Lương Mạn Thu định giật lại cuốn sổ nhưng chỉ vồ được một khoảng không:
– Em chỉ viết linh tinh thôi.
Ngay sau đó, Đới Kha cắn nhẹ môi dưới, gập cuốn sổ lại rồi gõ nhẹ một cái vào đầu cô.
Lương Mạn Thu lanh lẹ ôm đầu, dùng mu bàn tay chắn đòn. Đau thì không đau lắm, nhưng cảm giác thất bại thì rõ rệt: Sao mình lại giấu dở tệ thế chứ!
Cô lén nhìn Đới Kha qua kẽ tay. Khi bốn mắt chạm nhau, cơn giận của Đới Kha vẫn chưa nguôi, cậu lại giơ tay lên định đánh cô. Lương Mạn Thu càng co rúm người lại.
Nhưng cú đánh tưởng tượng tiếp theo đã không giáng xuống.
Đới Kha xé toạc trang giấy ghi điều kiện của khối cấp Ba trường Tân Hải, quẳng cuốn sổ lại lên bàn, rồi vò nát tờ giấy vừa xé, ném vào thùng rác.
– Lương Mạn Thu, em bị khùng hả? – Cậu gắt lên.
Ngực Đới Kha phập phồng, mỗi khi tức giận hay gắng sức, cậu lại bất giác cắn nhẹ môi dưới. Hồi bé, Lương Mạn Thu cứ ngỡ môi cậu mỏng đi là do bị cắn nhiều như thế.
– Thủ khoa cấp quận mà lại chạy tới trường Tân Hải à? Em đậu thủ khoa kiểu gì thế, não úng nước rồi hả?
– Thì em không chọn trường đó nữa. – Lương Mạn Thu bĩu môi.
Thái độ thờ ơ đó lại một lần nữa chọc điên Đới Kha. Cậu vòng ra sau lưng, véo má cô như mọi khi, vừa véo vừa lắc một cách hằn học:
– Em muốn chọc anh tức chết phải không?
Lương Mạn Thu hét lên một tiếng. Đợi Đới Kha hơi nới tay, cô liền ôm lấy bàn tay to của cậu, cắn mạnh vào phần thịt đệm ở gốc ngón tay cái.
– Đậu má! – Đới Kha hét lên, giọng còn khó nghe hơn cả Lương Mạn Thu. – Đậu má Lương Mạn Thu, em dám cắn ông đây hả?
Lương Mạn Thu nhất quyết không chịu nhả ra, như muốn cắn nát phần thịt đệm ở gốc ngón tay cái của cậu. Đới Kha dùng tay kia giữ chặt vai cô, gần như ôm ghì lấy cô từ phía sau mới giật được tay mình ra.
Có lẽ do cơ bắp của Đới Kha rắn chắc, hoặc cũng có thể do Lương Mạn Thu không dùng nhiều sức nên vết cắn không đau lắm, cũng không trầy da, chỉ hằn dấu răng rất mờ. Vì cô ngậm khá lâu nên khi Đới Kha rút tay ra, một sợi chỉ bạc óng ánh vương lại, lơ lửng giữa không trung.
Cả Lương Mạn Thu và Đới Kha đều bất giác sững người.
Có chút gì đó mờ ám.
Và còn hơi…
– Ghê quá đi! – Đới Kha kêu lên, rồi quệt tay vào mặt Lương Mạn Thu.
Mặt Lương Mạn Thu đỏ bừng lên, cô theo phản xạ định đưa tay lau miệng, nhưng Đới Kha đã vô tình giúp cô lau đi mất rồi. Động tác ấy thật nhẹ nhàng, nhưng lại nguy hiểm hơn cả những lúc giằng co ban nãy, cứ như thể cô vừa hôn lên mu bàn tay cậu.
Đới Kha dường như cũng cảm nhận được điều đó, cổ tay cậu khựng lại, rồi cứng nhắc rụt về.
– Ghê quá đi! – Cậu lặp lại, giọng điệu nghe như để lấp li3m nhiều hơn là ghét bỏ.
Lương Mạn Thu áp mu bàn tay mát lạnh lên đôi má đang nóng bừng, lẩm bẩm:
– Anh cũng ghê òm.
Lương Mạn Thu liếc trộm Đới Kha, xem cậu có đang cắn môi không, chẳng ngờ lại chạm phải ánh mắt cậu. Ừm, càng “ghê” hơn rồi đây.
