Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 48

Lương Mạn Thu nghiễm nhiên thừa hưởng chiếc xe đạp của Đới Kha. Cô hạ thấp yên xe, lắp thêm một cái giỏ đựng cặp ở baga sau.

Mỗi ngày đi học, cô đều tình cờ gặp Kim Minh trên đường, cậu ta cũng được “hưởng sái” xe đạp của bà chị. Lúc tan học, phần lớn thời gian họ đều đạp xe về cùng nhau.

Kim Linh thi lên cấp Ba theo diện học sinh năng khiếu thể thao, dù điểm thấp vẫn vào được lớp năng khiếu thể dục nghệ thuật của trường cấp Ba Tân Hải, tiếp tục làm bạn học của Đới Kha.

Trước khai giảng, Kim Linh còn vỗ ngực cam đoan sẽ âm thầm giám sát dấu hiệu yêu sớm của Đới Kha, hễ có biến là báo ngay cho Lương Mạn Thu biết.

Đới Kha và Kim Linh đều mang điện thoại, ban ngày không dùng, chỉ chơi một lát trước khi đi ngủ. Lương Mạn Thu tan buổi tự học tối về nhà là vừa kịp lúc Đới Kha online, cô sẽ vào phòng cậu dùng máy tính tán gẫu vài ba câu vô thưởng vô phạt với cậu.

Châu Thư Ngạn phát hiện ra lịch online của Lương Mạn Thu cũng vào chào hỏi, trao đổi sơ qua tình hình gần đây rồi vội vàng offline đi ngủ.

Thiếu đi mảnh đất hiện thực, nhiều chủ đề chẳng thể đào sâu, họ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè qua mạng hời hợt.

Đới Tứ Hải mở thêm một chi nhánh ở một phố khác trong khu Thúy Điền. Tiệm cũ vẫn do ông trông coi để giữ vững thương hiệu, còn tiệm mới thì giao cho A Liên phát triển. Gia vị nhồi bụng ngỗng và nước làm giòn da vẫn là bí quyết độc quyền của ông, A Liên chỉ cần kiểm soát lửa lúc quay là được.

Mỗi người đều có những mục tiêu mới để phấn đấu trong cuộc sống.

Ngay cả Cao Tử Ba cũng vào được trường cấp Ba công lập, học tại trường cấp Ba Thúy Điền nổi như cồn, ngày nào cũng đi được về nhà. Và cậu ta đã gióng lên hồi chuông chào năm 2013 bằng một tin tức động trời: làm người ta có bầu.

Một nữ sinh cùng lớp với Cao Tử Ba bị phụ huynh để ý vì trễ kinh hai tháng, đến bệnh viện khám mới phát hiện đã mang thai gần ba tháng. Cô nàng sống chết không chịu khai ba của đứa bé là ai, thế là người nhà đành phải đến đồn cảnh sát Thúy Điền báo án.

Chương Thụ Kỳ tiếp nhận vụ án.

Tỉ lệ học sinh mang thai của trường cấp Ba Thúy Điền còn cao hơn tỉ lệ đỗ đại học, cảnh sát đồn Thúy Điền và giáo viên trong trường đã quá quen với chuyện này nên phá án cực nhanh. Ba của đứa bé nhanh chóng được xác định là Cao Tử Ba.

Các vụ việc liên quan đến trẻ vị thành niên có tính bảo mật cao, ba mẹ Cao Tử Ba lại là dân cổ cồn trắng có công việc tử tế, một người là nhân viên ngân hàng, còn người kia là giáo viên trường cấp Một Thúy Điền nên đã dùng hết mối quan hệ để ém nhẹm tin tức.

Nhưng không sao chịu nổi mấy bà hàng xóm lắm chuyện, tin đồn lần này còn bay nhanh hơn cả cái tin vịt mà Cao Tử Ba từng tung ra.

Mẹ Cao Tử Ba lại một lần nữa mất kiểm soát ở đồn cảnh sát Thúy Điền còn bố cậu ta vẫn biệt tăm.

Cuối cùng, sau khi nhà họ Cao bồi thường một khoản tiền, nữ sinh kia đã đồng ý phá thai nhưng cũng dứt khoát nghỉ học luôn.

