Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 40

Cao Tử Ba theo mẹ rời khỏi đồn cảnh sát Thúy Điền, còn nhà Đới Tứ Hải nán lại thêm một lúc.

Chương Thụ Kỳ tạm gác lại vai trò cảnh sát, dùng giọng điệu thân tình như anh em với Đới Tứ Hải để răn dạy Đới Kha.

– Ra tay cũng nhanh đấy, còn biết tránh chỗ hiểm, mắt không sao, nội tạng cũng không sao. Đánh nhau riết có kinh nghiệm luôn rồi hả?

Đới Kha đút hai tay vào túi quần, đứng dựa tường, lí nhí nói: 

– Em có ngu đâu.

Đới Tứ Hải mắng: 

– Bây còn tự hào lắm hả?

Chương Thụ Kỳ nói tiếp: 

– Em chỉ lo đánh người, không nghĩ đến chuyện lỡ Cao Tử Ba sống chết không nhận là nó viết thì em tính sao?

Đới Kha im bặt, mặt mày nom nghiêm túc hẳn.

Chương Thụ Kỳ lại hỏi: 

– Nếu Cao Tử Ba quay lại xóa hết chữ đi thì em làm thế nào?

– Kiểu gì cũng có người làm chứng. – Đới Kha đáp, không rõ là không lường trước khả năng đó hay quá lạc quan. Cậu mơ hồ cảm thấy Chương Thụ Kỳ đang chỉ bảo nhiều hơn là răn dạy nên tâm trạng dần thả lỏng.

Chương Thụ Kỳ phân tích: 

– Nhân chứng có thể phản cung, không gì bằng chứng cứ hết.

Đới Kha đáp: 

– Em lại chẳng phải cảnh sát, việc gì phải tìm chứng cứ.

Chương Thụ Kỳ cười bảo: 

– Anh thấy em rất có tinh thần chính nghĩa, thử xem sao.

Đới Kha ngẩn người, như thể không hiểu Chương Thụ Kỳ bảo thử cái gì. Anh đang mỉa mai, hay đã đánh giá cao đặc điểm nào đó ở cậu? Trong lòng cậu thầm mong là vế sau.

Đới Kha bực bội nói: 

– Cái thằng Ba Béo chết bầm đó vừa ăn cắp tiền vừa đặt điều, không đập cho một trận nhừ tử thì nó không chừa.

Chương Thụ Kỳ tiếp lời cậu:

– Thế nên anh mới bảo em đợi sau này làm cảnh sát rồi đường đường chính chính xử lý nó. Chứ không hai năm nữa mà em lại đánh người kiểu này thì vừa rời trường giáo dưỡng xong khéo lại phải vào trại tạm giam tiếp đấy.

Khi lời nói đùa của đối phương trùng khớp với suy nghĩ của mình, nó không còn là lời trêu chọc nữa, mà trở thành một sự khích lệ trá hình.

Đới Kha bắt đầu rục rịch, càng nhìn bộ cảnh phục của Chương Thụ Kỳ càng thấy ngầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng mình tự tay còng thằng Ba Béo chết bầm kia.

Tiếc là một câu của Đới Tứ Hải đã kéo cậu về thực tại.

– Làm cảnh sát ít nhất phải tốt nghiệp Đại học, nó e là đến trường cấp ba bình thường còn chẳng thi đậu nổi.

Chương Thụ Kỳ lại đóng vai người tốt bụng an ủi: 

– Còn một năm rưỡi nữa mới thi chuyển cấp, vẫn còn cơ hội cố gắng mà.

Rồi anh vỗ vai Đới Kha, hỏi: 

– Phải không, cậu bạn đẹp trai?

Chẳng rõ là thấm câu khen nào, hai tai Đới Kha đỏ bừng lên như vừa hứng cả đêm gió bấc. Cậu vòng tay ra sau gáy gãi gãi tóc.