– Nhìn cái gì mà nhìn! – Đới Kha vênh mặt lên nạt.
– Nhìn một cái cũng không cho, hay là anh tính tiền đi? – Lương Mạn Thu làu bàu.
– Em nói cái gì? – Tai Đới Kha ong ong, lòng rối như tơ vò nên nghe không rõ lắm.
– Em có nói gì đâu. – Lương Mạn Thu ôm hai má đỏ ửng, ngẩng đầu lên đáp.
Đới Kha bực mình, chỉ vào mặt cô cảnh cáo:
– Dẹp ngay mấy cái ý nghĩ xốc nổi trong đầu em đi, đừng để anh bắt gặp lần nữa.
Lương Mạn Thu im thin thít.
– Em sợ lão Đới không nuôi nổi em đến thế cơ à? – Đới Kha hỏi.
Cãi vã dường như đã trở thành màn khởi động của hai đứa, phải ầm ĩ một trận rồi mới có thể bình tĩnh nói chuyện được.
Lương Mạn Thu kéo cuốn sổ lại gần, mân mê góc sổ.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
– Bác còn phải nuôi anh mà. – Lương Mạn Thu nói.
Biết đâu sau này còn có em trai em gái của Đới Kha nữa.
– Ba mở hai cái tiệm rồi còn gì. – Đới Kha nói.
Từ khi lên cấp Ba, tiền tiêu vặt của cậu cũng nhiều hơn hồi cấp Hai ở ngoại trú nhiều. Qua mấy lần vô tình trò chuyện với bạn bè, Đới Kha mới nhận ra hình như điều kiện kinh tế nhà mình cũng không đến nỗi nào. Cậu lại nhớ tới lời Chương Thụ Kỳ từng nói, rằng lão Đới đã chuẩn bị sẵn tiền cho cậu học trường tư thục.
– Giờ anh có cần học trường tư nữa đâu. – Đới kha nói.
– Vẫn tốn nhiều tiền lắm… – Sống mũi Lương Mạn Thu cay cay. Đới Kha sinh ra đã là một thành viên trong gia đình này, Đới Tứ Hải có nghĩa vụ nuôi nấng cậu đến khi trưởng thành, có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu được sự nhạy cảm của cô.
– Kiếm tiền là để tiêu chứ để làm gì. – Đới Kha đáp.
Nếu không phải vì thỉnh thoảng lén mua mấy thứ mà có lẽ Đới Tứ Hải sẽ không cho phép, Đới Kha cũng thuộc dạng chuột không để dành gạo qua đêm, chẳng có thói quen tiết kiệm gì sất, đâu giống Lương Mạn Thu đã có cả một quỹ đen nho nhỏ rồi.
Đới Kha lại giật lấy cuốn sổ của cô:
– Lương Mạn Thu, đi với anh tới vài chỗ.
– Đi đâu ạ? – Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi.
– Lát nữa em khắc biết, – Đới Kha nói. – Nửa tiếng nữa đợi anh ở cổng khu nhà mình.
Lương Mạn Thu bỗng thấy hơi trịnh trọng:
– Chỉ có hai chúng ta thôi ạ?
– Chứ em còn muốn rủ thêm ai nữa? – Đới Kha nhướn mày.
– Em cứ tưởng chị Linh Heo với Minh Bốn Mắt cũng đi chung. – Lương Mạn Thu đáp.
– Chở không hết. – Đới Kha quẳng lại đúng ba chữ đó rồi ra khỏi nhà trước, chẳng biết là đi đâu hay chuẩn bị thứ gì.
Lương Mạn Thu thay đồ xong là xuống nhà ngay, nhìn Đới Kha mà suýt không nhận ra.
Một bé Suzuki BK màu xanh sẫm đỗ ngay trước mắt, bình xăng to oạch còn đuôi xe thì nhỏ gọn, khác hẳn chiếc Suzuki King nhan nhản ngoài đường mà Đới Tứ Hải vẫn hay cưỡi, trông ngầu như robot biến hình vậy.
Lúc Đới Kha đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, Lương Mạn Thu vẫn còn ngớ người, mãi đến khi cậu cất tiếng mới dám chắc đó là cậu.
– Sao em lại mặc váy ngắn thế?
