Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 4

Cứ như vậy, sáng nào Lương Mạn Thu cũng giúp Đới Kha làm bài tập hè và phụ Đới Tứ Hải dọn dẹp khay ăn của khách, đổi lại cơ hội được làm cái đuôi của Đới Kha vào buổi chiều.

Thoáng cái hai tuần đã trôi qua, giao dịch bí mật của hai đứa không hề bị lộ. Lương Mạn Thu đã trở thành “đàn em” đáng tin cậy nhất của Đới Kha: bài tập hè cô bé làm, căn cứ cô bé canh, đồ ăn vặt cô bé mua, chẳng hề ca thán nửa lời.

Có lần, Đới Kha mải chơi dẫn theo chị em nhà họ Kim chạy đi khá xa, quên cả đường về lại căn cứ. Kim Minh, có lẽ nhờ đeo kính nên mắt tinh hơn, là người đầu tiên nhận ra điều bất thường bèn thắc mắc:

– Đại D, bé Cún đâu rồi?

Lúc này Đới Kha mới cuống quýt dẫn chị em nhà họ Kim chạy về căn cứ. Vừa về đến nơi, họ thấy Lương Mạn Thu vẫn đang lơ ngơ quanh quẩn ở chỗ cũ. Thấy Đới Kha, cô bé liền cười tít mắt, lon ton chạy lại như một chú cún con.

Một thoáng áy náy lóe lên trong lòng Đới Kha, đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức nặng của hai chữ “trách nhiệm”.

Đương nhiên, đó chỉ là một phen hú vía. Vì chẳng có tổn thất gì nên cảm giác có lỗi đó của Đới Kha không hề sâu sắc, và càng không kéo dài được bao lâu.

Nửa tháng nữa lại vèo trôi qua, Thế vận hội sôi nổi cũng đã hạ màn, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại tuần cuối cùng.

Đới Tứ Hải tính phải liên lạc với Lương Lập Hoa để xác nhận trước thời gian đến đón Lương Mạn Thu, dù sao thì cái người này còn chẳng đáng tin bằng đứa con gái mới lên mười của ông ta. Nhưng Đới Tứ Hải không ngờ Lương Lập Hoa lại vô trách nhiệm đến mức tắt máy suốt hai ngày liền.

Chẳng lẽ chơi thuốc chết rồi? Linh cảm đầu tiên của Đới Tứ Hải không phải là không có cơ sở.

Lương Mạn Thu rất biết điều. Thấy ngày tựu trường sắp đến, cô bé chủ động đến hỏi Đới Tứ Hải:

– Bác ơi, có phải ba con sắp đến đón con về thôn Sơn Vĩ rồi không ạ?

Đới Tứ Hải cười bảo cô bé:

– Ba con vài hôm nữa là đến thôi. Con muốn về hay muốn ở lại nhà anh Đới Kha?

Lương Mạn Thu đưa ra một câu trả lời đáng ngạc nhiên:

– Con muốn ở nhà anh Đới Kha, nhưng vẫn về thôn Sơn Vĩ đi học ạ.

Đới Tứ Hải vốn không hài lòng về Lương Lập Hoa, nhưng lại thật lòng yêu quý cô bé vừa chăm chỉ vừa hiểu chuyện này.

– Đợi nghỉ hè năm sau, bác lại bảo ba con đưa con đến nhà anh chơi, được không?

Lương Mạn Thu cười toe toét gật đầu, nghĩ một lát rồi lại dò hỏi:

– Vậy nghỉ đông con đến được không ạ?

Đới Tứ Hải đáp:

– Nghỉ đông bác với anh về quê mất rồi, không ở đây đâu.

Nhưng Lương Mạn Thu đã mãn nguyện lắm rồi.

Đới Tứ Hải nhờ A Liên mua cho Lương Mạn Thu hai bộ quần áo mùa hè, một đôi giày thể thao và một cái cặp sách mới. Ông cũng bảo Đới Kha ra cửa hàng tự mua văn phòng phẩm, chuẩn bị trước hành trang cho cô bé.

