Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 68

Xe của Đới Kha từ từ lượn một vòng rồi dừng lại ở bãi đậu xe đạp công cộng ven đường. Cậu tháo mũ bảo hiểm, rút chìa khóa rồi đi về phía Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu thấy da đầu tê rần, gần như muốn nổ tung.

Châu Thư Ngạn khẽ chau mày, nói: 

– Anh cậu đến rồi.

Lương Mạn Thu gượng cười giải thích: 

– Rõ ràng vừa nãy anh ấy bảo không đến mà.

Cô quay đầu lại, nặn ra một nụ cười với Đới Kha: 

– Anh ơi…

Đới Kha giơ tay, véo một cái làm nụ cười của Lương Mạn Thu tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng rên khe khẽ.

Vai Châu Thư Ngạn khẽ run lên. Có một thoáng, cậu ta muốn lao đến ngăn cản hành động thô bạo của Đới Kha, nhưng không biết là do ánh mắt lạnh lùng của Đới Kha hay vì Lương Mạn Thu không phản ứng gì nhiều, mà cuối cùng cậu ta cũng không có hành động gì rõ rệt.

Đới Kha vừa lắc nhẹ má Lương Mạn Thu vừa hỏi: 

– Lúc ở nhà em nói với anh thế nào hả?

Lương Mạn Thu đã nói cô đến thư viện Thúy Điền một mình, không hề hẹn Châu Thư Ngạn.

Cô xoa xoa má: 

– Em nói thật mà…

Đới Kha kín đáo liếc Châu Thư Ngạn một cái, ánh mắt như thầm lên án: Thế sao thằng này lại ở đây?

Lương Mạn Thu vội giải thích: 

– Anh ơi, đây là bạn cùng bàn của em. Lần trước em bị sốt, cậu ấy đã đưa em ra đến cổng trường đó, không biết anh còn nhớ không? Hôm nay bọn em tình cờ gặp nhau thôi.

Đới Kha chẳng nể nang gì: 

– Không nhớ.

Châu Thư Ngạn trước đây chỉ thấy Đới Kha vào buổi tối hoặc khi Đới Kha đội mũ bảo hiểm. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ Đới Kha giữa ban ngày ban mặt, và cú sốc thị giác này còn mạnh hơn cậu tưởng tượng nhiều. 

Phong cách nam tính của Đới Kha rất rõ ràng; dẫu có đang mặc quần đồng phục đi nữa thì cũng khó mà xếp Đới Kha vào nhóm học sinh cấp Ba, thoạt trông cứ như là một sinh viên đại học mặc lại quần đồng phục để hoài niệm.

Đới Kha và Châu Thư Ngạn, một bên là man còn bên kia là boy, dù có cộng thêm vài tuổi nữa thì vẫn là sự khác biệt giữa một gã trai rắn rỏi và một anh chàng lịch thiệp.

Lương Mạn Thu khẽ bĩu môi, rồi lại quay sang nói với Châu Thư Ngạn: 

– Bí thư chi đoàn, đây là anh tớ.

Châu Thư Ngạn đáp: 

– Tớ nhớ mà.

Đới Kha hỏi: 

– Giờ định làm gì?

Lương Mạn Thu liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, nói: 

– Em… phải đi gặp một người.

Cô thầm cầu mong Lương Lập Hoa đừng đột ngột xuất hiện rồi gọi cô.

Dù người ba vô trách nhiệm đó là hiện thân cho quá khứ ở thôn Sơn Vĩ, là dấu hiệu ngầm nhắc nhở về thân phận “con nhỏ HIV”, nhưng đồng thời cũng là ba ruột của cô, là điều kiện tiên quyết cho sự tồn tại của cô trên cõi đời này. Gần mười sáu năm qua, thời gian ba con họ ở bên nhau còn chẳng dài bằng sáu năm cô sống ở nhà họ Đới.

Trong sự rối rắm của Lương Mạn Thu còn xen lẫn cả nỗi sợ hãi, cô không muốn Lương Lập Hoa làm xáo trộn cuộc sống yên bình của nhà họ Đới.

Đới Kha hỏi gằn: 

– Lại gặp ai nữa?

Cậu cố nuốt hai chữ “thằng nào” xuống bụng, bởi bộc lộ sự ghen tuông cũng là một kiểu yếu đuối.

Đới Kha tuyệt đối sẽ không r ên rỉ trước mặt một thằng con trai khác.

Châu Thư Ngạn dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời, vì vẻ khó chịu khác thường của Lương Mạn Thu hôm nay khiến người ta thấy vừa khó hiểu lại vừa lo lắng.

Điện thoại rung lên, như ngấm ngầm công bố đáp án.

Màn hình hiện lên cái tên: Lương Lập Hoa.

Lương Mạn Thu nhìn Đới Kha, nói: 

– Ba em…

Lời vừa thốt ra, cả Đới Kha và Châu Thư Ngạn đều ngơ ngác, chỉ là sự ngơ ngác của họ xuất phát từ những phương diện khác nhau.

Đới Kha không tài nào nhớ ra Lương Mạn Thu còn có một người ba. Trong mắt cậu, cô chẳng khác nào một đứa trẻ mồ côi được gia đình cậu cưu mang sáu năm nay. 

Đã là trẻ mồ côi thì đương nhiên chỉ có một gia đình duy nhất. 

Đới Tứ Hải tuy xưng bác, nhưng luôn gánh vác trách nhiệm của một người ba, chẳng qua Lương Mạn Thu và ông không gọi nhau là ba con thôi.

Châu Thư Ngạn thì lờ mờ đoán ra rằng Lương Mạn Thu và Đới Kha không cùng ba, gia cảnh có chút phức tạp.

Đới Kha hỏi: 

– Lão ấy tìm em có việc gì?

Lương Mạn Thu đáp: 

– Em không biết.

Đới Kha nói luôn: 

– Anh đi với em.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, cho thấy Lương Lập Hoa quyết tâm muốn gặp mặt đến mức nào.

Lương Mạn Thu không kịp bảo Châu Thư Ngạn đi trước thì đã nhìn thấy ông ta. 

Lương Lập Hoa đang từ phía sau lưng Đới Kha đi tới, giơ tay vẫy gọi: 

– Tiểu Thu!

Ánh mắt của Đới Kha và Châu Thư Ngạn đồng thời chuyển hướng.

Lương Lập Hoa gầy trơ xương, nom rõ ốm yếu, nhìn qua là biết không phải người bình thường, trên người ông ta chẳng tìm đâu ra một nét giống Lương Mạn Thu. 

Họ như hai người xa lạ, chẳng có dây mơ rễ má gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi lại là ba con. 

Hơn nữa, thái độ phòng bị của Lương Mạn Thu càng làm tăng thêm cảm giác xa cách.

Đới Kha hỏi: 

– Lão ấy là…?

– Em… em qua nói với ông ấy vài câu. – Lương Mạn Thu nói rồi không kịp sắp xếp cho anh trai và bạn học, cũng chẳng có ý định giới thiệu họ với Lương Lập Hoa, cứ thế cúi đầu chạy nhanh đến trước mặt Lương Lập Hoa.

Đới Kha và Châu Thư Ngạn đứng cách đó vài mét nhìn chằm chằm như hai vệ sĩ, nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ trao đổi nào, trong mắt họ không hề có đối phương.

Lương Lập Hoa nhìn hai cậu trai trẻ, hỏi: 

– Đó là bạn học hay anh trai mày đấy?

Lương Mạn Thu hỏi thẳng: 

– Hôm nay ông tìm tôi có việc gì?

Lương Lập Hoa đáp: 

– Ăn cơm chưa? Ba chưa ăn, tìm chỗ nào ăn cơm đã.

Lương Mạn Thu nói: 

– Tôi ăn rồi, ông…

Lương Lập Hoa ngắt lời: 

– Đến một tiếng “ba” cũng không gọi được à?

Năm lên mười Lương Mạn Thu chỉ gọi ba một lần duy nhất, dặn Lương Lập Hoa về sớm, vậy mà ông ta nỡ một đi không trở lại. 

Cô thầm thở dài hỏi: 

– Ông muốn ăn gì?

Lương Lập Hoa chỉ tay về phía con hẻm bên cạnh, nơi Đới Kha vừa mới đỗ xe, định dẫn Lương Mạn Thu qua đó.

– Lương Mạn Thu! – Đới Kha lại gọi với từ phía sau, định đi theo.

Lương Mạn Thu lắc đầu, giơ điện thoại lên huơ huơ với Đới Kha, ý bảo sẽ liên lạc qua điện thoại.

Lương Lập Hoa nói: 

– Mày bảo bọn nó về trước đi.

Lương Mạn Thu cúi đầu, nhắn tin qua QQ: 

– Anh ơi, ông ấy muốn em đi ăn cơm với ông ấy.

Điện thoại chưa kịp thông báo gì, Đới Kha đã móc ra và lập tức nhận được tin nhắn của Lương Mạn Thu. Cậu sải bước đi tới, chẳng thèm để ý đến cái đuôi lạ lẫm đang lẽo đẽo theo sau.

– Lương Mạn Thu, anh đi với em.

Vóc người Đới Kha phải to gấp đôi Lương Lập Hoa, lại cao hơn đến nửa cái đầu, chỉ cần một đấm là có thể cho Lương Lập Hoa đo ván.

Lương Lập Hoa nhìn cậu chằm chằm. Sau khi so sánh với cậu con trai còn lại, ông ta lập tức đoán ra Đới Kha chính là con của Đới Tứ Hải.

– Mày là con trai của anh Hải phải không? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Đới Kha không phải là người lịch sự cho lắm. Đứng trước một người lớn xa lạ, thấy Lương Mạn Thu không giới thiệu thì cậu cũng chẳng buồn chào hỏi. 

Huống hồ Lương Lập Hoa chẳng có chút dáng vẻ nào của bậc cha chú, nói năng thì yếu ớt, đi đứng thì lảo đảo. 

Cái thái độ hỗn láo ấy của Đới Kha nghiễm nhiên được cho qua.

Đới Kha hỏi:

– Ông là ba của Lương Mạn Thu thật à?

Lương Mạn Thu thoáng cảm giác Đới Kha sắp thay mình lên án Lương Lập Hoa, vội kéo tay cậu, nhìn cậu, lặng lẽ lắc đầu.

Lương Lập Hoa lại chỉ vào con hẻm:

– Tôi thấy trong có quán cơm bình dân, vào xem thử.

Lương Mạn Thu nắm lấy khuỷu tay Đới Kha cho ấm lại rồi từ từ buông ra. Đới Kha liền khoác vai cô, kề vai sát cánh bên cô, hất cằm về phía bóng lưng Lương Lập Hoa:

– Đi.

Cô chẳng còn lý do gì để đi một mình nữa. Có Đới Kha ở đây, Lương Lập Hoa chắc cũng chẳng nói được mấy câu.

Lương Mạn Thu không quên cái đuôi nhỏ phía sau, ngoảnh đầu vẫy tay với Châu Thư Ngạn, ra hiệu cho cậu ta đừng đi theo nữa.

Chuyện nhà người ta, Châu Thư Ngạn không xen vào được, cũng không nên xen vào. Nhưng sự bí ẩn của Lương Mạn Thu như một vụ nổ hạt nhân, đã sớm phá hủy lý trí của cậu ta. 

Châu Thư Ngạn vốn rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lặng lẽ bám theo, cố giữ một khoảng cách như người qua đường để không có vẻ tò mò hóng chuyện.

Lương Lập Hoa vào một quán ăn Sa Huyện, ngồi đối diện hai đứa nhỏ. Ông ta hỏi:

– Hai đứa muốn ăn gì?

Lương Mạn Thu lập tức lắc đầu.

Đới Kha chẳng khách sáo gì với Lương Lập Hoa, cậu tỉnh rụi lấy hai lon Coca từ tủ lạnh như ở tiệm nhà mình, bật nắp cắm ống hút vào rồi đưa cho Lương Mạn Thu một lon. Hai đứa nhỏ vai kề vai, im lặng nhìn người đàn ông trung niên kia ăn như hổ đói, thỉnh thoảng lại cúi xuống hút một ngụm Coca.

Lương Mạn Thu cố bắt chuyện:

– Ông… giờ đang làm ở đâu?

Trước kia cô nghe bà nội kể, sau hai năm nghĩa vụ, Lương Lập Hoa làm trong ngành trang trí nội thất, đi khắp nơi trét bột bả cho người ta, sau này thì theo đám bạn công nhân dính vào đủ thứ tệ nạn như cờ bạc, nghiện ngập, gái gú. 

Trong ký ức của Lương Mạn Thu về cuộc sống gia đình, vợ chồng Lương Lập Hoa suốt ngày cãi vã, những từ như “gái”, “phỉnh”, “thằng nghiện” bay loạn xạ. Cô bé Lương Mạn Thu khi ấy nghe mà chẳng hiểu gì, chỉ thấy sờ sợ.

Lương Lập Hoa vừa nhai miếng cơm rang vừa nói úp mở:

– Không có chỗ cố định, đi khắp nơi, có việc ở đâu thì đến đó làm.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Vẫn ở Hải Thành ạ?

Lương Lập Hoa gật đầu.

Lương Mạn Thu không biết nên hỏi gì thêm. Nếu một cuộc trò chuyện mà cứ phải để người nhỏ tuổi hơn mở lời và duy trì thì mối quan hệ này về cơ bản không cần thiết phải tồn tại. Nhưng Lương Lập Hoa chắc không thể nào gọi cô ra chỉ để gặp mặt đơn thuần như vậy.

Ăn xong đĩa cơm rang, ông ta trả tiền, trông chẳng khác gì những gã thợ hồ hay ghé tiệm ngỗng quay nhà cô ăn cơm.

Lương Mạn Thu đành phải mở lời lần nữa:

– Ba… còn chuyện gì khác không ạ?

Lương Lập Hoa dẫn họ ra khỏi quán. Cách đó không xa vẫn là cậu trai ban nãy, đang đứng trước quầy trà sữa ngắm nghía thực đơn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang. Ông ta quay đầu nhìn Lương Mạn Thu đầy ẩn ý:

– Tiểu Thu, mày cũng có sức hút ghê nhỉ.

Đây đâu phải lời bậc cha chú nên nói, Đới Tứ Hải và Chương Thụ Kỳ chưa bao giờ trêu chọc Lương Mạn Thu kiểu này.

Lương Mạn Thu nói:

– Nếu không có chuyện gì thì con xin phép…

Lương Lập Hoa cảnh giác liếc Đới Kha:

– Vội gì, ba hiếm lắm mới gặp mày một lần. Tiểu Thu, lại đây ba nói riêng với mày mấy câu.

Đây không phải lần đầu Lương Lập Hoa muốn gạt người khác ra để nói chuyện riêng với Lương Mạn Thu. Nếu là một người ba bình thường, yêu cầu này chẳng có gì lạ. Nhưng với người đã biến mất sáu năm bỗng dưng xuất hiện như đội mồ sống dậy như Lương Lập Hoa thì chuyện này ắt phải có điều mờ ám.

Chưa đợi Lương Mạn Thu tỏ thái độ, Đới Kha đã khoác vai cô, cảnh giác lên tiếng:

– Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.

Lương Lập Hoa dù gì cũng ăn muối còn nhiều hơn Đới Kha ăn cơm hai mươi mấy năm, thừa sức nhìn thấu tâm tư cậu, bèn nói:

– Tao là ba nó, mày còn lo tao làm gì nó à?

Đới Kha đáp:

– Tôi là anh trai nó.

Đây là lần đầu tiên Đới Kha thừa nhận mình là anh trai của Lương Mạn Thu trước mặt người ngoài. Lúc này, từ “anh trai” không còn mang ý nghĩa mập mờ mà tượng trưng cho trách nhiệm và can đảm gánh vác.

Tuy Lương Lập Hoa nể sợ Đới Tứ Hải nhưng không coi con trai ông ra gì. Ông ta không cam tâm bị một thằng nhóc coi thường, hằn học nói:

– Lúc tao với ba mày đi lính vác súng, chẳng biết mày đang ở xó nào.

Đới Kha hỏi lại:

– Vậy lúc Lương Mạn Thu sốt cao, ông ở đâu?

Lương Lập Hoa tức tối quát:

– Lông còn chưa mọc đủ, chưa đến lượt mày chất vấn tao! Tiểu Thu, qua đây.

Đới Kha siết chặt vai Lương Mạn Thu.

– Đừng đi.

Ngoài lo lắng, cậu không tránh khỏi có chút tâm lý chống đối.

Lương Mạn Thu ngập ngừng gọi:

– Anh…

Cô không muốn chọc giận Lương Lập Hoa, cũng không muốn Đới Kha phải lo lắng.

Đới Kha nói:

– Còn muốn gọi anh là anh trai thì đừng đi.

Lời đe dọa của Đới Kha rõ ràng có tác dụng hơn Lương Lập Hoa. Lương Mạn Thu đứng im không nhúc nhích, nói với Lương Lập Hoa:

– Ba, chúng ta cứ nói ở đây đi ạ, anh ấy không phải người ngoài.

Lương Lập Hoa tỏ vẻ khó xử, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Đới Kha và Lương Mạn Thu có thừa thời gian để cù nhây với ông ta.

Con hẻm quanh co chật hẹp chỉ vừa đủ cho ba làn xe, chỗ đậu xe ven đường chỉ dành để bốc dỡ hàng, một vài chiếc xe đậu trái phép phải leo lên cả vỉa hè. 

Giờ nghỉ trưa, người đi lại thưa thớt, các cửa hàng ven đường hoặc tạm đóng cửa, hoặc chủ đang gà gật ngủ.

Bất chợt, một chiếc xe tải nhỏ thắng két lại bên cạnh ba người, cửa xe kéo roạt ra, hai tên đàn ông đột ngột từ trong xe lao xuống, xông về phía Lương Lập Hoa, gào lớn:

– Thằng nghiện kia, trả tiền mau!

Lương Lập Hoa thất kinh, co cẳng bỏ chạy, không quên dặn:

– Tiểu Thu, chạy mau.

Lương Mạn Thu còn ít tuổi, thiếu kinh nghiệm, chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, sợ đến đờ người.

Hai tên từ trên xe tải nhảy xuống phản ứng nhanh hơn, lập tức quay đầu, một tên hét lên:

– Bắt con nhỏ này lại, con gái nó đấy!

Một lực mạnh túm lấy Lương Mạn Thu, lôi cô về phía cửa xe tải đang mở toang.

Lương Mạn Thu hét lên thất thanh:

– Anh!

Người cô nhẹ bẫng, chân đứng không vững, mất hết cảm giác bám víu. 

Cùng lúc đó, một lực khác giữ chặt lấy cô. Lương Mạn Thu vẫn bị kéo đi nhưng đã có chỗ dựa, không đến nỗi đơn độc chống đỡ.

Đới Kha hứng trọn mấy cú đấm trời giáng, cánh tay đau điếng, suýt nữa thì buông tay. Cậu không rảnh tay để đánh trả, chỉ đành nghiến răng chịu đựng, cố giữ chặt Lương Mạn Thu trước tiên.

Họ bị kéo ngã xuống đất, nền xi măng thô ráp bẩn thỉu không ngừng cọ xát vào da thịt của cả hai. Đới Kha ưu tiên bảo vệ Lương Mạn Thu, dùng cả tay chân ghì chặt lấy cô, nhất quyết không buông.

Hổ dữ khó địch bầy khỉ, đối mặt với hai tên đàn ông trưởng thành hung hãn tàn bạo, Đới Kha dù có khỏe đến mấy cũng không phải là đối thủ của chúng.

Tiếng khóc của cô gái trong lòng cậu yếu dần, sức lực của Đới Kha dường như cũng cạn kiệt từng chút một. Cơn đau nuốt chửng lý trí của hai người, chỉ còn lại một bản năng duy nhất…

Họ không thể tách rời.

Bình Luận (0)
Comment