Đới Kha cũng chẳng nhận ra Lương Mạn Thu. Cô mặc áo phông trắng, chiếc váy jeans mỏng màu xanh nhạt ngắn trên gối khẽ lay động trong gió hè, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn.
Ngoại trừ bộ váy yếm đồng phục họa tiết caro, Đới Kha chưa bao giờ thấy Lương Mạn Thu mặc váy.
Lương Mạn Thu đáp:
– Là quần váy mà.
Đới Kha chẳng nhìn ra khác chỗ nào:
– Bị lộ hàng thì đừng có khóc đấy.
Lương Mạn Thu phân bua:
– Anh có bảo là đi xe máy đâu.
Đới Kha hất hàm về yên sau:
– Lên xe.
Lương Mạn Thu vẫn thận trọng đứng yên:
– Anh, xe này ở đâu ra thế?
Đới Kha giục:
– Lắm lời, lên nhanh.
Lương Mạn Thu vẫn gặng:
– Anh chưa đủ mười tám tuổi mà đã chạy xe máy rồi à?
Đới Kha mất kiên nhẫn:
– Có lên không thì bảo?
Hỏi mấy lần mà cậu không chịu nói, Lương Mạn Thu đành phải tung ra câu hỏi cuối cùng:
– Anh lại tự mua à?
Đới Kha vẫn cái giọng cũ rích:
– Dám mách lão Đới thì em chết chắc.
Lương Mạn Thu không dám tin, đi một vòng quanh chiếc xe, ngắm nghía kỹ càng:
– Anh, cái này đắt hơn PSP nhiều lắm đúng không? Anh lấy đâu ra lắm tiền thế?
Đới Kha đáp, giọng nhẹ bẫng:
– Cũng không nhiều lắm.
Vừa nói cậu vừa nhìn ngang liếc dọc, sợ hàng xóm bắt gặp rồi mách lẻo với Đới Tứ Hải.
Lương Mạn Thu truy hỏi:
– Rốt cuộc là bao nhiêu?
Đới Kha thốt ra một con số, với cô mà nói, đó là một con số trên trời. Hai năm trước, cô chỉ dám mơ mức lương 2000 tệ, vậy mà số tiền Đới Kha bỏ ra đã gấp mười lần con số đó.
Lương Mạn Thu bất giác cao giọng:
– 20,000 tệ?!
Bán cả cô đi cũng chẳng được ngần ấy. Cô tự dưng thấy căng thẳng:
– Anh, anh mau nói cho em biết đi, rốt cuộc anh lấy đâu ra số tiền ấy thế? Em… em hơi sợ.
Đới Kha vênh mặt:
– Sợ cái đếch gì, không trộm cắp, không cướp giật, là tiền đàng hoàng mà.
Lương Mạn Thu cứ mè nheo cậu hồi lâu. Gió hè thổi tung tà váy, cô vội lấy hai tay giữ lại, vẻ ngây thơ đáng yêu lại pha chút quyến rũ.
Đới Kha cụp mắt xuống, chẳng hiểu sao lại mềm lòng, đành nói thật:
– Năm ngoái anh thi đậu cấp Ba, họ hàng bên ngoại cho không ít tiền mừng, rồi bán thêm hai cái tài khoản game với gom góp linh tinh là đủ.
Lương Mạn Thu khẽ nhăn mũi, nhìn cậu dò xét, vẻ mặt vẫn chưa dám tin hẳn.
– Lừa em làm chó con, mau lên đi. – Đới Kha quẳng chiếc mũ bảo hiểm còn lại đang treo ở đầu xe vào lòng Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu loay hoay xem đâu là mặt trước rồi đội lên, nhưng cài quai mũ mãi không xong. Cô ngẩng cằm, giọng lí nhí bị mũ cản lại:
– Anh, em không cài được.
Đới Kha nâng cằm cô lên, dựa vào cảm giác mà cài quai lại cho cô.
Cả hai chiếc mũ bảo hiểm đều chỉ chừa lại ô kính trước mắt, điều này vô hình trung khiến ánh mắt trở nên nổi bật. Rõ ràng họ rất quen thuộc đối phương, nhưng giờ đây lại như đang nhìn một người khác hẳn – trưởng thành hơn, bí ẩn hơn, và cũng cuốn hút hơn.