Chuyện này càng kéo dài càng khiến Đới Tứ Hải bất an. Sáng sớm ngày 25 tháng 8, ông đến đồn công an khu vực trình báo việc Lương Lập Hoa bỏ lại con gái rồi mất tích, nhờ cảnh sát điều tra xem người này đã chết hay bị bắt, đồng thời xem liệu có thể liên lạc được với em gái ông ta ở Hải Thành hay không. Hai người họ chỉ là chiến hữu cũ, nhà cửa lại ở xa, các mối quan hệ xã hội cũng chẳng mấy liên quan nên rất khó để Đới Tứ Hải tự mình liên lạc với người thân của Lương Lập Hoa.

Người tiếp nhận vụ việc là Chương Thụ Kỳ, một cảnh sát khu vực mới vào ngành được một năm, gương mặt còn non nớt nhưng khá thanh tú, trông thuận mắt hơn hẳn ông thầy bụng phệ eo bánh mì của anh. Chương Thụ Kỳ nhanh chóng tra ra tung tích của Lương Lập Hoa, nhưng tiếc là không phải tin tức tốt lành.

– Bố của cô bé bị đưa đi cai nghiện bắt buộc rồi. – Chương Thụ Kỳ đích thân đến báo tin, anh cố tình chọn lúc quán ăn đã qua giờ cao điểm mới đến.

Lúc đó là buổi chiều, vừa hay cả hai đứa trẻ đều không có mặt ở quán. A Liên giả vờ bận rộn lau cái bàn ăn ngay cạnh, nhưng thực ra đang dỏng tai lên hóng chuyện.

– Cai nghiện bắt buộc? – Đới Tứ Hải nhất thời chưa hiểu.

Chương Thụ Kỳ giải thích:

– Là cai nghiện ma túy bắt buộc ạ, cũng tương đương với việc ngồi tù khoảng hai năm.

Đới Tứ Hải giơ hai ngón tay:

– Thằng đó phải mất hai năm mới ra được à? Đến lúc đó con gái nó tốt nghiệp Tiểu học rồi còn gì!

Chương Thụ Kỳ mới vào ngành chưa lâu, trái tim vẫn còn mềm yếu chứ chưa chai sạn vì va chạm nên rất cảm thông:

– Đúng thế ạ, cô bé chỉ có thể về ở với mẹ, cô hoặc bà nội thôi.

– Mẹ nó ư? – Đới Tứ Hải đáp. – Ả ta bỏ đi từ lúc ba con bé bắt đầu nghiện hút rồi, đi biền biệt bao nhiêu năm nay, chưa từng quay về thăm con lấy một lần.

– Chắc chị ấy sợ quay về rồi thì khó mà dứt ra được nữa. – Chương Thụ Kỳ bộc trực nói. – Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để liên lạc.

– Bà nội con bé bệnh tật bao lâu nay, e là cũng khó lòng…

Đới Tứ Hải buôn bán nhỏ bao năm nay, tiếp xúc với đủ hạng người, đã từng chứng kiến những mặt tối của lòng người và cũng nếm trải không ít bài học xương máu, nên trong lòng ông luôn có một dự cảm chẳng lành.

– Cảnh sát Chương này, nếu cả mẹ, cô và bà nội con bé đều không thể đón về nuôi thì con bé phải làm sao đây?

Kinh nghiệm thực tế của Chương Thụ Kỳ chưa nhiều, anh chỉ có thể trả lời răm rắp theo quy định:

– Quyền giám hộ chỉ có thể được chuyển giao cho những người họ hàng khác hoặc trung tâm bảo trợ xã hội thôi ạ.

Nhưng thử hỏi có thằng nghiện nào mà không bị người thân bạn bè xa lánh, làm gì còn họ hàng thân thích nữa chứ. Lương Lập Hoa coi như cũng có phúc lắm mới còn sót lại một người bạn cũ tốt bụng đến khờ khạo như Đới Tứ Hải đây. Nếu không có người thân ruột thịt nào chịu nhận nuôi Lương Mạn Thu, con bé chỉ còn nước bị đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội.

Lương Mạn Thu hoàn toàn không hay biết gì về tình cảnh của mình, vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi có quần áo mới. Cô bé cứ soi đi soi lại trước tấm gương gắn trên tủ quần áo, xoay nửa người, ngắm bên trái rồi lại nghía bên phải. Cô bé tự thấy mình như biến thành nhân vật chính trong truyện cổ tích, và cuộc sống dường như lại có hy vọng đổi thay tốt đẹp hơn.