Cao Tử Ba thì tiếp tục đi học tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nghỉ đông còn chưa bắt đầu, cậu ta lại tin đồn tình cảm mới. Ở trường cấp Ba Thúy Điền, tỉ lệ yêu đương còn cao hơn cả tỉ lệ mang thai và phá thai, không thể coi là yêu sớm được nữa.

Kỳ nghỉ đông của Lương Mạn Thu bắt đầu bằng những buổi học thêm.

Kim Minh bị cảm nặng xin nghỉ nên tan buổi học tối, cô một mình đạp xe về nhà.

Lương Mạn Thu đi qua một đoạn đường có tán đa rậm rạp, ánh đèn đường tù mù, bóng đen chập chờn, lại sát vách tường rào khu dân cư. Dù vậy, cô cũng không sợ lắm.

Trớ trêu thay, có một gã đàn ông đứng ở rìa quầng sáng đèn đường, trạc bốn mươi tuổi, người không cao, tóc bóng nhẫy, quần áo nhàu nhĩ, tướng mạo bỉ ổi, cứ lặp đi lặp lại một động tác.

Từ đũng quần gã thòi ra một “ống mềm” lòng thòng, một tay gã cứ tuốt lên tuốt xuống.

Lương Mạn Thu phải đeo kính để đạp xe nên thấy rõ mồn một.

Cô giật bắn mình, tay lái loạng choạng, đâm sầm vào tường rào, cả người văng ra ngoài, xương đầu gối đau như vỡ ra đến nơi.

Lương Mạn Thu nén cơn đau, lồm cồm bò dậy tìm xe đạp.

Gã đàn ông kia có vẻ càng phấn khích, bước hẳn ra chỗ sáng, ngọn đèn đường bỗng chốc trở thành đèn sân khấu chiếu riêng cho gã.

Gã nhìn Lương Mạn Thu cười khả ố, động tác càng lúc càng nhanh và mạnh.

Cái “ống” kia vẫn mềm xèo như cũ.

Tim Lương Mạn Thu đập thình thịch, chân tay bủn rủn, cố gắng dựng chiếc xe đạp dậy, nhìn lại mới thấy tuột xích mất rồi.

Cô định dắt xe chạy.

Gã kia hình như tính đuổi theo.

Hai tay Lương Mạn Thu mềm nhũn, cô quẳng xe đạp đi, khóc ré lên, tập tễnh chạy một mạch về nhà.

Đới Tứ Hải từng đề nghị sẽ đến đón Lương Mạn Thu sau giờ tự học tối, nhưng dĩ nhiên là cô không muốn phiền bác thêm nữa, hai tiệm ăn đã đủ khiến ông bù đầu rồi. Cô nói tối nào mình cũng về cùng Kim Minh nên ông mới tạm yên tâm.

Tối hôm đó, ông và A Liên về đến nhà mà vẫn chưa thấy Lương Mạn Thu đâu, muộn hơn mọi khi gần nửa tiếng. Linh cảm có chuyện chẳng lành, hai người cùng nhau ra ngoài tìm, rồi dìu được cô học trò cấp Hai đang đi đứng xiêu vẹo ở dưới nhà về.

Xắn ống quần lên xem vết thương thì thấy da trầy không nặng lắm, nhưng đã bầm một mảng, ngày mai chắc sẽ tím lại.

Đới Tứ Hải xoa rượu thuốc cho Lương Mạn Thu, cặp mày vẫn nhíu chặt từ lúc đón được cô về vẫn chưa giãn ra:

– May mà không ngã dập đầu.

Lương Mạn Thu đã hoàn hồn, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:

– May mà không ngã gãy tay.

A Liên nhẹ nhàng xoa vai cô, hỏi:

– Giờ này còn lo học hành gì nữa hả con, hay mai nghỉ một bữa nhé?

Lương Mạn Thu đáp ngay:

– Mai chắc con vẫn đi được ạ, con sẽ về sớm hơn một chút.

Đới Tứ Hải lau tay, vặn chặt chai rượu thuốc, hỏi:

– Không xin nghỉ thật hả?

Lương Mạn Thu lắc đầu, với cô chuyện nghỉ học còn khó chịu hơn đi học:

– Con không muốn lỡ bài.

Đới Tứ Hải chuẩn bị ra ngoài tìm chiếc xe đạp Lương Mạn Thu bỏ lại:

– Mai bác lái xe đưa đón con.

