Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 61

Tiếng chuông vào lớp đã giải cứu Lương Mạn Thu.

An Giai Nguyệt vẫn chưa tha, hỏi lần cuối: 

– Cậu có ảnh trai đẹp đó không, cho tớ xem với?

Lương Mạn Thu nghĩ ngợi rồi lắc đầu.

Giác quan thứ sáu của con gái rất nhạy, An Giai Nguyệt đã nhìn thấu được bí mật qua mấy giây do dự của cô, bèn làm bộ nghiêm túc bảo: 

– Chắc chắn cậu có, còn mang theo bên mình nữa.

Đúng là đồ ma lanh!

– Vào lớp, vào lớp rồi mà… – Lương Mạn Thu khẽ nhắc.

Cố chịu đựng hết một tiết, An Giai Nguyệt vẫn không chịu buông tha Lương Mạn Thu, tiếp tục nài nỉ: 

– Ảnh trai đẹp đâu, cho tớ xem với nào.

Lương Mạn Thu dặn: 

– Tớ chỉ cho mỗi cậu xem thôi đấy.

An Giai Nguyệt vỗ ngực hứa: 

– Yên tâm đi, tớ kín miệng lắm.

Lương Mạn Thu nhắc lại: 

– Nói lại lần nữa, tớ với anh ấy không phải kiểu quan hệ như các cậu nghĩ đâu.

An Giai Nguyệt dỗ dành qua loa: 

– Biết rồi, biết rồi mà.

Lương Mạn Thu lấy chiếc MP4 từ trong cặp ra, tìm đến thư mục “Khác”, bên trong chỉ có một tệp, rồi hỏi: 

– Ảnh thẻ hồi hè chụp làm căn cước được không?

– Được được! – An Giai Nguyệt cầm lấy, á lên một tiếng vừa lố lại vừa chân thành, thu hút không ít ánh mắt. – Ảnh thẻ mà cũng đẹp trai thế này được á! Ảnh tớ xấu chết đi được.

Màn hình nhỏ xíu hiển thị tấm ảnh thẻ chụp trên nền xanh của Đới Kha, vẫn là quả đầu đinh không đổi bao giờ, ánh mắt bình tĩnh pha chút lạnh lùng, vừa nhìn là biết không dễ chọc.

– Nhưng mà, nhìn cứ… hơi… – An Giai Nguyệt ngập ngừng, không muốn làm Lương Mạn Thu mất hứng.

Lương Mạn Thu dở khóc dở cười, hỏi: 

– Rất giống hạng người kia phải không?

An Giai Nguyệt gật gù: 

– Chính xác.

Trông giống hệt mấy người mới mãn hạn tù.

Lương Mạn Thu nói: 

– Anh ấy mới học lớp Mười Một à.

An Giai Nguyệt đáp: 

– Tớ cứ tưởng sinh viên đại học hoặc đi làm rồi chứ.

Tầm nhìn bỗng tối sầm lại, một cái đầu thò ra đối diện họ, giọng một nam sinh vang lên: 

– Lại xem ảnh nóng của anh đẹp trai nào thế?

Tay An Giai Nguyệt trống không, chiếc MP4 đã bị giật mất. Cô nàng hét lên: 

– Á?! Con khỉ chết tiệt kia, trả đây!

Thời đi học, dù ở giai đoạn nào thì trong lớp cũng có một đứa chuyên bày trò nghịch ngợm, ngay cả ở trường cấp Ba Hải Thành, nơi quy tụ toàn học sinh giỏi cũng không ngoại lệ.

Khỉ Con cầm chiếc MP4 của Lương Mạn Thu chạy khắp lớp, An Giai Nguyệt vì không bảo vệ được máy, bèn chống tay lên bàn trước với bàn sau nhảy ra khỏi chỗ, dí Khỉ Con chạy loạn xạ. Lương Mạn Thu cũng đứng dậy định chặn cậu ta lại, quýnh đỏ cả mặt, nhưng khổ nỗi nhất thời không nhớ ra tên thật của Khỉ Con mà gọi.

Khỉ Con la lớn: 

– Bà con ơi! Mau đến xem người yêu của An Giai Nguyệt này!

