– Không phải. – Lương Mạn Thu dù có trăm cái miệng cũng không cãi nổi. Mấy tuần trước về nhà, cô toàn mải mê chia sẻ chuyện mới ở trường cấp Ba, hơi đâu cố ý nhắc đến Châu Thư Ngạn làm gì.
– Ai mà tin em.
Lương Mạn Thu búi tóc xong, ngó nghiêng trái phải, ghim lại mấy sợi tóc lòa xòa, rồi đáp:
– Vốn dĩ không phải mà.
Những khoảnh khắc đáng ngờ của Lương Mạn Thu sau khi về nhà cũng không nhiều. Cô mở máy tính đăng nhập QQ cũng toàn treo nick đó rồi lo lướt web và cập nhật kho nhạc MP4 của mình.
Đới Kha thoáng yên tâm.
Lương Mạn Thu đóng cửa tủ lại, xoay người nhìn Đới Kha, hỏi:
– Anh, sao anh cứ không tin em thế?
– Tại em nói dối như Cuội ấy. – Đới Kha lên án.
– Anh còn nói dối ác hơn em, anh mua PSP rồi lại mua xe phân khối lớn mà bác có biết đâu. – Lương Mạn Thu cũng không chối mà phản đòn.
– Nhưng anh đâu có lừa em.
Lương Mạn Thu đoán cậu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng nên mới đề phòng cô như vậy.
– Em cũng chẳng biết thanh minh sao với anh luôn. – Cả tin đồn chữ đỏ trong nhà vệ sinh hồi cấp Hai cũng vậy, Lương Mạn Thu chưa từng bận tâm thanh minh, bởi cây ngay không sợ chết đứng.
Đới Kha đứng dậy, hai tay đút túi quần, theo thói quen nhìn xuống với ánh mắt dò xét đầy kiểm soát:
– Thằng kia có đẹp trai không?
– Chắc là hot boy lớp em, đám con gái trong lớp bảo thế.
Học nội trú có nhiều thời gian tiếp xúc với bạn bè hơn học bán trú. Ký túc xá nữ thường xuyên có những buổi tâm sự đêm khuya, từ chuyện trường cũ hồi cấp Hai đến chuyện bạn bè cùng lớp, giai thoại về một số nhân vật nổi đình nổi đám thậm chí còn lan truyền sang cả các trường khác, còn có những tin đồn tự mọc chân chạy tứ tung nữa.
Khóe môi Đới Kha giật nhẹ. Chỉ riêng cái mác học sinh trường cấp Ba Hải Thành của Châu Thư Ngạn thôi cũng đủ khiến cậu thấy tự ti mặc cảm. Nếu không phải vì Lương Mạn Thu, cậu sẽ không có cơ hội để ganh đua với một cậu trai như vậy.
Cậu hỏi:
– Em chấm nó hả?
Lương Mạn Thu khẽ liếc Đới Kha một cái:
– Anh à, em đến Hải Thành là để học chứ không phải để yêu sớm.
Đới Kha khẽ nhíu mày, gắt:
– Trả lời thẳng vào vấn đề đi.
Lương Mạn Thu bất giác cảm nhận được mùi hỏi cung.
Cô bé nói dối ngày nào giờ đã thành nghi phạm, còn cảnh sát Đới đang thẩm vấn cô.
– Em chưa từng nghĩ đến chuyện này.
– Hay em chấm thằng nào khác?
Lương Mạn Thu cúi đầu, thoáng do dự, bởi trả lời có hay không đều không hoàn toàn chính xác. Cô vẫn chưa thể gánh vác được sức nặng của từ “chấm”. Nó trực diện và táo bạo hơn cả “thích”.
Trong vài giây yên lặng, cơn bão trong lòng Lương Mạn Thu dường như đã quét qua, thổi vào tận tâm can Đới Kha, để lại một mớ hỗn độn.
Cô dường như đã gián tiếp thừa nhận điều cậu đang nghi ngờ.
– Ê?
Đới Kha dùng ngón cái và ngón trỏ giữ cằm cô, nâng mặt cô lên đối diện với mình.