Trò hề tối nay sắp hạ màn, Đới Tứ Hải bảo hai đứa nhỏ về trước, còn mình ở lại nói thêm vài câu với Chương Thụ Kỳ.

Nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, Chương Thụ Kỳ ngại ngùng nhắc: 

– Anh Hải, hai đứa lớn cả rồi, không như hai năm trước nữa, anh nên chú ý khoảng cách thường ngày một chút.

Đới Tứ Hải cũng lộ vẻ khó xử, mời Chương Thụ Kỳ điếu thuốc: 

– Hai năm nay tôi mải kiếm tiền, đúng là có lơ là chúng. Tôi vốn định nhom thêm chút nữa để đổi thẳng sang căn nhà mới rộng hơn, giờ chắc không đợi được nữa rồi.

Chương Thụ Kỳ nhận lấy rồi cùng ông hút thuốc: 

– Anh nuôi hai đứa bé đúng là không dễ dàng gì, người khác chắc chắn không làm nổi.

Đới Tứ Hải hỏi: 

– Anh Tiểu Kỳ, tôi muốn hỏi thăm chút, ba của Tiểu Thu… có tin tức gì chưa?

Chương Thụ Kỳ nói: 

– Em có hỏi giúp anh bên đồn cảnh sát quản lý thôn Sơn Vĩ rồi, ông ta ra tù có về đó trình diện một lần rồi bặt vô âm tín luôn.

Đới Tứ Hải bất lực: 

– Đúng kiểu của nó rồi. Trước đây toàn bỏ mặc mẹ nó với con bé Tiểu Thu ở quê, cả năm chả thấy mặt mũi đâu, tiền cũng chẳng thấy gửi về.

Chương Thụ Kỳ không tiện hỏi sâu, nếu Lương Lập Hoa xuất hiện rồi lại gây thêm chuyện phiền phức thì Lương Mạn Thu biết đi đâu về đâu.

Cuộc đời một đứa trẻ, ngoài những cột mốc thông thường như đi học, đi làm, kết hôn, sinh con, còn có thể phải đối mặt với những biến cố bất ngờ như gia đình gặp chuyện hay sinh lão bệnh tử… Lương Mạn Thu tuổi còn nhỏ mà cuộc sống đã bấp bênh, phải ăn nhờ ở đậu, thế nhưng tính tình không thay đổi quá nhiều đã là điều đáng quý. Chương Thụ Kỳ, với tư cách là một trong những người thúc đẩy phương án nhận nuôi, đương nhiên hy vọng cô có thể trưởng thành thuận lợi. Hai năm nay anh vẫn luôn quan tâm đ ến gia đình đặc biệt này, giúp được gì thì giúp.

Về đến tiệm, Đới Kha cắm đầu và cơm, dỏng tai nghe Đới Tứ Hải dạy bảo.

Ở đồn cảnh sát, Đới Tứ Hải đã nói nếu là ông thì cũng sẽ đánh Cao Tử Ba, nên không phê bình quá nặng mà tập trung vào hình phạt sau đó.

– Đã bị đình chỉ hai tuần thì ở nhà kiểm điểm cho tốt vào, lát nữa bắt đầu theo ba học làm ngỗng quay.

Đới Kha ngẩng mặt lên khỏi cái tô inox, trông như một con chó sói ngơ ngác, vẻ mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.

Đới Tứ Hải nói: 

– Bây chê học mệt thì ba để bây làm việc thử xem có mệt không.

Trước đây Đới Kha chỉ phải làm việc nhà và phụ giúp lặt vặt trong tiệm, còn lần này là học việc, bái Đới Tứ Hải làm thầy dạy nghề quay ngỗng.

Đới Kha nhếch mép: 

– Coi chừng con phá nát danh tiếng của ba đấy.

Đới Tứ Hải lạnh lùng đáp: 

– Trong thời gian bị đình chỉ học, bây bị cắt tiền tiêu vặt.

Đới Kha chật vật nuốt miếng cơm lớn: 

– Đi làm thuê cũng phải có lương chứ.