An Giai Nguyệt cuống lên: 

– Tào lao! Đừng có mà đặt điều cho tớ, đó là anh chàng mô tô của Tiểu Thu, mau trả đây!

Cô nàng không nói thì thôi, nói ra chỉ khiến Khỉ Con càng thêm hứng chí, dừng lại săm soi tấm ảnh thẻ trên MP4.

Vừa hay liếc thấy Châu Thư Ngạn đi tới, Khỉ Con hét lên: 

– Vãi chưởng, bí thư chi đoàn ơi, cậu gặp áp lực lớn rồi. Xem này, ảnh thẻ mà cũng đẹp trai ngời ngời, trông đàn ông vãi! Một đấm chắc chết tươi hai thằng như tớ!

An Giai Nguyệt đuổi kịp, túm lấy cổ áo sau của thằng Khỉ, mặc kệ tóc đuôi ngựa rối tung: 

– Con khỉ chết tiệt kia! Trả cho Tiểu Thu mau!

Cả đám đã xúm lại quanh chiếc MP4. Lương Mạn Thu tuyệt vọng không đòi lại được, quay về chỗ ngồi, ôm lấy đôi má đỏ bừng.

Châu Thư Ngạn cao to tay dài, vớt lại được chiếc MP4, liếc qua rồi đi tới trả cho Lương Mạn Thu.

Cô đành lí nhí cảm ơn.

An Giai Nguyệt túm áo đồng phục của Khỉ Con lắc qua lắc lại để xả giận, đấm cho cậu ta mấy cái rồi mới buông tay.

Quay lại bên Lương Mạn Thu, An Giai Nguyệt đầy áy náy, nói: 

– Khỉ Con đáng ghét thật sự.

Lương Mạn Thu cười: 

– Không sao, anh ấy cũng đâu có gì mà không công khai được.

Trong nháy mắt, chủ ngữ đã lặng lẽ thay đổi, hai người lại tiếp tục buôn chuyện.

An Giai Nguyệt cười cười: 

– Người cậu thích là tuyệt nhất rồi.

– Tớ… – Lương Mạn Thu chép miệng, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể thẳng thắn nói ra chữ “thích” không qua loa chiếu lệ, cũng không quá cố chấp như vậy.

– Sao? Tớ nói không sai chứ? – An Giai Nguyệt nghiêng đầu, véo nhẹ má Lương Mạn Thu. – Ra là Tiểu Thu thích kiểu trai ngầu như này, hi hi. Chẳng trách không để ý đến bí thư chi đoàn lớp mình, bí thư trông thư sinh quá.

– Cậu đừng nói nữa mà… – Lương Mạn Thu bị trêu đến mức sắp úp mặt xuống bàn, hai tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Từ khi vào trường cấp Ba Hải Thành, cô mới quen biết những người bạn thông minh này. Mỗi người một cá tính, một trải nghiệm, không ngừng va chạm, cọ xát, mang đến cho cô sự nhiệt huyết mà hồi cấp Hai cô chưa từng cảm nhận được.

An Giai Nguyệt nói: 

– Tiểu Thu ơi, má cậu sờ thích thật, mềm mịn như thạch rau câu ấy. Anh chàng mô tô có hay véo má cậu như này không? Hi hi.

Lương Mạn Thu buột miệng cãi: 

– Anh ấy chẳng dịu dàng thế đâu.

Châu Thư Ngạn liếc nhìn cô một cái, đăm chiêu ngồi về chỗ.

Trước giờ nghỉ trưa, Lương Mạn Thu lại chạy ra điện thoại công cộng ở hành lang, bấm số của Đới Kha.

Đới Kha vào thẳng vấn đề: 

– Sao tự dưng gọi giữa trưa thế?

Giờ nghỉ trưa rất ngắn nên họ thường không liên lạc, Đới Kha cũng hiếm khi đụng đến điện thoại.

Lương Mạn Thu đáp: 

– Thích thì gọi cho anh thôi, không được à?

Đới Kha mắng: 

– Muốn chết hay gì?

Sợ lát nữa có người xếp hàng gọi điện, Lương Mạn Thu cố gắng không nói nhăng nói cuội.