– Điệu quá trời đất. – Đới Kha tạt ngay một gáo nước lạnh.

Lương Mạn Thu đang vui như mở cờ trong bụng, chẳng những không giận mà còn cười toe toét, chạy vào nhà vệ sinh thay bộ đồ mới ra rồi gấp gọn gàng cất vào trong chiếc cặp sách mới tinh.

Đới Kha ngồi trước bàn học chơi xếp hình, một đầu gối tì vào mép bàn, bập bênh chiếc ghế trên hai chân sau. Lương Mạn Thu rón rén đi quanh cậu nửa vòng, vịn tay vào lưng ghế, lựa lúc cậu sắp thua đậm mới lên tiếng:

– Anh ơi.

Đới Kha chỉ ừ một tiếng thờ ơ như người nói mớ, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

Lương Mạn Thu nói:

– Bác bảo hè năm sau em lại được đến đây nữa ạ.

Đới Kha vừa chơi xong một màn, trong lúc đợi qua màn mới liền tranh thủ liếc nhìn cô bé một cái, ánh mắt tĩnh lặng chẳng chút gợn sóng, dường như việc cô bé đến hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

– Ờ. – Cậu lại cúi đầu chơi tiếp, khiến Lương Mạn Thu nghĩ mãi không ra cái trò xếp hình như thợ xây này thì có gì thú vị cơ chứ.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, anh có thích em đến nhà anh không?

Đới Kha đáp gọn lỏn:

– Sao cũng được.

Trong mắt Lương Mạn Thu, chỉ cần không bị xua đuổi như đám trẻ ở thôn Sơn Vĩ đã là được chào đón lắm rồi, nên cô bé chẳng hề bận tâm đ ến thái độ lạnh nhạt của cậu.

Lương Mạn Thu quả quyết:

– Hè sang năm em nhất định sẽ đến đấy nhé.

Đới Kha cau mày lườm cô bé một cái:

– Lắm lời.

Lương Mạn Thu mơ hồ cảm thấy Đới Kha cũng chỉ là hổ giấy, trông thì đáng sợ vậy thôi chứ thực ra cũng chẳng dọa được ai. 

Đới Kha buột miệng bảo:

– Sang năm anh mày làm gì còn bài tập hè nữa.

Lẽ nào giao kèo bí mật không thực hiện được nữa thì cậu sẽ không cho cô đi chơi cùng nữa ư?

Lương Mạn Thu vắt óc tìm lý do cho Đới Kha:

– Anh có thể học trước kiến thức cấp Hai mà.

Đới Kha liếc cô bé bằng ánh mắt kỳ quái, như nhìn đồ ngốc:

– Mày định chọc anh cười chết à? Ai hơi đâu mà học trước.

– Em nè. – Lương Mạn Thu đáp rất nghiêm túc, vẻ mặt như đang chờ được khen.

Đới Kha chẳng thèm để ý đến cô bé nữa. Ai lại đi bàn chuyện học hành trong lúc đang chơi game cơ chứ?

Ngày hôm sau, quán Ngỗng quay Tứ Hải chỉ mở cửa nửa ngày. Đến trưa, sau khi bán hết con ngỗng quay cuối cùng, ông treo ngay tấm biển “Buổi chiều nghỉ, ngày mai mở cửa bình thường”, rồi dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ và kéo cửa cuốn xuống.

Đới Kha có hỏi, nhưng Đới Tứ Hải chỉ đáp là có chút việc và bữa tối sẽ về nhà ăn.

Đới Kha cũng không hỏi thêm, lại dắt theo “cái đuôi nhỏ” của mình đi lượn lờ khắp phố phường.

Đới Tứ Hải về đến nhà, dọn dẹp sơ qua phòng khách rồi đón khách tới – đó là cảnh sát Chương Thụ Kỳ và cô của Lương Mạn Thu, bà Lương Lệ Thanh.

Đới Tứ Hải tưởng họ đến để đón con bé đi luôn nên nói:

– Bọn trẻ đang chơi bên ngoài. Để tôi gọi điện hỏi xem chúng nó có ở nhà bạn không, rồi gọi về.