Đới Tứ Hải gạt đi: 

– Không bắt bây trả tiền nguyên liệu, tiền cơm với tiền học phí là may lắm rồi.

Đới Kha cúi đầu không nói, hiếm khi cứng họng thế này.

Đới Tứ Hải lại nói: 

– Mỗi ngày dậy chuẩn bị bữa sáng, đưa em gái đến cổng trường rồi tới tiệm trình diện.

– Ủa mắc gì? – Đới Kha chỉ thiếu điều đập bàn.

Đại Vũ ba lần đi ngang nhà mà không vào là vì tận tụy với công việc. Đới Kha nhiều lần đi ngang cổng trường mà không vào là vì bị phạt.

Lương Mạn Thu thấy áy náy, hiếm hoi xen vào: 

– Bác ơi, cháu tự đi bộ đến trường được ạ.

Đới Tứ Hải nói: 

– Tiểu Thu, con không cần xót anh đâu, nó khoẻ như vâm mà không có chỗ tiêu bớt năng lượng ấy chứ. Đới Kha à, sau này không đi học nữa, mỗi ngày có bao nhiêu việc phải làm chứ không chỉ một đâu. Ngoài làm việc còn phải lo việc nhà, dành thời gian tập thể dục rồi tụ tập bạn bè, v.v… Nếu mà ngồi tù là sẽ bị quản lý theo kiểu nhà binh, mỗi ngày còn phải làm nhiều việc vặt hơn nữa, ngoài đạp máy may còn phải tập thể dục buổi sáng và học chính trị. Bây cứ trải nghiệm sớm xem ba đầu sáu tay khó khăn thế nào đi.

Sáng sớm hôm sau, kế hoạch trừng phạt bằng việc nhà của Đới Tứ Hải chính thức được thực thi.

Đới Kha bị gọi dậy đúng giờ, cơn ngái ngủ bực bội của cậu vô tình đánh thức luôn Lương Mạn Thu. Cô dụi mắt ra khỏi phòng, thấy bóng dáng khá vạm vỡ trong bếp làm cơn buồn ngủ của cô bay biến.

– Anh, nay anh nấu bữa sáng à? – Mặt trời mọc đằng tây chắc, Lương Mạn Thu nhất thời quên mất vụ phạt.

Đới Kha nhăn mày rán trứng, tài nấu nướng còn tệ hơn cả điểm số, chỉ miễn cưỡng úp được tô mì.

– Cho em thêm hai muỗng tương ớt này.

– Thôi ạ, em sợ nóng trong người. – Lương Mạn Thu lỉnh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đới Kha giờ chẳng khác nào ông ba trẻ, phải làm việc nhà, lo cho con, ngoài việc không kiếm ra tiền thì chẳng thiếu thứ gì. Ăn trưa xong, cậu còn phải đưa Lương Mạn Thu đi cắt kính.

Ngày nghỉ đông người, trên xe buýt không còn chỗ trống, Đới Kha phải nắm vòng treo, còn Lương Mạn Thu chỉ có thể vịn lưng ghế. Dòng người xô đẩy khiến khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, vạt áo cọ vào nhau, nếu Đới Kha cũng vịn vào lưng ghế thì trông như đang dang tay ôm lấy cô.

Lương Mạn Thu khụt khịt mũi. Vừa nãy ở tiệm, không khí nồng nặc mùi ngỗng quay nên mùi trên người Đới Kha không rõ lắm, giờ ra ngoài rồi, mùi thịt ngỗng quay thoang thoảng toả ra.

Đới Kha cụp mắt gắt:

– Ngửi cái gì mà ngửi, mũi thính như chó ấy.

Lương Mạn Thu thành thật đáp: 

– Anh, người anh có mùi ngỗng quay.

Mùi mồ hôi sau khi chơi bóng còn dễ chịu hơn mùi dầu mỡ của đứa làm công, mặt Đới Kha nhăn nhó, lập tức thấy mình mất hết hình tượng. Dù rằng trước mặt Lương Mạn Thu, một thằng đội sổ như cậu có lẽ cũng chẳng có ưu điểm gì đáng nói.