Lương Mạn Thu kể: 

– Anh, hình như tối qua anh đoán đúng rồi, vụ cậu bạn kia nhờ em sạc điện thoại ấy.

Giọng Đới Kha lạnh đi mấy phần: 

– Nó lại giở trò với em à?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Không ạ, em chỉ muốn nói với anh là anh đoán chuẩn không cần chỉnh luôn.

Đới Kha xì một tiếng: 

– Bố đây cũng là con trai, thừa biết trong đầu đám con trai chứa chấp những ý nghĩ bẩn thỉu gì.

Lương Mạn Thu vặn lại: 

– Anh, thế trong đầu anh chứa chấp những ý nghĩ bẩn thỉu gì vậy?

Đới Kha hỏi: 

– Em vừa gọi anh là gì?

Lương Mạn Thu nói: 

– Còn gọi là gì được nữa? Anh, anh trả lời câu hỏi của em trước đi được không? Lần nào cũng đánh trống lảng.

Đới Kha lầu bầu: 

– Tối qua em đâu có gọi thế.

Lương Mạn Thu thắc mắc: 

– Chứ tối qua em gọi là gì?

Dường như tối qua cô chẳng có ký ức sâu đậm gì về lời nói của mình.

Đới Kha gợi ý: 

– Câu cuối cùng ấy.

Lương Mạn Thu vẫn chưa bắt được sóng: 

– Câu nào ạ?

Đúng lúc đó, có một bạn học khác đến xếp hàng ngay sau Lương Mạn Thu. Áp lực vô hình ập đến, cô đành quay mặt vào màn hình điện thoại công cộng, canh thời gian.

Đới Kha quạu: 

– Bớt giả nai đi.

Lương Mạn Thu cũng không dùng nhiều cách xưng hô để gọi Đới Kha, cuối cùng cũng mò ra được đáp án: 

– Ý anh là cái câu em nhắn trên QQ đó hả?

Cô đã gõ: Anh ơi, anh ngủ ngon nha.

Khi ấy, có lẽ cô hơi muốn dỗ dành Đới Kha. Gọi “anh ơi” bao giờ nghe cũng tình tứ hơn gọi mỗi “anh”, ngọt lịm như kẹo, ít nhiều cũng làm dịu đi tính khí nóng nảy khó ưa của Đới Kha.

Lương Mạn Thu hỏi: 

– Anh muốn nghe em gọi thế à?

Cô vốn định dùng từ “thích”, nhưng khổ nỗi vẫn chưa dám bước qua lằn ranh đầu tiên.

Đới Kha gắt: 

– Có gọi không thì bảo?

Lương Mạn Thu từ chối: 

– Không.

Đới Kha khựng lại một chút: 

– Em muốn chết hả?

Lương Mạn Thu lại nói: 

– Không gọi qua điện thoại đâu.

Đới Kha dường như mất vài giây để tiêu hóa thông tin, rồi mới tạm hài lòng: 

– Em liệu mà tránh xa cái thằng đó ra một chút, nghe rõ chưa?

Lương Mạn Thu cãi: 

– Em có gần gũi gì cậu ấy đâu.

Đới Kha lại gào: 

– Lương Mạn Thu…

Lương Mạn Thu ngắt lời cậu: 

– Anh ơi em biết rồi.

Đới Kha như vừa được đút cho một viên kẹo, khoan khoái nhấm nháp dư vị một lúc rồi mới bảo: 

– Thế còn nghe được.

Lương Mạn Thu nói: 

– Anh ơi, có bạn đang xếp hàng sau em rồi, em cúp máy đây.

Đới Kha dặn: 

– Tối nhớ gọi cho anh.

Đúng như Lương Mạn Thu dự đoán, chỉ trong vòng nửa buổi, biệt danh của Đới Kha trong lớp họ đã từ “anh chàng mô tô” được nâng cấp thành “anh bồ mô tô”. Mỗi lần đám bạn nhắc đến là toàn xài giọng sến đến mức nổi da gà.

Tiếng “anh bồ” nhất định phải phát âm theo kiểu Đài Loan mềm mại, nũng nịu ấy.

Tối đó, Châu Thư Ngạn quả nhiên lại nhờ Lương Mạn Thu sạc giúp điện thoại.