– Anh, anh đừng có hỏi nữa. – Lương Mạn Thu nghiêng đầu né tránh, lách qua người cậu, mở cửa phòng rồi chạy biến ra ngoài.
Di chứng Lương Mạn Thu để lại cho Đới Kha không chỉ có lừa dối, mà còn có cả việc bỏ nhà đi sau mỗi lần cãi vã.
Cậu đuổi theo vài bước, lạnh lùng gọi cô lại:
– Chạy đi đâu đấy?
– Em xuống lầu mua lọ mực. – Lương Mạn Thu lại lừa Đới Kha một lần nữa.
Nếu nhớ nhung là thích, hồi tưởng cũng là thích, vậy thì đúng là cô đã thích một người rồi. Thích là một từ ngữ đẹp đẽ, nhưng tình cảm của cô còn bao hàm cả những cảm xúc tiêu cực như ghen tuông và lừa phỉnh. Cô không biết liệu những điều đó có đủ để gọi là thích hay không.
Lương Mạn Thu chạy một mạch xuống lầu, mua một que kem ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà. Vừa cắn miếng đầu tiên, cô đã bị Đới Kha bắt quả tang.
Cô nhìn que kem đang chảy dở trong tay mình rồi lại nhìn Đới Kha, đoạn chìa ra, ngượng ngùng nói:
– Anh, vị vani này ngon lắm, anh ăn thử không?
Đới Kha hiểu lầm ý cô, vẻ mặt lộ rõ sự chê bai:
– Ai thèm ăn nước miếng của em?
Làm như chưa từng ăn không bằng!
Lương Mạn Thu nhét một miếng kem lớn vào miệng, suýt nữa thì buốt tận óc, rồi lại lẽo đẽo theo sau lưng Đới Kha theo thói quen, hỏi:
– Anh, anh đi đâu đấy?
– Máy tính của Linh Heo cần cài lại hệ điều hành, nó nhờ anh qua cài giùm nó. – Đới Kha đáp.
– Em cũng đi. Anh đi xe hay đi bộ?
Đới Kha không trả lời, đi đến nhà để xe đạp của khu chung cư sát bờ tường, lôi chiếc xe đạp đã phủ bụi từ lâu ra, rồi chán ghét phủi sạch bụi trên yên xe trước khi trèo lên.
– Đợi em với. – Lương Mạn Thu đuổi theo, chờ Đới Kha nhường chỗ để cô ngồi lên gióng ngang phía trước.
Đới Kha miễn cưỡng nâng “thanh chắn” lên, để cô chen vào.
Hơn nửa năm trôi qua, cả hai dường như đã lớn hơn nhiều. Tư thế ngồi này có hơi chật chội, Đới Kha chỉ cần hơi cúi đầu là cằm cậu đã có thể chạm vào đỉnh đầu Lương Mạn Thu.
Cậu cũng thực sự cụng nhẹ một cái như vậy.
Lương Mạn Thu như con chuột lang bị gõ một cái, rụt cổ lại.
– Lại đánh em. – Lương Mạn Thu móc túi giấy ăn ra lau miệng, gói que kem còn dở lại, tiện tay ném vào thùng rác ven đường, rồi vịn chắc vào ghi đông.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh, xe Suzuki của anh đâu rồi?
Đới Kha đáp:
– Đậu xa quá, lười đi lấy.
Cậu không dám lái xe về Bích Lâm Hồng Đình nên đã tìm một chỗ kín đáo để giấu xe.
Đây là lần đầu tiên Đới Kha chở người bằng gióng ngang xe đạp vào ban ngày. Tư thế có phần mập mờ, lại thêm cả hai đều là trai xinh gái đẹp nên dọc đường đã thu hút vô số ánh nhìn.
Chị em Kim Linh và Kim Minh cũng góp thêm hai cặp mắt hiếu kỳ. Từ ban công nhà mình, hai chị em nhìn xuống rồi tròn mắt nhìn nhau.
Lần trước, trời tối tù mù không thấy có gì đặc biệt, giờ ban ngày ban mặt làm những chi tiết thân mật nổi rõ mồn một, khiến người ta nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.