Đới Kha vừa định mắng cô là đồ chó tham ăn, lại nghe Lương Mạn Thu nói: 

– Thơm mà. 

Thế là lời đến đầu môi cậu đành nuốt ngược vào trong.

– Chưa ăn no hả?

Lương Mạn Thu nghiêm túc giải thích: 

– Vì ngửi quen nên mới thấy thơm, chứ không phải vì đói bụng nên thấy thơm đâu.

Ký ức về mùi vị thường khá sâu sắc. Với Lương Mạn Thu, hương ngỗng quay đồng nghĩa với sự ổn định, với cảm giác thân thuộc của gia đình.

Đới Kha đột nhiên giơ tay, đưa cổ tay áo hoodie đến sát mũi Lương Mạn Thu:

– Thích thế thì ngửi thêm đi.

– Ối! – Lương Mạn Thu nín thở, tim như hẫng đi một nhịp. 

Cô vội ngoảnh mặt đi, làu bàu:

– Anh đáng ghét ghê ấy!

– Ngửi đi mà. – Đới Kha cứ dí sát tay áo vào mũi Lương Mạn Thu, khiến cô né tới né lui trông đến khổ, đến nỗi khi xe buýt phanh gấp ở trạm, cô suýt đứng không vững.

Đới Kha tiện tay túm lấy cánh tay Lương Mạn Thu, giúp cô đứng vững rồi kết thúc màn trêu chọc, đoạn khẽ đẩy cô cùng xuống xe.

Thêm một điều nữa, mùi ngỗng quay còn gắn liền với tuổi thơ vui vẻ của cô.

Sáng sớm thứ Hai, Lương Mạn Thu bước vào sân trường trước ánh mắt dõi theo của Đới Kha, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Sau một cuối tuần, tin đồn đã hạ nhiệt. Các buổi sinh hoạt lớp đều nhấn mạnh việc cấm viết bậy trong nhà vệ sinh và đánh nhau, bảng thông báo cũng dán quyết định đình chỉ học. Những động thái giết gà dọa khỉ này khiến không còn ai dám công khai bàn tán chuyện của Lương Mạn Thu và Đới Kha nữa.

Tin đồn đã gán cho họ cái mác mập mờ, giống như mấy tờ quảng cáo dán bừa bãi khắp nơi, dù có bóc đi thì vẫn để lại vết keo nham nhở.

Ở trường, Lương Mạn Thu chỉ còn lại hai người bạn là chị em nhà họ Kim. Vốn tính trầm lặng, quen chịu đựng sự cô đơn, nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy lẻ loi.

Sau khi tan học thì khá dễ thở. Bài tập về nhà không làm khó được cô, việc phụ giúp ở tiệm cũng đã quen thuộc. Ngoài những việc đó ra, cô còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng: thu dọn hành lý để cuối tuần chuyển nhà.

– Chuyển đi đâu thế? – Đới Kha hỏi. Cậu vừa về đến nhà là cởi ngay chiếc áo hoodie “quay ngỗng chuyên dụng” ra, thay một bộ đồ sạch sẽ. Theo thói quen, cậu còn lén đưa lên mũi ngửi thử, thấy không còn mùi ngỗng quay thì coi như “qua cửa an ninh”.

Đới Tứ Hải đáp:

– Vẫn ở khu Bích Lâm Hồng Đình.

Người Đới Kha cứng đờ, chiếc áo hoodie mới mặc còn đang kéo dở ngang ngực.

– Cùng một khu sao lại phải chuyển?

Lương Mạn Thu cũng có cùng thắc mắc, cô đang gấp quần áo cho vào thùng giấy trong phòng, bèn ló đầu ra nhìn ông bác ngoài phòng khách.

Đới Tứ Hải nói:

– Để có thêm một phòng.

Đới Kha chậm rãi kéo áo hoodie xuống hẳn.