Hôm sau, tin đồn lan khắp khối, rằng gần trường cấp Hai Thúy Điền có một kẻ bi3n thái cứ tối đến hay rình các nữ sinh để giở trò đồi bại, đã mấy tốp nữ sinh gặp phải rồi.

Nhiều phụ huynh nhao nhao đòi gác lại công việc để đưa đón con cái, làm tốt công tác hộ tống bảo vệ.

Kim Minh xin nghỉ, Lương Mạn Thu chẳng có ai để sẻ chia chuyện hú vía đêm qua, đành trút bầu tâm sự với nhật ký. Cô chỉ kể sơ qua với Đới Tứ Hải chuyện bị một kẻ bi3n thái bất ngờ dọa sợ, chứ không biết làm sao để diễn tả hành vi đồi bại của gã một cách tế nhị, nên e là cũng khó lòng kể cặn kẽ với Kim Minh.

Những chuyện liên quan đến tình dục vốn dĩ khó mở lời, với Kim Linh mà cô còn chẳng bao giờ đả động đến chủ đề này nữa là với người khác giới.

Sau giờ tự học tối, Lương Mạn Thu đeo ba lô, bước thấp bước cao lết ra cổng trường, không ngừng ngó nghiêng tìm chỗ Đới Tứ Hải có thể đang đậu xe.

Chẳng biết do ánh sáng nhập nhoạng hay vì quá tập trung mà Lương Mạn Thu không để ý thấy một bóng người cao lớn đột ngột áp sát từ bên cạnh, khiến cô giật nảy mình, thét lên oai oái.

Lần này thì cô không chạy, đơn giản vì chạy không nổi nữa.

Bác bảo vệ giơ cây ba chĩa nhìn sang.

Một tràng cười ha hả vỡ òa bên tai cô.

Lúc đã nhìn rõ gương mặt người mới đến, Lương Mạn Thu vừa bực vừa buồn cười, đập nhẹ vào cánh tay Đới Kha, mắng:

– Anh! Anh phiền quá đi mất!

– Đồ thỏ đế! – Đới Kha không kéo khóa áo khoác, một tay đút vào trong vạt áo, chẳng biết giấu thứ gì, chỉ thấy trong gió lạnh thoang thoảng một mùi thịt nướng thơm nức đặc trưng.

Lương Mạn Thu hít hà mấy hơi, ngừi thấy mùi thơm nóng hôi hổi, đậm đà, k1ch thích vị giác vô cùng.

– Xúc xích nướng ạ? – Cô kéo tay Đới Kha, lôi bàn tay to đang cầm một cái bịch ni lông ra, quả nhiên thấy hai cây xúc xích nướng.

– Đồ ham ăn. – Đới Kha dúi cả bịch vào lòng cô, dù cách một lớp giấy thấm dầu và bịch ni lông, xúc xích vẫn còn nóng bỏng tay.

– Anh mua ở đâu thế, sao em chưa thấy bao giờ? – Lương Mạn Thu rút một cây, cây còn lại đưa trả Đới Kha theo thói quen.

Đới Kha không nhận mà nói:

– Anh không ăn, em ăn đi.

Lương Mạn Thu từ chối:

– Em không ăn hết hai cây đâu.

Đới Kha lại bảo:

– Kệ em chứ.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Đợi em ăn xong rồi đi được không?

Đới Kha xài xể:

– Nhìn em cũng có đi nổi đâu.

Lương Mạn Thu lục trong cặp lấy ra một tờ khăn giấy, lót dưới cằm, rồi cẩn thận cắn từng miếng xúc xích nhỏ. Đới Kha cầm cây còn lại, đứng bên cạnh nhìn cô, giống như bao vị phụ huynh khác đang đứng chờ con cái, nhưng ánh mắt lại có gì đó khác biệt.

Trong mắt Đới Kha không hề có sự dịu dàng của bậc cha mẹ, mà phần nhiều là sự săm soi, như thể đang so sánh xem cô có gì khác so với lần gặp trước.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh, anh tự đến hay bác bảo anh đến?

Đới Kha đáp:

– Tiện đường.

Lương Mạn Thu bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt như đâm trúng Đới Kha, khiến cậu phải quay mặt đi, ít nhiều có chút lảng tránh.