Cảnh tượng này bất giác khiến người ta liên tưởng đến những đám cưới thập niên tám mươi, khi chú rể là người đạp xe chở cô dâu về nhà.
Kim Minh đột nhiên hỏi:
– Ê Linh Heo, bà có bao giờ chở tui bằng gióng ngang chưa?
Kim Linh gắt:
– Khùng hả mày, đến yên sau tao còn chẳng muốn cho mày ngồi nữa là!
Trong đầu hai chị em ngổn ngang đầy dấu chấm hỏi, nhưng mỗi người lại thắc mắc theo một hướng khác nhau. Kim Linh vốn tính tình xởi lởi, dễ dàng hòa đồng với đám con trai, liền nói:
– Đạp xe đã mệt còn chở thêm người, mệt chết đi được.
Kim Minh thì nhạy cảm hơn nhiều. Tranh thủ lúc Đới Kha và Lương Mạn Thu còn chưa lên nhà, cậu ta vội vàng hỏi:
– Linh Heo, bà có thấy Đại D với Tiểu Thu… hơi ấy không?
Kim Linh ngơ ngác:
– Hơi ấy là sao?
Kim Minh xoắn mấy ngón tay, ngập ngừng giải thích:
– Thì… không giống anh trai em gái bình thường…
Kim Linh cười khẩy:
– Cái thằng ngu này, thì vốn dĩ tụi nó có phải anh em ruột thịt gì đâu.
Kim Minh kêu lên:
– Trời ạ! Bà không thấy hai người đó… kiểu như… thân mật quá hả…
Kim Linh nhếch mép, nghiêng đầu ra vẻ khó xử:
– Đại D với Tiểu Thu á? Hình như tụi nó lúc nào chẳng vậy?
Đới Kha và Lương Mạn Thu lên đến nơi thì gõ cửa.
Kim Linh dẫn cả hai vào phòng ngủ của mình.
Phòng của hai chị em vẫn là căn phòng nhỏ ngày trước, kê một chiếc giường tầng. Vì là chị em ruột nên không cần cố tình tách riêng, mà thực ra cũng chẳng có điều kiện để tách.
Ngày trước, khi nghe tin Đới Tứ Hải cố tình thuê nhà riêng để Đới Kha và Lương Mạn Thu mỗi người một phòng, Kim Linh và Kim Minh đã rất ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng chúng nhắc chuyện này với người lớn trong nhà, họ lúc nào cũng úp mở, bảo hai đứa nó không phải anh em ruột thì đương nhiên phải ở riêng để tránh những chuyện không hay. Hai chị em lúc đó còn non nớt, chẳng nghĩ ngợi sâu xa. Giờ đây, khi người trong cuộc đang ở ngay trước mắt, họ lại càng không dám nghĩ nhiều.
Đới Kha cắm USB vào để sao chép tệp cài đặt, ba đứa còn lại xúm vào xem và hỏi han.
Lương Mạn Thu chen sát vào bên cạnh cậu, nói:
– Anh, hóa ra anh không chỉ biết chơi game mà còn biết sửa máy tính với cài hệ điều hành nữa.
Vì đứng rất gần, cánh tay hai người gần như chạm vào nhau, Đới Kha mơ hồ ngửi thấy hương vani vừa ngọt ngào vừa quyến rũ thoang thoảng bay ra từ miệng Lương Mạn Thu. Yết hầu cậu khẽ trượt lên xuống, tự dưng thấy thèm ăn kem vị vani.
Đới Kha hỏi ngược lại:
– Chứ không thì máy tính ở nhà mình do em sửa chắc?
Lương Mạn Thu đáp:
– Em cứ tưởng bác gọi người đến sửa.
Kim Minh xen vào:
– Đại D biết nhiều thứ thật đấy, anh còn biết sửa cả mô tô nữa phải không?
Chuyện Đới Kha tậu một bé Suzuki BK đã lan nhanh như gió, chẳng còn là bí mật gì trong đám bạn bè cùng trang lứa nữa.
Kim Linh ngồi ngược trên ghế, hỏi:
– Đại D, sau này lên đại học mày tính học ngành Công nghệ thông tin à?
