, mày ngu thật hay giả vờ đấy, người Đại D quan tâm còn ai vào đây nữa?

Kim Minh đoán:

– Tiểu Thu á?

Kim Linh đáp:

– Chứ còn ai trồng khoai đất này?

Kim Minh thắc mắc:

– Sao Đại D không tự chở về? Anh ấy định đi đâu?

Kim Linh làu bàu:

– Tâm tư bọn con trai, tao làm sao biết được.

Kim Minh đẩy gọng kính, một ý nghĩ lóe lên khiến chính cậu ta cũng hoảng:

– Đại D không phải là nghĩ quẩn đấy chứ?

Kim Linh vỗ vào lưng Kim Minh một cái:

– Khùng hả! Đại D chỉ khiến người khác nghĩ quẩn thôi.

Phòng học lớp 1001 đã ở ngay trước mắt.

Kim Linh dặn dò:

– Minh Bốn Mắt, lát nữa Tiểu Thu có hỏi thì mày đừng nói gì hết, biết chưa?

Kim Minh không phục:

– Tui còn đang định dặn bà ấy, giữ mồm giữ miệng vào.

Kim Linh cãi:

– Miệng tao thì sao, đáng tin hơn cái mỏ mày nhiều.

Minh Bốn Mắt đáp trả:

– Xạo ke!

Lương Mạn Thu đeo ba lô, cúi đầu bước ra khỏi lớp.

– Tiểu Thu! – Kim Linh gọi, cố nặn ra một nụ cười. – Về cùng không? Đợi chị đi lấy đồ chút nhé.

Lương Mạn Thu bước tới gần, hỏi:

– Chị Linh Heo, chị có thấy anh em đâu không?

Nụ cười của Linh Heo cứng đờ:

– Không, bọn chị có học cùng lớp đâu.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Hôm nay thứ Sáu, đội bóng rổ không tập à?

Kim Linh đáp:

– Mới vào học thì làm gì sắp xếp nhanh thế. Em đợi chị chút nha, chị đi rồi về ngay.

Kim Minh lúc này mới phát hiện vấn đề, ba người chỉ có một chiếc xe đạp thì làm sao mà chở nhau về?

Nỗi băn khoăn của Lương Mạn Thu không cùng tần số với Kim Minh, cô gọi giật:

– Chị Linh Heo, đợi em với, em lên với chị xem anh em có trên lớp không.

– Không có đâu! – Kim Linh vội nói, lỡ Lương Mạn Thu lên tầng bốn chạm mặt Cao Tử Ba thì có khi lại bị kiếm chuyện trả thù. – Hai đứa bây ra nhà xe đợi chị đi.

Lần đầu tiên ra dáng đàn chị, Kim Linh trấn áp được hai đứa em, nhanh như cắt dọn đồ rồi ra nhà xe hội họp với chúng.

Sau khi yên vị trên xe đạp, cô nàng sắp xếp:

– Minh Bốn Mắt, mày ngồi yên sau. Tiểu Thu, em ngồi tạm cái gióng ngang phía trước nhé, cơ mà… chắc là không thoải mái lắm đâu.

Kim Minh ngần ngại hỏi:

– Hai đứa tui nặng thế này, bà chở nổi không hả Linh Heo?

Kim Linh cười khẩy:

– Mày tưởng ai cũng yếu xìu như mày hả?

Trông như chị đại thứ thiệt, Kim Linh để một đứa ngồi trước, một đứa ngồi sau, cứ thế chở cả hai tới tiệm Ngỗng quay Tứ Hải trước rồi mới về nhà.

Lương Mạn Thu vẫn không yên tâm. Tan học chiều thứ Sáu là giờ cao điểm của mấy vụ đấu tay đôi, học sinh thường hẹn nhau ra ngoài trường đánh lộn.

– Chị Linh Heo, có phải anh em hẹn đánh nhau với ai rồi không?

Chả trách Lương Mạn Thu đứng nhất khối, cái đầu nhạy bén của cô đâu chỉ dùng cho mỗi việc học.

– Không đâu. – Kim Linh cũng không hẳn là nói dối, vì người ta đã phân thắng bại từ đời nào rồi.

Lương Mạn Thu tiu nghỉu:

– Chị Linh Heo, sao chị chẳng có vẻ gì là tò mò khi nghe em hỏi thế hết vậy? Có phải chị biết chuyện gì rồi đúng không?

Kim Linh lại thầm cảm thán về sự lanh lợi của Lương Mạn Thu:

– Tiểu Thu, em với Đại D đều là bạn thân của chị. Nói chung là mấy lời đồn bên ngoài, chị chẳng tin một chữ.

Kim Minh ngồi sau cũng hùa theo:

– Đợt này thằng Ba Béo đúng là tởm thật sự, quen biết nhau bao lâu rồi mà đi đặt điều kiểu đấy.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên:

– Lại là Ba Béo à? Hồi hè anh ta mới chôm của anh tớ năm mươi tệ.

Kim Linh rảnh một tay, bèn vụt lưng Kim Minh một cái vì tội lắm lời.

Biết mình lỡ miệng, Kim Minh ngại ngùng lè lưỡi.

Lương Mạn Thu nhanh chóng xâu chuỗi các manh mối khả dĩ, gương mặt kinh ngạc của Đinh Lị Lị thoáng hiện lên trước mắt, cô bé tự giễu:

– Chắc anh ta biết chuyện tớ với anh tớ ngủ chung trên một chiếc giường tầng.

Kim Linh trấn an:

– Có gì đâu, chị với Minh Bốn Mắt chả thế.

