Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 51

Đới Kha nhất thời không để ý, cứ để Lương Mạn Thu nằm sấp ngủ tiếp. Đến khi cậu tắt máy, chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ thì cô đã chuyển sang nằm ngửa, ngủ say đến mức gọi kiểu gì cũng không tỉnh.

Trong nhà, ngoài cậu ra, hình như không ai bế nổi Lương Mạn Thu. Đới Tứ Hải dĩ nhiên là có thể, chỉ có điều không tiện; còn A Liên thì lại không đủ sức.

Đới Kha theo thói quen vuốt mớ tóc gáy lún phún, nhìn cô đầy vẻ khó xử. Cậu dang tay, áng chừng khoảng cách giữa gáy và khoeo chân cô, rồi cúi xuống luồn tay vào hai chỗ đó nhấc bổng cô lên. Đúng là nặng trịch, nặng hơn nhiều so với lúc cõng. Đới Kha đành phải nhấc gối, kê dưới lưng Lương Mạn Thu, xốc cô lên một chút cho dễ bế hơn.

Hình như điểm tựa không đúng thì phải.

Đới Kha đạp một chân lên mép giường, tiếp tục kê sau lưng cô. Tay cậu dịch xuống dưới, vụng về đỡ lấy lưng, rồi nắm lấy nách cô, vô tình chạm phải bầu ngực. Khoảnh khắc đầu ngón tay khẽ bấu vào, Đới Kha nhận ra nơi ấy rất mềm và dày, dù cách một lớp áo khoác vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Toàn thân cậu cứng đờ, suýt nữa thì tuột tay.

Hình như em gái lại lớn hơn rồi.

Đới Kha trấn tĩnh lại, đứng vững trên mặt đất rồi bế cô ra ngoài. Vừa ra đến hành lang thì chạm mặt Đới Tứ Hải, chắc ông ra ngoài uống nước.

Đới Tứ Hải khựng lại, hỏi nhỏ: 

– Sao lại ngủ gật thế này?

Đới Kha mặt mày cau có, không nói tiếng nào, đi về phía phòng Lương Mạn Thu.

Đới Tứ Hải đi theo, dựa vào khung cửa nhìn vào. Ông thường không vào phòng Lương Mạn Thu, cũng như A Liên không vào phòng Đới Kha.

Đới Kha cúi xuống, nhẹ nhàng đặt người lên giường, y như lần cõng cô về. Cậu cũng chẳng quan tâm Lương Mạn Thu vẫn đang mặc áo khoác dày, kéo chăn đắp cho cô là xong.

Đới Tứ Hải nói: 

– Mặc dày thế kia sao ngủ ngon được.

– Chẳng lẽ bắt con cởi hộ à? – Đới Kha hỏi lại tỉnh bơ rồi quay về phòng mình, đá đôi dép bông của Lương Mạn Thu đang nằm trước giường sang một bên.

Đới Tứ Hải gọi A Liên vào giúp Lương Mạn Thu cởi áo khoác, bảo rằng con bé học cả ngày cũng mệt rồi. Rồi ông không kìm được mà lèm bèm với Đới Kha:

– Không biết lấy tay nhặt à, sao cứ phải dùng chân thế?

Đới Kha thẳng chân sút một cú làm chiếc dép bay thẳng vào gầm giường của Lương Mạn Thu, khiến cậu lại phải sầm mặt bò vào lôi ra.

A Liên khẽ cười, đắp áo khoác lên chăn của Lương Mạn Thu, rồi nhỏ giọng dặn Đới Kha lát nữa ra ngoài thì đóng cửa lại.

Đới Kha lôi được chiếc dép ra, ngồi xổm trước giường. Lương Mạn Thu vừa trở mình, tay cô vô tình đặt ngay trước mặt cậu – gần đến thế, mời gọi đến thế.

Lương Mạn Thu không hề chủ động quyến rũ Đới Kha mà do cậu không kìm được lòng mình.