Lương Mạn Thu xử xong một cây xúc xích, cây còn lại thật sự không kham nổi, Đới Kha đành phải giúp một tay.

Lương Mạn Thu than:

– Anh, chân em đau, không đi nhanh được.

Đới Kha vứt rác xong, quay lại đưa lưng về phía Lương Mạn Thu, hơi khom người xuống bảo:

– Lên đi.

Lương Mạn Thu nhìn tấm lưng rộng rắn rỏi của cậu, không dám chắc hỏi:

– Làm gì ạ?

Đới Kha ngoảnh đầu lại nói:

– Anh cõng em về, không lẽ em định đi bộ đến sáng à?

Lương Mạn Thu cãi:

– Làm gì mà lố dữ vậy.

Đới Kha gắt:

– Có lên không thì bảo?

Lương Mạn Thu đáp:

– Không được chê em nặng đâu đấy.

Đới Kha làm bộ đứng thẳng dậy, Lương Mạn Thu vội kêu oai oái níu lấy vai cậu, chật vật nhoài người lên, hai chân kẹp lấy vòng eo thon gọn, săn chắc của cậu.

Đới Kha luồn tay dưới đầu gối cô, vừa đứng thẳng người lên đã buông ngay một câu:

– Nặng chết đi được.

– Nặng chỗ nào chứ! – Lương Mạn Thu lí nhí làu bàu. Hơi thở cô phả vào má Đới Kha rồi dội ngược lại một chút, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tai cả hai đều đỏ bừng.

Đây không phải lần đầu Đới Kha cõng Lương Mạn Thu, nhưng là lần đầu tiên cậu cõng một Lương Mạn Thu còn tỉnh táo. Cô sẽ thì thầm bên tai cậu, sẽ cựa quậy sau lưng cậu, và họ sẽ đi một quãng đường xa hơn lần trước.

Cậu xốc cô lên cao hơn, tiện tay đỡ lấy mông cô, cảm giác càng thêm kỳ quặc.

Lương Mạn Thu len lén ngoảnh mặt ra ngoài, tránh nhìn gương mặt gần trong gang tấc.

Tóc cô cọ vào gáy Đới Kha lành lạnh và nhồn nhột khiến cậu như bị điểm huyệt, cứng cổ không dám cử động.

Đến ngã rẽ đầu tiên, Đới Kha hỏi:

– Tối qua em đi đường nào?

Lương Mạn Thu thắc mắc:

– Bác nói với anh rồi à?

Đới Kha đáp:

– Cả nhóm lớp cấp Hai của anh đều biết rồi. 

Tối qua trước khi đi ngủ không thấy Lương Mạn Thu online, cậu đã gửi liên tiếp mấy quả bom. Đến chiều nay nghỉ, cậu mới hóng được tin đồn rằng gần trường cấp Hai Thúy Điền có kẻ phô dâm đứng giữa thanh thiên bạch nhật khoe của quý rồi tự sướng trước mặt các nữ sinh.

Cậu vốn định về nhà nhắc nhở Lương Mạn Thu, không ngờ cô cũng là một trong những nạn nhân.

Lương Mạn Thu chỉ đường cho cậu, lựa lời hỏi:

– Anh, anh có biết tên bi3n thái đó bi3n thái đến mức nào không?

Đới Kha:

– Nó chạm vào em à?

Lương Mạn Thu đáp:

– Không có.

Đới Kha hỏi lại:

– Thật không?

Lương Mạn Thu đáp:

– Thật mà.

– Em lại định lừa anh đấy à. – Giọng Đới Kha thoáng chút bực bội, cậu bất giác quay đầu lại xác nhận. Không ngờ Lương Mạn Thu cũng quay sang, định nhấn mạnh lần nữa, má hai người suýt nữa thì chạm vào nhau khiến cả hai đều sững người.

Lương Mạn Thu lí nhí nói:

–Em không lừa anh mà.

Họ lại ngượng ngùng quay mặt đi.

Đới Kha đi về hướng Lương Mạn Thu chỉ.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Thật sự phải đi đường đó hả anh?

Đới Kha đáp:

– Xem thử thằng bi3n thái còn ở đó không.