Kim Minh mắng:

– Ai như nó, là con một nên được ở phòng riêng.

Kim Linh cũng hùa theo:

– Loại người này đúng là không biết xấu hổ, hồi hè Đại D tuyệt giao với nó là quá đúng.

Kim Minh lại nói:

– Mẹ thằng Ba Béo chắc không đời nào tin con trai bà ta vừa ăn cắp tiền, vừa bịa chuyện tầm bậy tầm bạ đâu.

Hai chị em nhà họ Kim nghĩa khí vô cùng, cứ thế thi nhau chửi rủa suốt đường đến tiệm Ngỗng quay Tứ Hải.

Cảnh Kim Linh chở quá tải thu hút không ít ánh mắt người đi đường, làm người ta nhớ đến mấy cậu choai choai đi xe máy kẹp ba kẹp bốn với đám nữ sinh hư hỏng, cũng là một đứa ngồi bình xăng, rồi một đám ngồi đằng sau.

Đới Tứ Hải đang chặt thịt trong phòng bếp của tiệm, tranh thủ ngó ra, đợi Lương Mạn Thu vào thì hỏi:

– Tiểu Thu, anh con đâu? Nó không đi chơi bóng đúng không? Bác thấy Kim Linh không đi mà.

Lương Mạn Thu đáp:

– Dạ, con cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.

Rời khỏi trường học cũng đồng nghĩa với việc rời xa mảnh đất đầy rẫy những lời đồn đại. Lương Mạn Thu như trở về một môi trường tương đối trong lành, tâm trạng dịu đi nhiều, chỉ có điều vẫn không sao yên lòng về Đới Kha.

Rốt cuộc cậu đã đi đâu?

Lương Mạn Thu quẳng ba lô xuống, ra quầy phụ giúp. Mãi cho đến giờ cơm tối mà Đới Kha vẫn biệt tăm biệt tích.

Đới Tứ Hải quen thói chống nạnh đứng ở cửa ngóng ra:

– Thằng trời đánh này lại chạy đi đâu rồi? Không biết đói à?

A Liên vẫn câu nói cũ:

– Có đợi nó một lát không?

– Không đợi, mình ăn trước đi.

Đới Tứ Hải vẫn như thường lệ xớt phần cơm của Đới Kha ra, cho vào nồi cơm điện giữ ấm.

Lần gần nhất phải chờ Đới Kha như thế này là hồi hè, lần đó cậu đã quay về quả đầu trọc lóc đầy bất ngờ. Lần này, Lương Mạn Thu không dám lạc quan mù quáng nữa. Nếu cô biết mà không báo, lỡ như Đới Kha xảy ra chuyện gì không hay, liệu Đới Tứ Hải có trách cô không?

Tim Lương Mạn Thu đập thình thịch, bàn tay cầm đũa cũng khẽ run lên.

Có một điều Đới Kha nói không sai, kiểu học sinh ngoan ngoãn khuôn phép như cô đúng là rất thích mách lẻo.

– Bác ơi… – Lương Mạn Thu chẳng và được miếng cơm nào, rụt rè nhìn Đới Tứ Hải.

Đới Tứ Hải cúi mắt gắp thức ăn, không nhìn cô bé:

– Sao thế, cần đóng tiền tài liệu à? Bao nhiêu, lát nữa bác đưa cho.

Vừa mới vào học, đây là khoản cần thiết nhất.

– Không ạ. – Giọng Lương Mạn Thu vẫn lí nhí như mọi khi.

– Nói to lên nào. – A Liên cười tủm tỉm động viên. – Bác không cho con ăn no à?

Lương Mạn Thu bất giác thẳng lưng lên:

– Anh Đới Kha…

Reng reng reng… Tiếng điện thoại bàn ở quầy thu ngân cắt ngang lời Lương Mạn Thu.

– Để em nghe cho. – A Liên đặt chén đũa xuống, đứng dậy lẩm bẩm. – Giờ này mà còn có người đặt đồ ăn sao?

A Liên thành thạo nhấc ống nghe:

– A lô, tiệm Ngỗng quay Tứ Hải xin nghe… Anh Tiểu Kỳ đấy ạ? Vâng, anh Hải có đây, để tôi gọi anh ấy ra ngay.

A Liên chỉ vào điện thoại. Đới Tứ Hải nhanh nhẹn bước tới, nhận lấy ống nghe:

– Anh Tiểu Kỳ, ăn cơm chưa anh?

Trương Thụ Kỳ đáp:

– Chưa ạ. Này anh Hải, Đại D có đó không?

Đới Tứ Hải cứ ngỡ Trương Thụ Kỳ muốn rủ mình đi nhậu, nhưng vừa nghe tìm Đới Kha là biết ngay chẳng có chuyện gì tốt lành. Trong lòng ông bỗng dâng lên một cảm giác khó tả: Nuôi con trai lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cuối cùng ngày này cũng đến.

– Không biết nó lại chạy đi đâu mất dạng rồi, thứ Sáu nào nó cũng về muộn hơn một chút. Anh tìm nó có chuyện gì không?

Hai năm nay, Trương Thụ Kỳ khá thân thiết với gia đình đặc biệt này. Nhìn Đới Kha lớn lên từng ngày, anh cũng không đành lòng chờ đến ngày này.

– Anh Hải, anh mau đi tìm Đại D rồi đưa nó đến đồn Thúy Điền một chuyến. Mẹ thằng Cao Tử Ba đã tới đồn em rồi, nói Đại D nhà anh đánh con trai bà ta.

Bình Luận (0)
Comment