Đới Kha đáp gọn lỏn:
– Không hứng thú.
Kim Linh tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Tao còn tưởng mày muốn theo hướng này chứ.
Lương Mạn Thu chen vào:
– Anh ấy không ngồi yên một chỗ trong văn phòng được đâu.
Mặc dù Đới Tứ Hải luôn mong muốn sau này Đới Kha sẽ tìm được một công việc bàn giấy, ngồi điều hòa mát mẻ, chứ không phải đầu tắt mặt tối với khói dầu như ông.
Đới Kha có chút bất ngờ xen lẫn thích thú khi bị nhìn thấu, cậu liếc nhìn cô một cái:
– Em cũng biết hả?
Kim Linh tấm tắc:
– Tiểu Thu thông minh ghê.
Thấy lời khẳng định chắc nịch của mình được công nhận, Lương Mạn Thu ngượng ngùng cười đáp:
– Em đoán mò đó.
Sau khi cài lại hệ điều hành và tiện tay diệt virus cho máy tính xong xuôi, Đới Kha lại chở Lương Mạn Thu ra tiệm.
Lương Mạn Thu tiếp tục câu chuyện dang dở lúc trước:
– Anh, anh có nghĩ sau này sẽ học đại học ở đâu chưa?
Năm lớp Mười, Đới Kha học hành khá quy củ, thỉnh thoảng có lười biếng chút đỉnh nhưng không hề trốn học, học lực thuộc dạng trung bình khá ở khối cấp Ba trường Trung học Tân Hải. Lên lớp Mười Một, cậu chọn ban Tự nhiên; nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ đậu đại học, còn muốn vào trường tốp đầu thì phải cố gắng nhiều.
– Chưa nghĩ tới.
Giống như trước kỳ thi vào cấp Ba, Đới Kha chẳng hề có mục tiêu cụ thể nào, chỉ biết dốc hết sức để thi thật tốt, rồi trường nào nhận thì học trường đó.
Lương Mạn Thu hỏi tiếp:
– Thế miền Nam hay miền Bắc, anh cũng chưa nghĩ đến luôn sao?
Đới Kha cảm giác như mình vừa mới thoát khỏi guồng thi cấp Ba chưa được bao lâu lại bị đẩy lên guồng thi đại học. Kể từ khoảnh khắc quay về với guồng quay thông thường, cậu đã định sẵn phải đi theo con đường tuần tự từng bước một: thi đại học, học đại học, đi làm, thậm chí là kết hôn và sinh con.
Đới Kha làu bàu:
– Đang nghỉ hè vui vẻ mà nhắc đến chuyện thi đại học làm chi không biết.
Lương Mạn Thu đã quá quen với kiểu lảng tránh này của Đới Kha, cũng giống như trước đây khi cô ngỏ ý muốn học cùng trường cấp Ba với cậu nhưng chẳng bao giờ nhận được câu trả lời.
– Anh, em muốn học đại học cùng thành phố với anh.
Đới Kha làm như không nghe thấy, nhưng miệng Lương Mạn Thu ở rất gần, chỉ cần cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi môi dày của cô. Đôi môi ấy tựa như thạch hoa hồng, hẳn là căng mọng và đàn hồi lắm.
– Mới học cấp Ba mà nghĩ gì xa xôi thế. – Đới Kha gắt gỏng hòng che giấu sự xao nhãng của mình.
Lương Mạn Thu nghiêm túc nói:
– Thì lúc nào cũng phải đặt mục tiêu trước chứ ạ.
Đới Kha quạu:
– Kệ em nghĩ sao thì nghĩ, đừng có lấy anh làm mục tiêu.
Lương Mạn Thu cảm thấy hụt hẫng như vừa tỏ tình thất bại. Ở bên Đới Kha, thật khó để có được cảm giác đồng hành, cùng nhau phấn đấu vì một mục tiêu chung. Cậu hầu như chẳng bao giờ nói về tương lai, lại càng không có chuyện sẽ dành cho cô một vị trí trong cái tương lai ấy.