Lương Mạn Thu bất giác siết chặt vòng tay khiến Đới Kha phải chửi thề một tiếng, cô mới chịu nới lỏng ra một chút.

Lương Mạn Thu thì thầm:

– Em sợ!

Đới Kha:

– Có bố đây rồi còn sợ cái đếch gì.

Lương Mạn Thu lại nói:

– Em không muốn nhìn đâu, tởm lắm.

Đới Kha dỗ:

– Bố đây đánh chết nó.

Lương Mạn Thu bất giác nhớ lại hồi cô học lớp Bảy, Ba Béo từng tung tin đồn nhảm về họ, Đới Kha cũng thẳng tay giải quyết, lẳng lặng tẩn cho Ba Béo một trận rồi bị lôi vào đồn cảnh sát.

Cô vội nói:

– Em không muốn anh lại vào đồn cảnh sát đâu.

Đới Kha:

– Anh biết chừng mực mà.

Lương Mạn Thu khẽ “xì” một tiếng:

– Đừng vào đồn cảnh sát nha anh.

– Ai mà thèm vào cái chỗ đó. – Đới Kha nói. – Sau này mà gặp lại loại người này, em cứ chửi thẳng vào mặt nó là đồ bất lực chết bầm, đồ liệt dương chết bầm, hiểu chưa?

Lương Mạn Thu nửa hiểu nửa không, cái đầu sau một ngày học thêm cứ ong ong, hình ảnh trong đầu hỗn loạn, lúc thì là cái “ống mềm” lúc lắc dưới ánh đèn đường, lúc lại là “ống thép” cứng ngắc trong máy PSP của Đới Kha.

Lương Mạn Thu khẽ nói:

– Tởm quá!

Đới Kha:

– Chỉ la “Tởm quá!” thì được cái đếch gì.

Lương Mạn Thu lại ôm chặt vai cậu hơn một chút:

– Em không biết chửi mà.

Đới Kha bèn dạy chiêu khác:

– Vậy thì em nhổ nước miếng vào mặt nó.

Mới đầu Lương Mạn Thu như bị nghẹn, rồi phát ra tiếng ọe ọe như muốn nôn:

– Anh, sao anh toàn nghĩ ra mấy cái trò quái đản vậy.

Đới Kha hỏi:

– Có học không đây?

Lương Mạn Thu thật thà đáp:

– Học không nổi.

Đới Kha im lặng suy tính kế khác, bất giác đã đi đến con đường xảy ra chuyện tối qua.

– Chính là chỗ này… – Lương Mạn Thu thốt lên, suýt nữa lại siết cổ Đới Kha. Cánh tay cô bị cậu kéo xuống một chút. – Chỗ đó đó…

Đới Kha nhìn chằm chằm một lúc rồi hỏi:

– Tối nay không có ai hết, đổi chỗ rồi sao?

Lương Mạn Thu cũng ngạc nhiên:

– Không đến à?

Đi qua chỗ bị ngã, Lương Mạn Thu bất giác ngoảnh đầu lại, hình như thật sự không thấy bóng dáng tên bi3n thái đâu.

Cô bất chợt cảm thấy hơi thất vọng, trong lòng thầm mong Đới Kha có thể xử đẹp tên bi3n thái đó.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh, tối mai anh còn đến đón em không?

Đới Kha:

– Ai biết, chuyện ngày mai thì để mai tính.

Lương Mạn Thu thiểu não thở dài:

– Nếu anh không đến, lỡ em lại gặp hắn thì sao?

Đới Kha:

– Bảo học chửi người thì không học.

Lương Mạn Thu hùng hồn tuyên bố:

– Không được chèn từ bậy.

Đới Kha càu nhàu:

– Khùng hay gì, không chèn từ bậy thì còn gọi gì là chửi?

Đới Kha lại xốc Lương Mạn Thu lên một chút, dùg một tay đỡ mông cô, thấy tư thế này đỡ mỏi hơn hẳn.

Hình như… cũng đẫy đà ra phết… Có lẽ do tư thế căng cứng nên không còn đàn hồi như lúc cậu hay đét mông cô trước đây…

Quãng đường thường ngày đạp xe chừng mười mấy phút mà Đới Kha như đi hoài không hết. Cảnh đường phố trôi qua như thước phim quay chậm, gương mặt người đi đường nhòe đi, âm thanh thì trống rỗng.