Đội mũ kín mít hơi khó thở, cảm giác ngột ngạt mơ hồ càng làm tim đập nhanh hơn.
Đới Kha là người cụp mắt xuống trước.
Chiếc mô tô hơi cao so với Lương Mạn Thu, cô đành phải vịn vai Đới Kha rồi mới dạng ch ân trèo lên được, sau đó vội chỉnh lại vạt váy cho ngay ngắn.
Yên sau cao hơn yên trước, Lương Mạn Thu theo quán tính ngả người về phía trước, áp sát vào lưng Đới Kha một cách không thể kiểm soát.
– Anh, em bám vào đâu bây giờ? – Xe mô tô không giống xe đạp, chẳng có chỗ nào tiện để bám cả, mà tốc độ cũng khác một trời một vực.
“Thích bám đâu thì bám.” Lời thoại tưởng tượng ấy không hề xuất hiện. Thay vào đó, Đới Kha vòng tay ra sau, kéo hai tay Lương Mạn Thu về phía trước, ôm chặt lấy eo cậu.
– Ôm cho chắc vào. – Đới Kha dặn.
Ngực Lương Mạn Thu ép sát vào lưng Đới Kha. Qua lớp áo mùa hè mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và từng chuyển động cơ bắp rất nhỏ từ tấm lưng rắn rỏi mà rộng rãi của cậu trai trẻ.
Tim cô đập thình thịch mỗi lúc một nhanh.
Tiếng pô xe Suzuki gầm vang trời, thu hút bao ánh nhìn của người đi đường. Đới Kha chở Lương Mạn Thu lao đi trên phố.
Những khung cảnh lướt qua vun vút khiến Lương Mạn Thu cảm nhận rõ sự thay đổi của năm tháng. Hồi bé, cô và Đới Kha nắm tay nhau chạy, chẳng buồn ngắm cảnh; lớn hơn chút, hai đứa lại đủng đỉnh đạp xe ngắm nghía; còn bây giờ, cảnh vật chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cô ôm chặt cậu, nhắm nghiền mắt, không dám nhìn.
Lương Mạn Thu không biết tốc độ bình thường của xe mô tô là bao nhiêu, chỉ cảm thấy rất nhanh, rất ồn, và hơi sợ.
Cô càng siết chặt vòng tay ôm Đới Kha.
– Nhanh quá anh!
Tiếng gió hè rít gào át đi tiếng hét thất thanh của cô.
Tốc độ khiến cô choáng váng, như thể rơi vào đường hầm thời gian, cả thế giới chỉ còn lại cô và cậu.
Ý nghĩ về ngày tận thế càng làm tăng thêm sự lãng mạn, Lương Mạn Thu bỗng dưng không còn sợ hãi nữa, cô nghiêng đầu áp vào lưng Đới Kha.
Đáng ghét là chiếc mũ bảo hiểm che mất tai, khiến cô không thể áp sát tai vào để nghe nhịp tim cậu đập.
Ngang hông Đới Kha như có một chiếc thắt lưng siết quá chặt, sau lưng như đeo thêm một cái ba lô. Nhưng khác ở chỗ, “chiếc ba lô” này mang theo cảm giác sống động đặc trưng của một cơ thể sống: biết tỏa nhiệt, biết siết chặt hơn, và còn có những cọ xát sột soạt khe khẽ khiến cậu cảm thấy không còn cô đơn nữa.
Khoảnh khắc cô ôm lấy cậu, hai người không còn đơn thuần là bạn đồng hành mà đã có sự kết nối về thể xác, mối quan hệ của họ như tiến thêm một bước.
Tốc độ bất giác đã chạm đến giới hạn của Đới Kha, vận tốc xe kéo theo sự tăng vọt của hormone, tuổi trẻ bồng bột chẳng biết sợ là gì.
Phía sau bỗng vọt lên một tiếng gầm rú khác, một chiếc mô tô khác cũng chở theo một người vượt qua họ. Tay lái kia quay đầu lại, giơ ngón giữa đầy khiêu khích về phía Đới Kha.
Đới Kha nhận ra bóng lưng của Cao Tử Ba, thầm chửi một tiếng rồi nhấn ga đuổi theo.
Chiếc mô tô lao đi như bay.