Giọng cô có chút gấp gáp:
– Thì em chỉ nghĩ vậy thôi mà.
Đới Kha bĩu môi:
– Chẳng ra giống ôn gì.
Lương Mạn Thu kêu lên:
– Gì chứ!
Đới Kha lặp lại:
– Bảo em chẳng ra giống ôn gì đó!
Lương Mạn Thu ấm ức:
– Nghĩ thôi mà cũng không được à.
Nếu trưởng thành đồng nghĩa với việc dám cam kết với ai đó thì có lẽ Lương Mạn Thu đã trưởng thành sớm hơn Đới Kha nhiều.
Chiếc xe đạp lượn qua mấy cái rễ đa gồ ghề trên mặt đất rồi từ từ dừng lại trước cửa tiệm cũ. Qua giờ cao điểm buổi tối, Đới Tứ Hải mới có chút thời gian rảnh rời quầy, trông như đang đứng ở cửa đợi họ. A Liên cũng vừa từ chi nhánh bên kia qua. Cặp vợ chồng tái hôn trao cho nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.
A Liên lên tiếng hỏi:
– Tiểu Thu ngồi đằng trước thế có đau mông không con?
Đới Kha dừng xe, thả Lương Mạn Thu xuống. Ngày trước cậu chẳng mấy khi để tâm đ ến chiếc xe đạp này, giờ càng có mới nới cũ, cứ thế dựa bừa nó vào gốc đa cho xong chuyện.
Lương Mạn Thu cười vô tư đáp:
– Không cán phải mấy cái rễ đa trên đường thì không đau đâu ạ.
Ánh mắt Đới Tứ Hải có vẻ ngập ngừng, ông nói:
– Cái xe này cũng đạp được ba năm rồi nhỉ. Hai đứa bây cộng lại cũng hơn trăm ký, xe còn chịu nổi không đấy?
Đới Kha đáp tỉnh bơ:
– Chịu không nổi thì vứt đi.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Hay ba mua cho mỗi đứa một chiếc xe mới nhé?
Đới Kha từ chối ngay:
– Thôi ba, một tháng có khi chẳng đạp được mấy lần.
Đới Kha giờ đã là người có mô tô, hơi đâu mà để ý đến chiếc xe đạp cũ kỹ này nữa.
Đới Tứ Hải lại quay sang nhìn Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu nói:
– Bác ơi, anh nói đúng đấy ạ.
Đới Tứ Hải cười nói:
– Ba thấy hai đứa đạp với ngồi đều vất vả, sao không tháo cái giỏ đựng cặp sách đi, để Tiểu Thu ngồi yên sau cho thoải mái hơn?
Lương Mạn Thu thoáng bối rối, cô luôn cảm thấy lời nói của Đới Tứ Hải như có ý nhất quyết muốn tách hai người ra, giống hồi trước bắt họ ngủ riêng phòng vậy.
Đới Kha thì chẳng hề nghĩ sâu xa như vậy, cậu đáp:
– Phiền phức chi không biết, cái xe này đạp thêm vài lần nữa là thành đồ bỏ rồi.
Đới Tứ Hải và A Liên nhìn nhau rồi cùng quay vào bếp.
A Liên khẽ nói:
– Chắc hai đứa nó chơi với nhau quen rồi nên mới thế…
Đới Tứ Hải chau mày, bao năm qua ông luôn đầu tắt mặt tối lo chuyện cơm áo gạo tiền, Đới Kha và Lương Mạn Thu thì ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, nói là nương tựa vào nhau mà sống cũng chẳng quá lời. Nhiều lúc, ông chỉ đóng vai trò là người chu cấp vật chất chứ chẳng thể nào bước vào thế giới tinh thần của bọn trẻ.
A Liên bất giác buột miệng:
– Tiểu Thu học ở trường cấp Ba Hải Thành chắc cũng quen được nhiều nam sinh ưu tú, có khi…
Bà cảm thấy mình lỡ lời, vội im bặt.
Đới Tứ Hải ngược lại thấy lòng nhẹ nhõm hơn, ông cười tự giễu:
– Em nói cũng có lý, Đại D nhà mình làm sao bì được với đám con trai trường cấp Ba Hải Thành.
– Đại D cũng có ưu điểm riêng của nó. Thằng bé này sáng dạ, lại chịu khó, sau này không thua kém ai đâu. – A Liên ngượng nghịu nói thêm.
– Không ai hiểu con bằng ba, con trai anh ra sao, anh biết thừa. Em khỏi phí công nói đỡ cho nó. – Đới Tứ Hải khoan dung cười.
Nghe ông cứ luôn miệng “con trai anh” và bênh con chằm chặp, A Liên bất giác thấy chạnh lòng khôn tả. Hai người đi bước nữa mà không có con chung cứ như cánh cửa sổ thiếu mất một bên bản lề, ngày nắng còn tạm dùng được, chứ hễ mưa là y như rằng chẳng chống chọi nổi gió giật mưa gào.
Cơm nước xong xuôi, Đới Kha ra ngoài tìm lão Ninh để chạy thử chiếc xe phân khối lớn của cậu ta, tiện thể xem có gửi nhờ xe ở nhà cậu ta được không, còn Lương Mạn Thu thì hẹn Kim Linh đi mua quần áo.
Về đến nhà, đèn đóm tối om, hẳn là cô về nhà đầu tiên.
– Anh? – Lương Mạn Thu theo thói quen gọi một tiếng, rồi chạy sang phòng Đới Kha ngó thử. Không có ai, cậu cũng không đóng cửa cắm mặt vào máy tính như mọi khi.
Lương Mạn Thu lẻn về phòng mình, khép lại cánh cửa thông ra hành lang. Ban công phòng cô hướng ra bức tường phía ngoài của khu dân cư, tán cây rậm rạp vô tình trở thành một tấm rèm che tự nhiên. Trong phòng không bật điều hòa, cô để cửa ban công mở hé cho thoáng khí, rồi lấy chiếc váy liền vừa mua trong túi ra, giũ nhẹ trước ban công.
Tà váy khẽ lay động tựa đóa hoa.
Ở trường toàn mặc đồng phục, hiếm có dịp nào Lương Mạn Thu được mặc đồ của mình. Từ khi tự mua quần áo, cô cũng học được cách tích cóp tiền tiêu vặt để tậu cho mình vài món phụ kiện tóc và đồ linh tinh.
Cô gái trong tấm gương trên tủ quần áo đã không còn là Cún Còi đen nhẻm gầy gò của năm năm về trước mà vóc dáng đã cân đối, tay chân thon thả nuột nà, dinh dưỡng theo kịp đà phát triển.
Lương Mạn Thu vừa túm vạt áo phông lên, ngay khoảnh khắc chiếc áo sắp trùm qua đầu, cửa ban công bỗng dưng bị mở toang. Đới Kha đeo tai nghe lững thững bước vào, ngẩng đầu liếc qua bóng lưng cô, rồi liếc cả hình ảnh phản chiếu chính diện trong gương.
Dây áo lót sau lưng siết lấy phần xương bướm, nhưng không sao ghì nổi hai luồng căng tràn đang nảy lên. Nội y của cô chẳng khác nào kiểu dành cho người lớn, không còn là chiếc áo lá có miếng m út mỏng dành cho thiếu nữ nữa, chỉ hơi nhỏ hơn một chút, nhưng đường cong lại vừa dễ thương vừa khêu gợi.
Đối với một cậu trai mười bảy tuổi, hình ảnh này còn gây sốc hơn cả lần đầu xem “phim con heo”. Cái cảm giác vừa quen thuộc lại vừa chân thực đến lạ, cộng thêm sự choáng váng vì luân lý đảo điên, chẳng một thước phim nóng bỏng nào có thể sánh bằng.
Ánh mắt Đới Kha và Lương Mạn Thu giao nhau trong gương.
Cả hai đều sững người.
Lương Mạn Thu hít sâu một hơi, xoay người lại, lưng đập vào cánh cửa tủ quần áo, vô thức dùng áo che ngực. Cô hoảng đến độ chẳng thốt nổi nên lời.
Còn Đới Kha cúi đầu, bước ra ngoài từ cửa khác.