Tội lỗi luôn leo thang từng bước một. Lần này Đới Kha không chút do dự nắm ngay lấy tay Lương Mạn Thu. Chỉ đến khi kéo tay cô áp sát má mình, cậu mới thoáng giãy giụa trong vô vọng.

Mỗi lần đến gần Lương Mạn Thu, sự giằng xé của Đới Kha đều trở nên vô ích.

Trước kia còn có thể đổ cho tuổi dậy thì nổi loạn, nhưng nổi loạn hai năm rồi, cũng nên lắng lại thành một kết quả nào đó.

Đới Kha có một ham muốn chiếm hữu Lương Mạn Thu mà cậu không thể nào làm lơ.

Đới Kha kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lương Mạn Thu áp lên má mình. Bàn tay cô mát lạnh, rồi dần ấm hơn khi chạm được một chút, có lẽ đã được cậu ủ ấm.

Khoảnh khắc ấy, Đới Kha thấy mình cũng thật bi3n thái.

Bên ngoài vọng lại tiếng ho của Đới Tứ Hải, có lẽ ông cố tình hắng giọng.

Đới Kha giật nảy mình, vội buông tay Lương Mạn Thu ra rồi đứng dậy đi ra ngoài, quýnh quáng đến nỗi quên cả đóng cửa. Cậu đành phải quay lại đóng cửa ngay trước mắt Đới Tứ Hải, vẻ chột dạ hiện rõ mồn một, nhưng nếu cứ cúi gằm mặt bỏ đi thì còn đáng nghi hơn nữa.

Cậu đành kiếm chuyện để nói:

– Lương Mạn Thu có hay bạ đâu ngủ đó thế này không ạ?

– Có. – Đới Tứ Hải ngẩng mặt lên khỏi ly nước, nhìn cậu chằm chằm. – Học sinh cuối cấp vất vả lắm, con phải biết rõ chứ.

Đới Kha lại hỏi:

– Lúc con không ở nhà thì ai khuân nó về phòng?

Đới Tứ Hải hỏi lại:

– Khuân gì?

Là “khuân” chứ không phải “bế”. Lương Mạn Thu đang say ngủ chẳng khác nào một món đồ, không hề có chút tương tác nào với cậu, nên không thể dùng từ “bế” đầy mờ ám kia được.

A Liên chắc không khuân nổi, còn nếu Đới Tứ Hải ra tay… Dù là ba mình, Đới Kha vẫn thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu, kể cả ba cậu cũng không được.

Đới Kha nói:

– Khuân Lương Mạn Thu về phòng ngủ.

Đới Tứ Hải đưa ra một câu trả lời vừa an toàn lại vừa nguy hiểm:

– Không cần khuân gì cả, em con mà ngủ ở chỗ nào không phải giường thì nông giấc lắm, lay một cái là tỉnh ngay.

Đới Kha thắc mắc:

– Sao con lay mà nó không tỉnh?

Đới Tứ Hải nghĩ một lát rồi nói:

– Chắc con bé tin tưởng ông anh như con lắm, thành ra mới ngủ say.

Đới Kha cố sống cố chết nhớ lại nhưng vẫn không dám chắc hai lần đó Lương Mạn Thu có thực sự ngủ say hay không. Lỡ như…

Đới Tứ Hải cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, dặn dò:

– Đại D, còn chưa đầy một học kỳ nữa là em con thi chuyển cấp rồi. Kỳ thi này quan trọng lắm, con phải nhường nhịn em nhiều vào, đừng cãi cọ đánh nhau hay làm gì ảnh hưởng đến tâm lý của con bé nhé.

Đới Kha vừa làm chuyện trái lương tâm nên cứ thấy ba nói câu nào cũng như có ẩn ý.

Cậu hơi cúi đầu, gãi gãi mớ tóc ở gáy, đáp:

– Ai mà ảnh hưởng được nó, nó không ảnh hưởng đến con là may rồi.