Lá gan của Cao Tử Ba cũng to béo y như thân hình của cậu ta, thấy có kẽ hở là lách vào giữa dòng ô tô, không sợ cảnh sát giao thông, đúng là không muốn sống nữa.
Lương Mạn Thu mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, cả người như đang bay lên.
– Anh, nhanh quá! Chậm lại chút đi… – Giọng nói mang theo tiếng khóc nấc của cô bị chiếc mũ bảo hiểm chặn lại.
Đới Kha giảm tốc độ, rẽ vào một con đường khác. Trong mắt Cao Tử Ba, hành động đó đích thị là nhát gan.
Cậu quý mạng mình, không muốn vừa mua xe đã bị cảnh sát giao thông tịch thu, cũng không muốn đi đường vòng. Quan trọng nhất là, nếu không giảm tốc độ nữa thì cái người sau lưng cậu sẽ oà khóc mất.
Đới Kha dừng xe bên lề đường, tháo mũ bảo hiểm ra. Tóc mái của Lương Mạn Thu không chỉ ướt đẫm mồ hôi mà vành mắt cô cũng đỏ hoe.
– Sợ gì chứ, anh biết chừng mực mà. – Đới Kha treo mũ bảo hiểm lên đầu xe.
Lương Mạn Thu rơm rớm nước mắt lườm cậu một cái, rõ ràng là đang trách cậu đâu có biết chừng mực quái gì.
Đới Kha lảng sang chuyện khác, hất cằm về phía trước:
– Em đi thẳng lên xem kia là đâu?
Lương Mạn Thu tưởng lại có bẫy gì, ngần ngừ không dám bước.
– Đi đi chứ. – Đới Kha huých nhẹ vào lưng cô, tỏ vẻ không vui vì cô ngó lơ niềm vui bất ngờ mình trao cho.
Lương Mạn Thu đành bước về phía trước. Đi được một đoạn, cô dần dần nhận ra bức tường ven đường là tường rào của một ngôi trường nào đó, cứ thế vừa đi tiếp vừa không ngừng hình dung ra khung cảnh mà cô đoán định.
Mãi cho đến khi cổng trường cấp Ba Hải Thành hiện ra ngay trước mắt. Ngôi trường này trông còn bề thế và hoành tráng hơn cả trường cấp Ba Tân Hải. Ngôi trường trong tờ rơi quảng cáo giờ đã hiện sờ sờ ngay trước mắt.
Lương Mạn Thu chợt hiểu ra dụng ý sâu xa của Đới Kha.
Con người này tuy không biết cách bày tỏ tình cảm một cách nồng nhiệt, thẳng thắn, nhưng những bất ngờ cậu tạo ra, cũng giống như những lời xin lỗi của cậu, luôn đánh động tâm khảm cô một cách đầy bất ngờ.
Đới Kha không hề có ý khoe công, cậu lùi lại vài bước, quan sát độ cao của tường rào.
Lương Mạn Thu giật mình, hỏi:
– Anh, anh không định trèo tường đấy chứ?
Nghỉ hè trường không cho người ngoài vào nên hai đứa chỉ có thể đi dọc theo tường rào một vòng để cảm nhận sự rộng lớn của khuôn viên trường.
Chiều hôm đó, Đới Kha đã chở Lương Mạn Thu tới cả bốn trường cấp Ba lớn nhất thành phố Hải Thành và dừng lại ngắm nghía trước cổng mỗi trường.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh, có phải trước kỳ thi vào cấp Ba anh cũng từng lén đến xem trường nào đó rồi không?
Đới Kha cười khẩy một tiếng, trèo lên bé Suzuki BK yêu quý của mình:
– Anh xem hết được chắc.
Giống như lời cô giáo nói, cậu có rất nhiều không gian để tiến bộ, cũng có rất nhiều lựa chọn. Nếu thật sự phải đi tham quan từng nơi một, có lẽ cậu còn phải đến cả trại giáo dưỡng để “khảo sát”.
Lương Mạn Thu đáp:
– Em biết mình nên chọn gì rồi.
Đới Kha ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
– Lương Mạn Thu, hay là em chọn trường cấp Ba Hải Thành đi?
Hiếm khi có dịp ăn miếng trả miếng, Lương Mạn Thu trêu lại:
– Để yêu sớm à?
Không ngờ Đới Kha chỉ đáp lại một tiếng, mà lại có vẻ rất nghiêm túc:
– Ừ.