Lương Mạn Thu hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí từ chối: 

– Ổ cắm trong phòng tớ hình như cũng hơi thiếu, tối nay tớ phải sạc MP4 nữa.

Châu Thư Ngạn là người thông minh và có lòng tự trọng cao. Cậu ta chỉ lặng lẽ dò xét chứ không phải loại mặt dày mày dạn, thậm chí còn mỉm cười ôn hòa nói: 

– Vậy lần sau tớ nhờ cậu vậy.

Lương Mạn Thu nghe vậy không khỏi tự vấn liệu mình có quá ích kỷ rồi không.

Chiều Chủ Nhật, Đới Kha được nghỉ về nhà, định bụng lái xe chở Lương Mạn Thu đi lấy cặp kính mà tuần trước đã đặt làm.

Cậu vẫn chưa thể bỏ qua chuyện của Châu Thư Ngạn: 

– Thằng họ Châu kia còn làm phiền em không?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em làm gì có sức hút lớn đến thế.

Đới Kha khẽ nhíu mày: 

– Anh đang nói nó, chứ có nhắc gì đến em đâu. Có những thằng thấy cả heo nái chúng nó cũng động d*c được nữa là.

Lời lẽ của Đới Kha tuy có phần cục súc, nhưng ngẫm lại cũng không phải vô lý, chỉ có điều Lương Mạn Thu nghe thấy chối tai cực kỳ: 

– Anh, anh ăn nói văn minh lịch sự hơn một chút được không?

Đới Kha dạng ch ân ngồi trên chiếc mô tô, mũ bảo hiểm cũng không che giấu nổi vẻ cáu kỉnh của cậu: 

– Em còn bênh nó à?

Lương Mạn Thu đội chiếc mũ bảo hiểm của mình lên, ngẩng đầu nhìn cậu nhờ: 

– Anh cài giúp em với.

Đới Kha gắt: 

– Mấy tuổi rồi, đội bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa biết cài hả?

Lương Mạn Thu nói: 

– Anh ơi, anh cài khéo hơn.

Lương Mạn Thu chớp chớp mắt, ánh mắt lúng liếng đưa tình.

Đới Kha có vẻ không chịu nổi, khẽ nheo mắt lại. Coi như cậu đã tường tận mánh khóe xưng hô của cô rồi: Lương Mạn Thu bình thường thì gọi “anh”, lúc tức giận chửi cậu thì gọi thẳng tên Đới Kha, còn lúc làm nũng hay dỗ dành thì gọi “anh ơi”.

Mới vào cấp Ba chưa đầy một học kỳ mà cái miệng đã dẻo quẹo như bôi mật, chẳng biết học đâu ra cái thói ấy.

Đới Kha hất đầu về phía yên sau: 

– Lên xe.

– Vâng anh ơi. – Cô đáp rồi thành thục vịn vai Đới Kha, leo lên xe, ôm chặt lấy eo cậu, luồn hai tay vào túi áo khoác của cậu.

Cái ôm chặt cứng từ phía sau lưng này xem ra còn hữu hiệu hơn cả những tiếng “anh ơi” ngọt ngào dễ làm người ta lạc lối kia.

Đới Kha quyết định không thèm chấp nhặt với một thằng con trai mà cậu còn chưa chính thức gặp mặt.

Lấy kính xong về đến nhà, Lương Mạn Thu làm theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng, tập tháo kính áp tròng. Nhưng giống như lần đầu tiên nhỏ thuốc nhỏ mắt, cô loay hoay mãi mà không dám động vào.

Lương Mạn Thu chạy sang phòng Đới Kha cầu cứu: 

– Anh, anh tháo giúp em với.

Đới Kha đang mải mê tận hưởng khoảng thời gian xài máy tính quý báu mỗi tuần một lần. Cậu đeo tai nghe, không rời mắt khỏi màn hình.

Lương Mạn Thu lại nói: 

– Anh ơi, anh giúp em một chút đi mà.

Từ khi phát hiện Đới Kha rất để ý đến cách xưng hô, cô thỉnh thoảng lại lôi chiêu này ra dùng.

Đới Kha kéo tai nghe trễ xuống cổ: 

– Lên trường rồi ai giúp em hả?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Thì tìm bạn nào biết đeo.

Đới Kha hỏi: 

– Con trai à?

Lương Mạn Thu lém lỉnh đáp: 

– Tìm bạn Đới.

Đới Kha khựng lại, lầm rầm chửi mấy câu rồi cũng chịu thua, đi rửa tay sạch sẽ và lau khô.

Lương Mạn Thu tủm tỉm cười, khẽ ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn cậu, chẳng biết là phản ứng tự nhiên hay cố tình nữa.

Tư thế này trông cứ như đang đòi hôn.

Yết hầu khẽ động đậy của Đới Kha lọt vào tầm mắt Lương Mạn Thu, cô a một tiếng nghe như tiếng rên khe khẽ.

Mí mắt Đới Kha giật giật: 

– Lại làm sao nữa?

Ánh mắt Lương Mạn Thu dừng lại ở nhân trung của cậu: 

– Anh, anh mọc râu hồi nào thế?

Lông tay lông chân Đới Kha khá rậm rạp, nhưng ria mép chỉ là lớp lông tơ mờ nhạt, trông như cậu nhóc uống sữa mè đen quên chùi mép.

Đới Kha bất giác đưa tay lên sờ thử: 

– Quên cạo.

Lương Mạn Thu tròn xoe mắt: 

– Ở nhà em có thấy anh cạo bao giờ đâu.

Nhà vệ sinh chung chỉ có cô và Đới Kha dùng, trước giờ cô chưa từng thấy có dao cạo râu.

Đới Kha giải thích: 

– Cạo ở trường, chứ cái gì cũng phải cho em xem hết à.

– Có gì không thể xem đâu. – Cô cứ nhìn chằm chằm vào vệt lông tơ ấy, bắt đầu thấy ngứa tay, rồi lại hỏi. – Anh, em sờ một chút được không?

Đới Kha đáp không chút do dự: 

– Biến!

Lần trước Lương Mạn Thu sờ yết hầu đã khiến cậu lần đầu tiên trong đời bị mộng tinh, còn dây bẩn cả quần.

Lương Mạn Thu giơ ngón trỏ lên: 

– Một tẹo thôi mà.

Đới Kha cảnh giác lùi lại một bước: 

– Tự đi mà sờ lông mày của em ấy.

Lương Mạn Thu ngoan ngoãn đưa tay lên sờ thử: 

– Cứng lắm, sờ không thích.

Lại là cái từ ấy.

Những lời cảnh cáo trước đây của cậu với Lương Mạn Thu hoặc là chẳng có tác dụng gì, hoặc là cô cố tình làm vậy.

Đới Kha liền đổi giọng: 

– Thế em cho anh sờ vào đâu?

Cùng một động từ, nhưng qua miệng Đới Kha lại mang đầy tính xâm chiếm và cực kỳ lưu manh.

Có chỗ không nên sờ, cậu cũng đã sờ rồi.

Lương Mạn Thu nghe vậy thì ngẩn người ra một lúc, rồi vội vàng kéo về chủ đề chính: 

– Anh mau giúp em tháo kính áp tròng đi.

Cô khẽ ngẩng đầu, Đới Kha cúi sát xuống, bóng cậu phủ lên gương mặt cô.

Trong tầm mắt cô lúc này chỉ toàn là đường nét góc cạnh của khuôn mặt cậu, phảng phất khí chất hào sảng của trang hiệp khách, làn da tuy ngăm đen nhưng chưa bao giờ nổi mụn, mặt mũi lúc nào cũng căng tràn sức sống thanh xuân.

Lương Mạn Thu ngẩn người trong giây lát.

Có phải lúc Đới Kha hôn trán cô, họ cũng gần gụi như thế này không?

Không, còn gần hơn nữa.

Hiện thực dường như sắp sửa trùng khớp với những gì cô tưởng tượng.

Đới Kha đưa tay lên, chuẩn bị làm theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng hồi sáng, vạch mí trên mí dưới của cô ra.

Lương Mạn Thu đột nhiên lùi lại một bước: 

– Anh… thôi để em tự tháo vậy.

Bình Luận (0)
Comment