Mỗi bước chân giờ đây chỉ song hành với nhịp tim đập thình thịch.

Lòng dạ Đới Kha rối như tơ vò, cậu cố gắng trấn tĩnh lại giữa cơn gió lạnh, khẽ khàng trượt tay xuống lại khoeo chân Lương Mạn Thu.

Đới Kha hỏi:

– Tối nay chân em có phải bôi thuốc nữa không?

Không có tiếng trả lời.

Mải nghĩ bài khó nên ngẩn người à?

Đới Kha lặp lại lần nữa.

Vẫn im phăng phắc.

Đới Kha khe khẽ ngoảnh đầu, muốn nhìn cô, nhưng chỉ thấy mái tóc mềm mại hơi hoe vàng.

Ngủ rồi sao?

Đới Kha cẩn thận lắc nhẹ vai, cái đầu kia cũng vô thức lắc theo như một quả bóng, không ý thức được hành vi của mình

Xem ra ngủ thật rồi.

Đới Tứ Hải và A Liên về đến nhà lại thấy nhà cửa trống không.

A Liên lo lắng hỏi:

– Không lẽ tối nay Tiểu Thu lại gặp bi3n thái nữa?

Đới Tứ Hải trấn an:

– Có Đại D ở đó, không phải sợ. Chắc tụi nó vừa đi vừa giỡn nên lâu thôi.

Chỉ cần Đới Kha không phải là tên bi3n thái thì sẽ không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Vừa dứt lời, cửa chính có tiếng tra khóa.

A Liên ra đón:

– Ối, vừa nhắc Tào Tháo là Tào…

– Đừng ồn. – Đới Kha trầm giọng cảnh cáo, hơi khom người xuống, chẳng buồn rút chìa khoá ra, một tay đỡ mông Lương Mạn Thu, tay kia luồn dưới khoeo chân Lương Mạn Thu, cõng cô đi thẳng vào phòng cô.

– Con bé ngủ rồi à? – Đới Tứ Hải hạ giọng hỏi.

Đới Kha không đáp, vào phòng liền khẽ khàng dùng chân khép cửa lại, chặn đứng ánh mắt quan tâm của hai người lớn.

Đới Kha nhẹ nhàng đặt Lương Mạn Thu xuống giường, cậu đỡ cô từ từ ngồi xuống rồi cẩn thận đặt cô nằm nghiêng trên giường.

Sau đó, cậu gỡ kính, cởi giày thể thao cho Lương Mạn Thu rồi đặt hai chân cô ngay ngắn, kéo chăn đắp lên.

Xong xuôi mọi việc, Đới Kha mới thấy hai vai mỏi nhừ. Cậu ngồi xuống mép giường, đỡ gáy vặncổ kêu răng rắc.

Trong chăn vang lên tiếng sột soạt, Lương Mạn Thu khẽ ậm ừ hai tiếng.

Đới Kha tưởng mình làm cô thức giấc bèn nín thở, cứng đờ người không dám nhúc nhích.

Lương Mạn Thu lại im bặt, có lẽ cô chỉ nói mớ, thò một cánh tay ra khỏi chăn.

Đới Kha cầm tay cô định nhét lại vào chăn, nhưng không hiểu đầu óc chập mạch thế nào mà cậu lại cứ nắm chặt không buông. Ngón cái bất giác xoa nhẹ lên mu bàn tay cô, thấy nơi đó ấm áp và mịn màng – một sự mịn màng mà loại chuột máy tính giả da không tài nào sánh được.

Chẳng biết tự lúc nào, cả lòng bàn tay cậu đã áp lên mu bàn tay Lương Mạn Thu tựa như đang nắm tay cô vậy.

Bất chợt, một vệt sáng lóe lên trước mắt.

Cửa phòng bị gió thổi hé ra một khe, ánh đèn phòng khách lọt vào.

Đới Kha giật nảy mình, vội buông tay Lương Mạn Thu ra, đứng bật dậy.

Tim cậu đập thình thịch như tiếng trống trận gõ liên hồi bên tai.

May mà ngoài cửa không có ai và người trên giường cũng không tỉnh.

Lần đầu tiên Đới Kha có cảm giác như kẻ trộm ngay trong nhà mình, cậu rón rén mở cửa chuồn ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment