Đới Tứ Hải lôi Đới Kha ra phòng khách, hất mạnh tay cậu ra, rồi gằn giọng quát:
– Bây làm gì trên giường Tiểu Thu thế hả?!
Không đợi Đới Kha kịp phản ứng, những cái tát đã liên tiếp giáng xuống vai và cánh tay cậu.
Bộ đồ ngủ của Đới Kha nhàu nhĩ, chân không mang dép, mắt vẫn còn ngái ngủ, trông bộ dạng hết sức lôi thôi. Bị đánh liên tục, cậu gãi gãi mấy cái, nhưng không hề đánh trả. Dù đang ở thế yếu, ánh mắt cậu trai trẻ vẫn kiên định, sự sắc bén đã quay trở lại, cả người bỗng bừng bừng khí thế.
– Con còn muốn hỏi tối qua ba đi đâu đấy?! – Đới Kha gào lên. – Con là người lớn hay ba là người lớn? Lương Mạn Thu sốt cao như thế mà cả đêm không thấy mặt ba đâu.
Đới Tứ Hải dừng tay:
– Đó là lý do bây trèo lên giường Tiểu Thu à? Bây mười bảy tuổi rồi, chứ không phải bảy tuổi, chút giới hạn nam nữ này còn phải để ba dạy nữa sao?
Lồ ng ngực Đới Kha phập phồng, cậu bật cười vì tức:
– Lương Mạn Thu cứ kêu lạnh thì con phải làm sao, ba đã dạy con bao giờ chưa?
Không đợi Đới Tứ Hải kịp sắp xếp lời lẽ cho lượt công kích tiếp theo, Đới Kha đã bồi thêm:
– Con bé đang sốt như thế, chẳng lẽ con lại nổi thú tính với nó được chắc? Ba nghĩ con trai ba là đồ c@m thú hay gì?
Đới Tứ Hải nhìn đứa con trai cao hơn mình nửa cái đầu. Nếu nhằm lúc cậu tỉnh táo mà đánh, ông thừa biết mình không phải là đối thủ của Đới Kha.
Đới Kha không đánh trả, nghĩa là cậu vẫn còn coi ông là ba.
Đới Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi, vung tay tát thêm một cái cuối cùng vào cánh tay cậu.
– Có lạnh đến mấy thì hai đứa bây cũng không được ôm nhau ngủ như thế!
Một cảnh tượng tương tự chợt hiện về trong đầu ông: Vào kỳ nghỉ Quốc khánh năm ngoái, Đới Kha cũng từng bước ra từ phòng Lương Mạn Thu vào buổi sáng.
Sắc mặt ông tối sầm lại, vội hỏi:
– Hay là bây với Tiểu Thu đã sớm…?
Đới Kha quả quyết:
– Không có!
Đới Tứ Hải tỏ vẻ nghi ngờ.
Đới Kha nói:
– Không tin ba cứ hỏi Lương Mạn Thu đi.
Đới Tứ Hải rút bao thuốc lá ra, dốc một điếu rồi châm lửa:
– Đừng tưởng tao không biết bây đang tính toán gì.
Lương Mạn Thu sống cảnh ăn nhờ ở đậu, tính tình vốn nhạy cảm, hồi đó vì đánh nhau với Đới Kha mà đã lẳng lặng bỏ nhà ra đi. Nếu thật sự bị Đới Kha ép buộc, có lẽ cô cũng sẽ tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Lương Mạn Thu đứng ở cửa phòng, đầu tóc rối bù, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, gò má ửng lên một màu hồng bệnh tật, chẳng biết đã hóng được bao nhiêu chuyện.
Mỗi khi đối diện với cô, Đới Tứ Hải đều không kìm được mà nở nụ cười. Trước một đứa bé ngoan ngoãn, học hành giỏi giang thế này, làm gì có bậc phụ huynh nào nỡ lòng trách mắng chứ.
– Tiểu Thu, giờ con thấy đỡ hơn chút nào chưa?
Lương Mạn Thu gật đầu, bấu chặt móng tay vào khung cửa như muốn lún cả vào thớ gỗ, giọng khản đặc:
– Bác…
Cô định lên tiếng bênh vực Đới Kha.
Đới Tứ Hải giơ tay đang kẹp điếu thuốc lên, ngắt lời cô:
– Tiểu Thu, con bệnh thì nhớ uống nhiều nước, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi cho khỏe. Con về giường nằm nghỉ trước đi, bác nói chuyện với anh con mấy câu.
Lương Mạn Thu nhìn bóng lưng cũng lôi thôi không kém của Đới Kha, không thấy được ánh mắt cậu, phân vân chẳng biết có nên biện minh giúp cậu không, đành lặng lẽ quay về giường, chui vào chiếc chăn đã lạnh đi quá nửa.
Đới Tứ Hải lùa Đới Kha về phòng cậu, khoác thêm áo, rồi đóng cửa lại nói chuyện riêng.
– Tối qua không phải là ba cố ý không về. – Đới Tứ Hải ngẫm nghĩ một lát rồi nói. – Ba cũng ở bệnh viện, A Liên đang giữ thai.
Đới Kha trợn tròn mắt.
Đới Tứ Hải khẽ gật đầu như tự xác nhận:
– A Liên có thai rồi.
Đới Kha bỗng cao giọng:
– Ba còn mặt mũi mà báo với con à!
Phải rồi, hồi đó Đới Tứ Hải từng hứa nếu muốn có em sẽ bàn bạc với cậu trước.
– Hai đứa nhỏ ba đã lo không xuể mà giờ còn muốn sinh thêm đứa thứ ba sao?
Đới Tứ Hải dốc bầu tâm sự cùng cậu:
– Đại D à, sau khi con với Tiểu Thu lên cấp Ba ở nội trú, nhà chỉ còn hai người già chúng ta, vắng vẻ lạnh lẽo, lúc nào cũng thấy hơi cô đơn. Vốn dĩ bọn ba không có kế hoạch sinh thêm nhưng đột nhiên lại có. Bọn ba cũng bất ngờ lắm, chắc là thật sự có duyên với đứa bé này.
Đới Kha trưng ra cái vẻ “thôi đi ba ơi”:
– Căn nhà bốn phòng ba nói hồi đó đã mua chưa?
Hồi đó Đới Tứ Hải đúng là có nói nếu sinh thêm con, ít nhất cũng phải chuẩn bị một căn nhà bốn phòng ngủ, để hai vợ chồng một phòng, và mỗi đứa nhỏ một phòng.
Đới Tứ Hải gật đầu:
– Khu chung cư mới ở Phỉ Thúy Loan, nhưng hơn hai năm nữa mới bàn giao.
Đới Kha sững sờ:
– Ba bán căn cũ rồi hả?
Đới Tứ Hải đáp:
– Chưa, ba không tính bán. Căn đó nằm ngay khu vực tập trung nhiều trường học, mỗi năm đều tăng giá.
Đới Kha suy nghĩ một lát rồi nói:
– Con muốn lấy căn nhà đó.
Đới Tứ Hải ngẩn người nhìn cậu con trai mặt còn búng ra sữa. Cuộc sống hàng ngày của cậu ngoài học hành chỉ có game và bóng rổ, lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, vô tâm vô tư, khó mà tưởng tượng được lại cậu có lúc bình tĩnh đến vậy.
– Ba từng hứa với mẹ con là để lại cho con mà. – Yết hầu Đới Kha trượt lên xuống, giọng khô khốc. – Đó là nơi con lớn lên.
Đới Tứ Hải nói:
– Giấy tờ căn đó vốn đứng tên con mà.
Đới Kha sững người trong giây lát.
Đới Tứ Hải hỏi với trăm mối cảm xúc ngổn ngang:
– Không lẽ con nghĩ một khi ba với A Liên có con rồi thì con không còn là con trai của ba nữa hả?
Khóe miệng Đới Kha giật giật, cậu kéo ghế trước bàn ra ngồi xuống, quay lưng về phía Đới Tứ Hải. Hai cùi chỏ chống lên mép bàn, hai bàn tay đan vào nhau, khẽ day day trán.
– Ai mà biết được ba. Dù sao sau này đừng hòng con trông con cho hai người, càng không đời nào con nuôi nó.
Đới Tứ Hải bước tới, vịn mép bàn, vỗ vỗ lên bờ vai rắn rỏi của Đới Kha, cuối cùng siết mạnh một cái.
Sức mạnh của niềm tin và tình yêu thương như truyền qua da thịt, chạm đến tận đáy lòng cậu trai trẻ bướng bỉnh này.
– Ngoài căn nhà ở Bích Lâm Hồng Đình, sau này ba còn lo cho con học đại học rồi mua nhà, mua xe, cưới vợ cho con nữa. Không thì sao xứng làm ba của con được?
Thằng con rõ ràng đã cảm động muốn chết, vậy mà còn cố nhăn mặt, liếc xéo ông ba một cái với vẻ chê bai. Ông ba cũng chẳng giận, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm, cười cười vỗ vai con trai lần nữa, biết là nó đã hiểu ý rồi.
Có thể cười đùa giận mắng nhau mới là mối quan hệ cha con lành mạnh.
Đới Tứ Hải đổi chủ đề, nghiêm túc răn dạy Đới Kha:
– Đại D à, trước đây ba không muốn nói thẳng vì cứ nghĩ tụi con tự hiểu, giờ ba buộc phải nói một câu. Con với Tiểu Thu đều lớn rồi, không thể cứ suồng sã như hồi nhỏ được, phải giữ khoảng cách một chút. Hai đứa là anh em, hiểu không?
Đới Tứ Hải vẫn không muốn nhắc tới vụ yêu đương, cứ sợ nói ra lại thành sự thật.
Đới Kha lại tì một gối vào mép bàn, nhấc hai chân trước của ghế lên, đáp tỉnh rụi:
– Con với nó có gì đâu, quen trêu nhau thế thôi.
Đới Tứ Hải nhấn mạnh lần nữa:
– Không có gì là tốt nhất, nhưng vẫn phải chú ý một chút. Con trai với con gái khác nhau, phải biết giữ ý tứ tránh để người ta dị nghị. Lỡ sau này con hoặc Tiểu Thu có người mình thích cũng dễ ăn nói với người ta.
Đới Tứ Hải lại dặn dò thêm những điều cần lưu ý khi chăm sóc người bị sốt, rồi xoay người ra khỏi phòng Đới Kha.
Đới Kha ngoảnh lại nhìn bóng lưng của Đới Tứ Hải.
Không biết từ bao giờ, lão Đới đã có lắm tóc bạc thế. Trước kia cậu cứ tưởng do ánh sáng phản chiếu, gần đây mới thấy rõ đó thực sự là dấu vết của bao năm vất vả lo toan.
Người bằng tuổi ông đã lên chức ông nội, còn Đới Tứ Hải thì vẫn còn đang loay hoay với đứa con thứ hai, thành ra cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nguy cơ yêu sớm của cậu con trai đầu.
Lương Mạn Thu đang bệnh, Đới Tứ Hải vốn tính nói chuyện với cô sau, nào ngờ vừa lúc gặp cô đang uống nước trong bếp.
– Tiểu Thu này. – Đới Tứ Hải gọi.
Lương Mạn Thu xoay người lại, khuôn mặt ốm yếu lẫn vẻ chột dạ, rụt rè nhìn ông chào:
– Bác ạ…
Đới Tứ Hải hỏi:
– Con với anh con…
Lương Mạn Thu vội lắc đầu, mặt đỏ bừng một cách khác thường, trông yếu ớt đến nỗi khiến người ta không nỡ trách mắng.
Đới Tứ Hải khẽ thở dài:
– Tiểu Thu, nếu anh con có làm gì khiến con không thoải mái, con cứ mạnh dạn từ chối nó. Bác sẽ chống lưng cho con, giúp con dạy dỗ nó, biết không?
Lương Mạn Thu thấy lắc đầu cũng kỳ mà gật đầu cũng lấn cấn, đành lên tiếng:
– Bác ơi, anh không có làm gì sai đâu ạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Không có thì tốt, bác cũng không mong là có. Con còn nhớ lúc mới đến Thúy Điền học Tiểu học, bác đã nói gì với con không?
Lương Mạn Thu gật đầu, đầu cô không còn đau như tối qua nữa:
– Cùng anh cố gắng học hành thi đậu đại học ạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Con với anh đều lên cấp Ba rồi, vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu. Con là một đứa trẻ thông minh, sau này sẽ thi đậu vào trường danh giá và quen biết nhiều người giỏi giang hơn.
Lương Mạn Thu vốn hay ngại, lại thông minh hơn Đới Kha, nên Đới Tứ Hải chỉ nói đến đó là dừng.
Vì hoàn cảnh xuất thân, Lương Mạn Thu mới tình cờ sống chung một mái nhà với Đới Kha, chứ nếu cả hai hòa vào biển người mênh mông ngoài kia, chưa chắc họ đã để mắt đến nhau.
Đới Tứ Hải lại vội vã quay lại bệnh viện chăm sóc A Liên.
Lương Mạn Thu ăn hết bát cháo ông mang về, coi như gộp luôn bữa sáng vào bữa trưa, rồi lại nằm xuống giường.
Đới Kha cũng chui vào chăn của cô, rõ ràng là đã bỏ ngoài tai lời dặn của Đới Tứ Hải.
Cậu hỏi:
– Lão Đới nói gì với em thế?
Lương Mạn Thu đáp:
– Không nói gì cả.
Đới Kha co đầu gối lên chơi game trên điện thoại:
– Không dặn em phải giữ khoảng cách với anh à?
Lương Mạn Thu do dự một lát, rồi nhắm mắt lại nói:
– Anh, em lại thấy hơi lạnh.
– Vẫn chưa hạ sốt à? – Đới Kha chừa ra một tay sờ trán cô thử.
Lương Mạn Thu nói:
– Trước anh bảo sờ trán không chuẩn mà.
Đới Kha lại bảo:
– Trên mạng bảo có thể áp trán thử.
Lương Mạn Thu còn chưa hiểu “áp trán thử” là thế nào, Đới Kha đã quẳng điện thoại sang một bên, chống khuỷu tay xuống cạnh đầu cô, rồi cúi xuống, để mặt cậu mình gần ngay trên mặt cô.
Khi gương mặt góc cạnh và điển trai của cậu phóng đại ngay trước mắt, cảm giác ngột ngạt càng thêm rõ rệt.
Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, phả hơi nóng làm má cô ửng hồng.
Nhiệt độ cơ thể Lương Mạn Thu vừa mới hạ xuống một chút giờ lại tăng trở lại.
Đới Kha hơi cúi trán xuống, áp vào trán cô, giữ nguyên như vậy vài giây.
Do ngược sáng, đôi mắt Đới Kha trông sâu thẳm khôn cùng.
Lương Mạn Thu mở to mắt nhìn sững, có lẽ là ảo giác, cô thấy như chóp mũi mình đã chạm vào mũi cậu. Cô nhẩm tính xác suất, đó là bộ phận nhô cao nhất trên mặt, không chạm phải nhau mới là lạ.
Chỉ mong cậu đừng vừa áp sát thế này vừa nói chuyện. Nếu áp thêm chút nữa có khi môi họ cũng đụng nhau luôn mất.
Lương Mạn Thu có cảm giác Đới Kha sắp hôn mình.
Hay nói đúng hơn là, lần nào cô cũng mong chờ điều đó xảy đến.
Nhưng giờ cô đang bệnh, chắc cậu sẽ không hôn đâu.
Đới Kha quả nhiên nhổm người dậy.
– Vẫn nóng hơn trán anh.
Cậu dúi vào tay cô chiếc nhiệt kế, thứ cho kết quả chính xác hơn việc áp trán.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Vẫn phải kẹp hả anh?
Đới Kha đáp:
– Không kẹp sao biết bao nhiêu độ?
Lương Mạn Thu hỏi:
– Đã phải kẹp rồi thì sao còn áp trán làm gì?
Đới Kha nói:
– Áp thấy mát như trán anh thì khỏi cần kẹp. Em sốt lú đầu rồi à?
Lương Mạn Thu lẩm bẩm:
– Anh thích bày trò thì có.
Đới Kha tung ra chiêu độc tối qua:
– Còn lèm bèm nữa là anh hôn thật đấy.
Lương Mạn Thu nhắm mắt kẹp chặt nhiệt kế thủy ngân, nếu còn dây dưa nữa thì đúng là không tài nào hạ sốt được.
Lương Mạn Thu lại mê man thêm một ngày, cuối cùng vào mười giờ tối thứ Bảy, sau khi toát một trận mồ hôi đầm đìa, cô đã hoàn toàn hạ sốt.
Đới Kha thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc Lương Mạn Thu tắm táp xong xuôi, đang sấy tóc trong phòng vệ sinh, Đới Kha lẳng lặng ôm chăn gối về phòng mình.
Lúc sốt mê man thì chẳng buồn nghĩ ngợi gì, đến khi tỉnh táo nhìn lại mới thấy chuyện tối qua khó xử hết biết.
– Anh. – Lương Mạn Thu dừng máy sấy một lát. – Anh chép giúp em tệp nghe của mấy bài đọc Tiếng Anh lớp 10 với?
Một trong những lợi ích của việc có anh trai học trên một lớp là máy tính sẽ lưu sẵn tài liệu, không lo cách nhiều khóa quá không dùng được nữa.
Em gái đang bệnh, tất nhiên là em muốn gì anh cũng phải chiều.
Đới Kha tìm chiếc MP4 trong cặp sách của Lương Mạn Thu rồi cắm vào máy tính.
Lương Mạn Thu sấy tóc khô cong, lại mới ngủ suốt một ngày đêm nên giờ tinh thần phấn chấn vô cùng, cô ngồi xuống bên cạnh cậu.
– Anh, bác với cô A Liên đi đâu rồi ạ, tối nay lại chỉ có hai đứa mình thôi hả anh?
Đới Kha lơ đãng gõ gõ chuột, đáp:
– Đi viện.
Lương Mạn Thu ngạc nhiên hỏi:
– Hai người đi khám bệnh hay là đi thăm người ốm vậy?
– Giữ thai.
Đới Kha bình tĩnh đến mức chính cậu cũng ngạc nhiên, điều này chắc chắn không chỉ nhờ việc tài sản được đảm bảo, mà do Lương Mạn Thu đã giúp cậu dời đi phần nào sự chú ý, khiến cậu không còn quá bận tâm đ ến chuyện Đới Tứ Hải có đứa thứ hai nữa.
Lương Mạn Thu ngẩn người một lúc, rồi hai mắt từ từ mở lớn:
– Anh… anh sắp có em rồi à?
Đới Kha lại khẽ gõ gõ chuột:
– Anh đã có một đứa rồi.
– Ý em là em ruột cơ. – Lương Mạn Thu hỏi. – Anh mong là em trai hay em gái?
Đới Kha lờ mờ biết phải tránh nói gở, nên không đả động gì đến chuyện có giữ được thai hay không, mà hỏi ngược lại:
– Thế em muốn nó là trai hay gái?
– Em á?
Lương Mạn Thu ngày thường vẫn được coi là một thành viên trong gia đình này, nhưng khi đụng đến những vấn đề cốt lõi của nhà họ Đới, cô lại hiếm khi có cảm giác mình là người trong cuộc.
– Em thì sao cũng được, trai hay gái gì đều được hết.
Đới Kha tỏ ra hứng thú:
– Gì mà đều được hết, có phải sinh đôi đâu, chỉ được chọn một thôi.
Lương Mạn Thu bèn đáp:
– Vậy trai đi.
Đới Kha hỏi:
– Vì sao?
Lương Mạn Thu trả lời:
– Chẳng vì sao cả.
Bọn họ như thể cầm nhầm kịch bản của nhau, đọc to lời thoại vốn thuộc về đối phương.
Đới Kha lạnh lùng liếc Lương Mạn Thu một cái. Tuy không gọi tên cô, nhưng dường như đã gọi đến cả trăm ngàn lần rồi.
– Thật sự phải nói à? – Lương Mạn Thu bĩu môi, kéo quyển vở nháp trên bàn Đới Kha, xé hai mảnh giấy kích thước tương đương nhau, đẩy một mảnh cho cậu. – Anh, hay là mình viết đáp án ra giấy xem có tâm đầu ý hợp không nhé.
– Ấu trĩ! – Ấy thế mà Đới Kha lại nhận lấy mảnh giấy, tiện tay vớ lấy cây bút rồi quay lưng đi viết.
Một lát sau, hai mảnh giấy được đặt cạnh nhau.
Nét chữ khác biệt, nhưng đáp án lại tương đồng.
“Em trai.”
Cả hai bất giác cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đới Kha hỏi:
– Lý do?
Lương Mạn Thu bắt bẻ:
– Mắc gì em phải nói trước?
Đới Kha đáp:
– Ai bảo em đặt câu hỏi hay thế làm gì?
Lương Mạn Thu:
– Làm gì có cái lý cùn như thế chứ…
Đới Kha rất tự nhiên dùng mu bàn tay đẩy nhẹ mu bàn tay Lương Mạn Thu:
– Nhanh lên.
Lương Mạn Thu ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
– Nếu là em gái, chắc chắn anh sẽ đối xử siêu tốt với em gái ruột của mình, em sẽ hơi…
Tim Đới Kha giật thót, cậu lờ mờ đoán ra được đáp án.
Lương Mạn Thu mím môi nói tiếp:
– Em sẽ hơi hâm mộ.
Hâm mộ là cách nói giảm nói tránh của ghen ghét.
Nếu là em trai, Đới Kha cũng sẽ hâm mộ vì thằng bé có cả ba lẫn mẹ.
Con người ta luôn có xu hướng so sánh, thậm chí là ganh đua với người cùng giới.
– Có một đứa em gái là đủ rồi. – Đới Kha gấp hai mảnh giấy lại, xé đi rồi vứt vào sọt rác. – Một đứa đã đủ phiền rồi.
Lương Mạn Thu làu bàu:
– Câu sau rõ ràng có thể bỏ mà.
Đới Kha quay lại với máy tính, nhấp mở một thư mục tên “Linh tinh” trong MP4, đập vào mắt là một đống tên file tiếng Trung lộn tùng phèo.
À không, là tiếng Nhật, thảo nào trông rối mắt thế.
Tên một trong số các file video bắt đầu bằng: “R18女性向けASMR/SMプレイ”.
(*) R18 ASMR/SM play dành cho nữ.
Đới Kha nhấp mở.
Cửa sổ hiện lên một phần thân thể đàn ông từ xương quai xanh đến cạp qu ần lót CK, góc nhìn hơi ngước lên, tựa như người xem đang bị anh ta đè dưới thân. Anh ta có làn da màu mật ong, cơ ngực nở nang, cơ bụng săn chắc, cánh tay và bàn tay nổi rõ gân xanh. Toàn bộ khung hình ngập tràn cảm giác sức mạnh căng tràn.
Lương Mạn Thu không đeo kính nhưng cũng thấy rõ mồn một. Vai cô giật nảy, hít sâu một hơi, rồi đứng bật dậy định giằng lấy chuột của Đới Kha để tắt cửa sổ.
Đới Kha nhanh tay lẹ mắt giữ chặt vai Lương Mạn Thu, ấn mạnh cô ngồi xuống ghế.
Trong tai nghe truyền đến tiếng thở hổn hển và r ên rỉ của đàn ông vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Đới Kha chỉ quen với tiếng của chính mình, chứ đâu mấy khi để ý tiếng của thằng đàn ông nào khác.
– 可愛い…後ろ姿、すっげー可愛い…
(*) Đáng yêu quá… nhìn từ phía sau em đáng yêu quá…
Chát.
Tiếng tát giòn giã mà quen thuộc vang lên, gã đàn ông đét cặp mông ở rìa ống kính, rồi kéo căng chiếc vòng cổ da màu đen có gắn dây xích, đeo vào đâu đó ngoài ống kính.
Lương Mạn Thu cũng nghẹt thở giây lát.
– 厳しい?
(*) Chặt quá hả?
Gã đàn ông cười khẽ đầy khêu gợi, tỏ vẻ đắc ý với độ siết vừa phải của mình.
– 気持ちが…あぁ、ちょっと我慢できない… お俺も、熱い…
(*) Thích quá… Aaa, không chịu nổi nữa rồi… Anh… anh cũng nóng ran đây…
Dù không hiểu tiếng Nhật thì Đới Kha vẫn nghe hiểu nhờ ngữ điệu và tiếng thở d ốc. Cậu tháo tai nghe, sầm mặt quay lại hỏi:
– Lương Mạn Thu, em cũng xem mấy thứ này à?