Năm nay, Lương Mạn Thu đã trở thành Thái Thượng Hoàng trong nhà, ai bảo cô có tiềm năng thi đậu trường cấp Ba hàng đầu Hải Thành – trường Trung học phổ thông Hải Thành cơ chứ.

Nếu Đới Kha không phải đã từng ôn thi chuyển cấp một cách nghiêm túc thì chắc chắn đã không kìm được mà bày đủ trò vặt vãnh để thể hiện sự bất mãn rồi.

Thoắt cái đã đến đêm trước Lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi, Lương Mạn Thu nghiễm nhiên trở thành đại diện lên bục phát biểu. Vậy mà cô lại cho rằng mình không xứng đáng, còn thấy căng thẳng hơn cả lúc thi chuyển cấp. Bản thảo phát biểu đã viết xong từ sớm mà lời nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng.

Lương Mạn Thu mà cũng có ngày khớp sân khấu ư? Đới Kha không thể tin vào mắt mình.

Đới Kha bảo:

– Bố đây mà có thành tích như em thì đi đâu cũng vênh mặt lên trời.

Năm ngoái, lúc công bố điểm thi cấp Ba, Đới Kha đã bế bổng Lương Mạn Thu lên, đôi tay to như hai cái càng cua kẹp chặt nách cô đau điếng.

Lương Mạn Thu đáp:

– Ai cũng có chuyện sợ hãi mà, năm ngoái anh cũng cúp Lễ Tuyên thệ một trăm ngày đó thôi.

Đới Kha nói:

– Anh chỉ ra tiệm net chơi một lát thôi mà.

Tối thứ Bảy, Đới Kha ở trường dùng điện thoại gọi video qua QQ cho Lương Mạn Thu. Cậu nói:

– Đợi chiều mai về nhà, anh sẽ huấn luyện em một phen.

Nghe cứ như huấn luyện chó con vậy.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Huấn luyện thế nào ạ?

Đới Kha đáp:

– Bí mật.

Lương Mạn Thu nói:

– Em muốn biết trước nội dung.

Đới Kha bảo:

– Lo học thuộc bài phát biểu trước đi.

Ngoài chửi thề và mắng người ra, Lương Mạn Thu chưa bao giờ nghĩ mình có thể học được thứ gì khác từ Đới Kha.

Lương Mạn Thu nghi ngờ hỏi:

– Anh thật sự có cách à?

– Ối chà, Đại D! Mày trốn ở đây tám với ai đấy? Tao xem nào!

Màn hình rung lắc, một giọng nam lạ hoắc đột ngột xen vào. Trên màn hình, vai Đới Kha bỗng dưng có thêm một cánh tay và nửa cái đầu.

– Ơ đệt, bồ mày hả?

Màn hình lắc lư lia lịa, Đới Kha cầm điện thoại làm bộ muốn tẩn cho thằng kia một trận. Cậu gắt:

– Biến đi mày!

Thằng bạn kia cười đáp:

– Căng thế! Chắc chắn là bồ mày rồi!

Đới Kha dọa:

– Nói bậy nữa là tao khâu cái mồm thối của mày lại bây giờ.

Thằng bạn vẫn không tha:

– Chứ gì nữa! Chứ gì nữa! Em nó xinh thế kia, không phải thì cũng sắp phải rồi!

Khung cảnh sân thể dục buổi tối trong ống kính trở nên méo mó, ảo diệu, tiếng cười đùa và mấy tiếng rên hừ hừ của thằng bạn vọng ra.

Lương Mạn Thu vội gỡ tai nghe xuống, xoa xoa vành tai nóng rực. Đợi đến khi màn hình gần như bình thường trở lại và cằm của Đới Kha lại xuất hiện, cô mới đeo tai nghe vào.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Vừa rồi là ai thế anh?