Chương Thụ Kỳ có vẻ hơi khó xử:

– Tạm thời chưa cần đâu ạ, chúng ta cứ nói chuyện xong đã.

Đới Tứ Hải vừa nghe thế, lòng lập tức đầy nghi hoặc. Ông chỉ là người ngoài, chuyện chăm sóc Lương Mạn Thu thì liên quan gì đến ông cơ chứ?

Với gương mặt hốc hác, mệt mỏi vì gánh nặng cuộc sống, bà Lương Lệ Thanh bắt đầu trình bày tình hình với vẻ mặt không mấy cảm xúc.

Hóa ra bà nội của Lương Mạn Thu bị tai biến đã xuất viện từ lâu, nhưng lại bị liệt nửa người kèm theo chứng sa sút trí tuệ, đến bản thân còn không tự lo liệu được, nói gì đến chuyện tiếp tục chăm sóc Lương Mạn Thu. Bản thân Lương Lệ Thanh cũng có một cô con gái vừa mới vào lớp Một, giờ lại phải đón thêm mẹ già về ở cùng, chồng bà đã bắt đầu tỏ thái độ không vui, nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ vợ, chẳng lẽ lại vứt bà cụ ra đường mặc kệ?

Vì vậy, bà không thể nào cưu mang thêm một đứa cháu như Lương Mạn Thu được nữa.

Hôm nay Lương Lệ Thanh đến đây cũng là để chuyển lời của mẹ Lương Mạn Thu. Mẹ cô bé vừa mới tái hôn cách đây không lâu, vì muốn giữ ổn định cho gia đình mới nên cũng không thể đón Lương Mạn Thu về chăm sóc.

Đới Tứ Hải nghe mà sững sờ:

– Vậy bây giờ phải làm sao? Một người là cô ruột, một người là mẹ đẻ, cả hai đều không nhận, chẳng lẽ lại vứt con bé cho một thằng đàn ông đơn thân như tôi nuôi à?

Chương Thụ Kỳ nói:

– Việc này đúng là không phù hợp với quy định. Hai ba con anh sao có thể sống cùng và nuôi nấng một bé gái được chứ.

Bà Lương Lệ Thanh thở dài, đưa tay quệt vội khóe mắt đã hoe đỏ:

– Hay là cứ đưa con bé vào trung tâm bảo trợ xã hội, để nhà nước nuôi nó vậy.

Chương Thụ Kỳ nghe vậy cũng thấy bực bội. Viên cảnh sát trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết, không kìm được mà lên tiếng trách:

– Chị Lương à, Tiểu Thu là cháu ruột của chị, sao chị có thể nói bỏ là bỏ được? Trường hợp như thế này trung tâm bảo trợ xã hội họ không nhận đâu.

Bà Lương Lệ Thanh vẫn giữ nguyên thái độ:

– Vậy chứ biết làm sao bây giờ? Tôi thực sự không có khả năng chăm sóc nó, tôi sẽ không đón nó về nhà đâu.

Đới Tứ Hải tức đến bật cười:

– Đây là chuyện riêng của nhà chị, không liên quan gì đến tôi hết. Hôm nay chị phải đưa Mạn Thu đi, còn sắp xếp thế nào là việc của nhà họ Lương các người, không dính dáng gì tới tôi!

Chương Thụ Kỳ cũng đứng về phía Đới Tứ Hải:

– Chị Lương này, nói thật lòng nhé, anh trai chị cứ thế vứt cháu Mạn Thu cho anh Hải đây, nửa tháng trời không một lời hỏi han. Anh Hải còn chăm cho con bé béo lên được cả ký thịt đấy. Tình nghĩa anh em như vậy đúng là đốt đuốc đi tìm cũng khó thấy. Anh Hải một mình gà trống nuôi con, lại còn mở quán buôn bán, cũng đâu có dễ dàng gì.

Bà Lương Lệ Thanh lẩm bẩm:

– Bộ tôi thì dễ dàng lắm chắc…

Dẫu là quan giỏi cũng khó xử việc nhà người ta, Chương Thụ Kỳ thấy đau đầu:

– Vâng, cả hai bên đều có cái khó riêng, nhưng biết làm sao được, ai bảo cháu Mạn Thu mang họ Lương, chứ đâu có mang họ Đới.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói cười ríu rít của trẻ con. Đới Kha và Lương Mạn Thu đã về, theo sau còn có cả chị em nhà họ Kim nữa.