– A Liên muốn dọn vào ở cùng ạ?

Đới Tứ Hải thản nhiên hỏi:

– Con có chào đón cô ấy chuyển tới không?

Đới Kha gắt:

– Nói thừa, đương nhiên là không.

Đới Tứ Hải lặng lẽ thở dài, nói:

– Để cho hai đứa bây đều có phòng riêng.

Đới Kha ở ngoài phòng khách, Lương Mạn Thu ở trong phòng ngủ, cả hai bất giác cùng nhìn về phía đối phương.

Quãng thời gian chung phòng sắp kết thúc, vừa đột ngột lại vừa không thể tránh khỏi.

Đới Kha hỏi:

– Mua hay thuê ạ?

Đới Tứ Hải đáp:

– Thuê thôi. Nếu mua thì chắc là mua nhà dự án mới, giờ ba vẫn chưa tìm được căn nào ưng ý.

– Vậy căn này thì sao? – Đới Kha hỏi tiếp.

– Sẽ cho thuê.

Đới Kha không hiểu sao lại thấy tiếc nuối. Căn nhà nhỏ này chứa đựng bao ký ức từ lúc cậu mới chào đời: cây thước đo chiều cao ở góc phòng khách, phòng ngủ luôn lộng gió mát rượi, chiếc giường tầng gỗ bỏ không nhiều năm đột nhiên có thêm một “vị khách”. Cậu cứ thế lớn lên từng ngày, căn nhà cũng dần cũ kỹ theo năm tháng, và giờ đây, dường như cậu đang phải nói lời tạm biệt với tuổi thơ của mình.

– Sau này mua nhà mới thì có bán căn này đi không ạ?

Đới Tứ Hải vừa dọn dẹp đồ đạc linh tinh trên kệ ti vi, vứt không ít thứ vào thùng rác, vừa đáp:

– Để sau hãy tính.

Căn hộ thuê cách nhà cũ hai dãy nhà, cũng là chung cư không thang máy, nằm ở tầng ba. Căn nhà có bố cục vuông vắn với ba phòng ngủ, hai phòng vệ sinh và một phòng khách. Đới Tứ Hải ở phòng ngủ chính có nhà vệ sinh riêng, Đới Kha ở phòng ngủ phụ lớn hơn đối diện nhà vệ sinh chung, còn Lương Mạn Thu ở phòng ngủ phụ nhỏ hơn có cửa thông ra ban công.

Đêm đầu tiên ngủ riêng phòng, Đới Kha nằm trên giường lăn qua lộn lại, không còn đạp trúng ván giường tầng trên nữa. Cậu cuối cùng cũng được phóng túng thoải mái, không còn nguy cơ bị phát hiện, nhưng không ngờ rằng khi áp lực giảm mạnh, sự k1ch thích dường như cũng vơi đi ít nhiều.

Lương Mạn Thu trở mình nằm nghiêng, giờ đây mép giường không còn thanh chắn bảo vệ, chỉ có khoảng trống tối om dưới gầm giường. Tấm ván giường sẽ không bao giờ “rung lắc” nữa.

Bọn họ đều đang tự mình diễn tập cho sự chia ly tất yếu trong tương lai.

Việc chuyển nhà còn kéo theo màn “phân chia tài sản”. Lương Mạn Thu và Đới Kha phải oẳn tù tì, kết quả là cô trở thành người giữ chiếc hộp sắt đựng thư tình của cả hai.

Nhà mới đã được dọn dẹp sắp xếp khá tươm tất, tạm khôi phục được phần nào không khí của nhà cũ. Đới Kha cuối cùng cũng kết thúc công việc cực nhọc của “người học việc bán ngỗng quay”, chỉ chờ đến cuối tuần.

Thứ Sáu tan học, Kim Minh ngồi sau xe đạp của Kim Linh đi ngang qua tiệm Ngỗng quay Tứ Hải, giơ cao một lá thư, gọi:

– Tiểu Thu, có thư của cậu này! Lúc tan học tớ quên đưa.