Đới Kha tỉnh bơ:

– Con trai anh.

Sự thoải mái của học sinh cấp Ba hoàn toàn trái ngược với vẻ căng như dây đàn của học sinh cuối cấp, khơi gợi trong Lương Mạn Thu nỗi khao khát cháy bỏng được lên cấp Ba.

Thằng bạn cùng phòng Đới Kha trêu chọc quan hệ của họ y như đám bạn chơi bóng của cậu từng làm hồi cô học lớp Bảy. Giờ đây, lớn thêm hai tuổi, không biết là đã chín chắn hơn hay ngày càng nhạy cảm, cô bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt. Lời đồn và những câu bông đùa tuy mang đến phiền phức, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa một cảm giác an toàn tự nhiên, tựa một sợi dây vô hình buộc chặt hai người lại với nhau, không bao giờ tách rời.

Có lẽ vì học khác trường nên Lương Mạn Thu cần một mối liên kết vô hình như vậy để cô tin rằng họ chưa từng xa cách.

Lương Mạn Thu không tin nổi:

– Anh còn có cả con trai cơ à?

Đới Kha nhướng mày:

– Không chỉ một đứa đâu.

Lương Mạn Thu nhanh trí hỏi vòng vo:

– Thế anh có con gái không?

Đới Kha cười đểu đáp:

– Em gọi anh là ba thì anh có ngay.

Lương Mạn Thu không biết mình đã sập bẫy từ lúc nào:

– Anh, anh đáng ghét quá!

Trưa hôm sau, Đới Kha một mình kéo va li đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt về nhà, đúng hẹn bắt đầu “huấn luyện” Lương Mạn Thu.

Đới Kha hỏi:

– Trưa ăn no chưa?

Lương Mạn Thu gật đầu.

Đới Kha nhíu mày:

– Giọng gì mà như ba ngày chưa ăn cơm thế?

– Giọng em trước giờ vẫn nhỏ vậy mà, á! – Tiếng hét của Lương Mạn Thu lạc đi mấy tông ngay sau đó. 

Cô vừa xoa hai má vừa nói: 

– Anh! Sao anh lại véo má em nữa rồi?

Còn véo cả hai bên, quá đáng hơn lần trước.

Đới Kha rụt tay về:

– Giờ thì sao? Nói to được rồi chứ?

– Đáng ghét chết đi được! – Lương Mạn Thu lại lầm bầm, áp má vào mu bàn tay cho dịu đi.

Đới Kha bày:

– Em cứ lên sân khấu đọc bài phát biểu như đang chửi người ta ấy, thế là không lí nhí nữa đâu.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Em có mấy khi chửi ai đâu.

Đới Kha hơi cúi đầu, lại gãi gáy theo thói quen. Mỗi khi mất tự nhiên, cậu lại có hành động nhỏ này. Cậu nói:

– Em cứ tưởng tượng bên dưới có vô số thằng Đới Kha đáng ghét đang ngồi là được.

Lương Mạn Thu nhăn mũi, có vẻ như đã thật sự cố gắng tưởng tượng. Cuối cùng cô kết luận:

– Em có ghét anh đâu.

Đới Kha đáp:

– Dù sao cũng chẳng thích.

Lương Mạn Thu nhìn Đới Kha, thoáng ngẩn người, khẽ chau mày, trong lòng gợn lên một cảm giác quen thuộc lạ lùng. Hình như trước đây họ cũng từng chạm đến chủ đề “thích”, rồi cũng bị ngắt quãng một cách khó nói y như vậy.

– Nhanh luyện đi. – Đới Kha nhảy lên giường, nằm nghiêng chống cằm, thúc giục.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Thật sự phải tập theo cách anh nói ạ?

Đới Kha ngẫm lại mới thấy nếu thật sự khiến Lương Mạn Thu ghét mình thì đúng là lợi bất cập hại.