– Đông người thế… – Đới Kha mở cửa, giật nảy mình khi thấy trong nhà không chỉ đông người mà còn có cả một chú mặc sắc phục cảnh sát. Cậu vốn tưởng ba đi vắng nên mới đặc biệt rủ bạn bè về nhà, định bụng sẽ “quậy tung nóc”.

Đám trẻ con nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời không biết nên tiến hay lùi, tất cả đều chờ Đới Kha quyết định.

Đới Tứ Hải vẫy tay gọi Lương Mạn Thu:

– Tiểu Thu, con về đúng lúc lắm, cô của con đến rồi này, hôm nay cô sẽ đưa con về luôn. Bây giờ con vào phòng thu dọn đồ đạc đi, đừng để sót thứ gì nhé.

Lúc này Lương Mạn Thu mới chào cô một tiếng.

Lương Lệ Thanh sắc mặt khó coi, chỉ ậm ừ đáp lại một tiếng.

Lương Mạn Thu đi vào phòng của Đới Kha, còn Đới Kha cũng dẫn chị em nhà họ Kim vào nhà.

Ngoài phòng khách, Lương Lệ Thanh lại cứng rắn nhấn mạnh với giọng nói cố hạ thấp xuống:

– Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đưa nó về nhà tôi đâu.

– Bọn trẻ về rồi, ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta về đồn rồi từ từ bàn tiếp. – Chương Thụ Kỳ nói, thầm nghĩ có lẽ phải nhờ thầy mình vào cuộc thì mới giải quyết ổn thỏa được mâu thuẫn này.

Đồ đạc của Lương Mạn Thu không nhiều, chẳng mấy chốc đã nhét đầy chiếc cặp sách mới cứng cáp. Thân hình nhỏ bé với chiếc cặp sách to đùng sau lưng khiến Lương Mạn Thu trông như đang đeo một cái mai rùa, chỉ chực lật ngửa ra bất cứ lúc nào.

Cô bé vẫy vẫy tay với Đới Kha:

– Anh ơi, em đi đây, hè năm sau gặp lại nhé.

Đới Kha đến tay cũng chẳng buồn nhấc lên, thái độ chẳng khác gì những lần tiễn chị em nhà họ Kim về mỗi ngày:

– Ừ, đi đi.

Kim Minh đẩy gọng kính, hỏi:

– Bé Cún, em sắp về quê đi học lại rồi à?

Lương Mạn Thu gật đầu.

Kim Linh hỏi:

– Hè năm sau em còn đến nữa không?

Lương Mạn Thu lại gật đầu, nhấc thử chiếc cặp nặng trĩu trên vai, cảm nhận từng chút trọng lượng chứa đựng tấm lòng của bác Đới và anh Đới Kha.

– Ê Cún Còi! – Đới Kha đột nhiên kéo Lương Mạn Thu sang một bên, tránh mặt mọi người, ghé sát vào tai con bé thì thầm hỏi. – Mày làm xong bài tập hè cho anh chưa?

– Xong hết rồi ạ. – Lương Mạn Thu đáp, Đới Kha lúc này mới chịu buông cô bé ra.

Lương Mạn Thu theo Lương Lệ Thanh và Chương Thụ Kỳ xuống lầu, Đới Tứ Hải ra cửa tiễn.

Lương Lệ Thanh quả thực nhẫn tâm chẳng đoái hoài gì đến Lương Mạn Thu, đến nỗi cặp sách cũng phải để Chương Thụ Kỳ xách giúp.

Xuống đến chân cầu thang, Đới Tứ Hải không tiễn nữa, để hai cô cháu đi cùng Chương Thụ Kỳ.

Lương Mạn Thu vẫy tay chào tạm biệt Đới Tứ Hải, rồi ngẩng đầu tìm ban công tầng năm nơi mình đã ở nhờ hơn nửa tháng qua, thấy ba cái đầu đang tựa vào lan can nhìn xuống. Cô bé cũng vẫy tay chào thật mạnh về phía trên, lòng vẫn chưa biết số phận nào đang chờ đợi mình phía trước.

Bình Luận (0)
Comment