Học kỳ này Kim Minh làm lớp phó tuyên truyền, phụ trách việc đến phòng văn thư của trường để lấy thư. Thời buổi này mạng mẽo phát triển, không ít bạn học đã lén dùng điện thoại di động nên số người viết thư tay cực kỳ ít ỏi. Cả tuần Kim Minh mới phải chạy tới phòng văn thư một lần.

Lương Mạn Thu tưởng lại là loại thư như học kỳ trước – kiểu thư của bạn cùng trường hay nhét thẳng vào ngăn bàn.

Đới Kha người cao tay dài, chỉ cần nhoài người qua là dễ dàng nhận lấy lá thư trước cả cô.

Phong bì thư có dán tem và đóng dấu bưu điện hẳn hoi. So với lá thư hồi học kỳ trước, nét chữ này tròn trịa, cứng cáp hơn nhiều, nhìn là biết người viết có luyện tập, và vẫn là nét chữ của con trai.

Góc dưới bên phải ghi địa chỉ người gửi, Đới Kha đọc to lên:

– Trường Trung học Tân Hải, khối cấp Hai, lớp 1010. Ai gửi thế? Trai hay gái?

Kim Minh như nói hộ nỗi lòng của Đới Kha:

– Tiểu Thu, cậu quen ai ở trường Trung học Tân Hải à? Khối cấp Hai của trường đó đỉnh lắm đấy, nghe nói thi chuyển cấp mà điểm bét nhất cũng dư sức đậu cấp Ba luôn.

Kim Linh cũng hùa theo em trai:

– Trường đó đúng là đỉnh thật, nhưng mà Tiểu Thu của bọn mình cũng có kém cạnh đâu.

Đới Kha nhíu chặt mày, cảm giác như có một áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên vai mình, mạnh mẽ và không thương tiếc.

Không, có lẽ là hai luồng áp lực đến từ hai phía.

– Anh, trả thư lại cho em. – Lương Mạn Thu đoán được người gửi là ai nên cuống quýt đòi lại thư.

Đới Kha giơ lá thư lên cao, quay người trốn vào trong bếp.

Lương Mạn Thu vội đuổi theo.

Kim Minh đẩy gọng kính, nhìn sang Kim Linh, hai chị em nhìn nhau ái ngại.

– Thôi, bọn mình về trước đi.

Kim Linh gật đầu:

– Hôm khác hỏi Tiểu Thu sau vậy.

Đới Kha dừng lại ngay cửa bếp, nói đủ nhỏ để người bên trong không nghe rõ:

– Đã thống nhất là không được đọc thư tình, phải cất vào hộp sắt kia mà.

Lương Mạn Thu bỏ ý định nhảy lên giật lại thư, vì biết đằng nào cũng không giành lại Đới Kha, đành giải thích:

– Anh, đây không phải thư tình đâu, chỉ là thư bình thường thôi.

Đới Kha vênh mặt:

– Kệ nó có phải hay không, phải tuân thủ luật chơi chứ. Mà đây còn là luật do chính em đặt ra đấy nhé, Lương Mạn Thu.

Đúng là ban đầu Lương Mạn Thu đã đề nghị như vậy, hai người giao ước sẽ không đọc thư tình, tất cả thư nhận được đều khóa chung vào chiếc hộp sắt đó. Ai đọc trộm sẽ bị phạt năm tệ.

Lương Mạn Thu đưa ra hạ sách này là để đối phó với Đới Kha, không ngờ lại thành gậy ông đập lưng ông, tự mình hại mình trước.

Cô mếu máo nói:

– Em trả gấp đôi, đưa anh mười tệ.

Đới Kha gấp lá thư lại, nhét vào túi quần giống hệt lần trước. Cậu vỗ vỗ lên túi quần, khẽ đảo mắt coi thường:

– Bố đây mà thiếu mấy đồng cỏn con đó chắc?

Bình Luận (0)
Comment