Cậu bèn đổi giọng:

– Hay là em cứ tưởng tượng bên dưới toàn là Ba Béo, rồi dùng thành tích của em đè bẹp nó đi.

Lương Mạn Thu nhăn mặt:

– Thế thì thành tởm luôn rồi chứ không chỉ là ghét nữa.

Đới Kha cau mày:

– Lương Mạn Thu, rốt cuộc em có tập hay không đây?

Thấy Đới Kha có vẻ rất nghiêm túc, Lương Mạn Thu dường như đã tìm ra phương pháp mới và quả nhiên hoàn thành bài phát biểu một cách mỹ mãn.

Đới Tứ Hải với tư cách đại diện phụ huynh tham gia Lễ tuyên thệ tối hôm đó đã may mắn quay được video gửi cho Đới Kha.

Lương Mạn Thu trong video không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, phát biểu bằng giọng nói mềm mại mà khoẻ khoắn, lời lẽ trau chuốt trôi chảy, mang một sức mạnh khiến người nghe phải tập trung theo dõi.

Đới Kha mở video trong ký túc xá mà quên đeo tai nghe, thế là lại thu hút một đám “con trai” loi nhoi kéo đến.

– Đậu má, đây là con bé lần trước phải không Đại D?

– Con bé nào lần trước, mày gặp rồi hả? Sao tao chưa gặp bao giờ?

– Tao cũng chưa. Đại D, mày chơi không đẹp nha, sao chỉ cho nó gặp thế?

– Gọi bố một tiếng thì bố cho gặp.

Đới Kha cười hất tay mấy đứa đang bám vào cánh tay mình ra, rồi leo lên giường tìm tai nghe, nằm xuống xem tiếp.

Tiếng vỗ tay vang dội inh tai nhức óc khiến Đới Kha bất giác nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Mạn Thu lên sân khấu nhận thưởng. Khi ấy, vóc người cô nhỏ nhắn, tóc tai cụt lủn, trông như một đứa trẻ học vượt lớp, sự căng thẳng và non nớt đã xóa tan vẻ kiêu hãnh khiến cô trông vừa bình thường lại vừa nổi bật. Lúc đó, Đới Kha mới bất chợt hiểu được thế nào là khiêm tốn.

Ngoài Kim Linh ra, ở khối cấp Ba trường Trung học Tân Hải, Đới Kha cũng có vài người bạn học cùng trường cấp Hai Thúy Điền với mình. Họ đều là dân lớp chọn, cậu không thân với họ. Trong lớp lại không có bạn học cấp Hai nào khác nên cậu chưa bao giờ nói với ai là mình có một cô em gái.

– Đại D, cho tao xem thêm cái nữa coi.

Đám khỉ trong phòng vẫn níu vai cậu, Đới Kha vung chân đá loạn xạ.

Sau đó, cậu hỏi Lương Mạn Thu lúc phát biểu đã nghĩ gì. Cô nghiêm túc đáp:

– Em nghĩ dưới sân khấu có vô số anh đang ngồi, và em không thể làm anh mất mặt được.

Đới Kha đương nhiên không thấy mất mặt, trái lại còn nở mày nở mặt là đằng khác. Đám bạn học cấp Hai cũ thậm chí còn chụp màn hình gửi hỏi có phải đó là cô em gái siêu đỉnh của cậu không.

Dĩ nhiên rồi.

Lương Mạn Thu chỉ có thể là em gái của một mình cậu mà thôi.

Cuối tháng Sáu, Lương Mạn Thu vừa thi chuyển cấp xong thi tin dữ đã đến tay cô trước cả tin vui.

Chương Thụ Kỳ một lần nữa tìm đến gia đình đặc biệt này, báo cho Đới Tứ Hải:

– Bà của Tiểu Thu đi lạc một tuần rồi, hôm nay người ta đã vớt được thi thể dưới hồ chứa Thúy Điền.

Bình Luận (0)
Comment