Trên chuyến bay thẳng từ Hải Thành đến Đại Lý, Lương Mạn Thu hỏi:
– Anh ơi, trước đây anh từng đi máy bay bao giờ chưa?
Giọng cô vẫn nhỏ như thường lệ, nhưng khoang máy bay lại ồn ào. Đới Kha suýt nữa thì ngờ rằng tai mình nghe lầm, cơ mặt giật giật, miệng nhanh hơn não nạt:
– Lương Mạn Thu, em nói lại xem nào?!
Lương Mạn Thu ôn tồn:
– Em hỏi anh trước đây đã đi máy bay bao giờ chưa?
Đới Kha thấy đáng lẽ mình nên nghi ngờ đầu óc của chính mình mới phải.
(*) Bên Trung cái cụm “đi máy bay” này là từ lóng chỉ việc nam giới thẩm du nên Đới Kha hiểu lầm bé Thu hỏi nó thẩm du bao giờ chưa.
– Hồi lớp Hai anh có đi Bắc Kinh một lần.
Sau này Đới Tứ Hải một mình bận rộn chuyện làm ăn nên gần như không có thời gian đưa anh đi du lịch nữa.
– Đây là lần đầu tiên em đi máy bay. – Lương Mạn Thu theo thói quen ôm chặt ba lô giống như lúc đi xe khách trước đây, đoạn ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một lát sau, tiếp viên hàng không nhắc để túi nhỏ dưới gầm ghế phía trước, Lương Mạn Thu thoáng căng thẳng rồi mới làm theo.
Cái dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí ấy giống hệt như lần đầu cô đến tiệm ăn nhà họ Đới.
Đới Kha cũng phải đợi nhắc mới bỏ ba lô xuống, nhưng trông bình tĩnh hơn Lương Mạn Thu nhiều.
Đợi cô tiếp viên đi xa, Lương Mạn Thu khẽ hỏi:
– Anh ơi, làm sao để em đi xa mà không hồi hộp như anh được?
Đới Kha nắm lấy tay Lương Mạn Thu, đặt lên đùi mình, mách nước:
– Mình bỏ tiền ra thì mình là Thượng Đế, Thượng Đế thì việc đếch gì phải căng thẳng.
Câu nói tuy có phần thô thiển nhưng lại rất có lý, Lương Mạn Thu nghe vậy cũng nghĩ thoáng hơn, quả nhiên bình tĩnh hơn vài phần.
Tuy Đới Kha học hành chẳng ra gì, nhưng kinh nghiệm lăn lộn ngoài xã hội lại giúp anh có cả một bộ mánh khóe của riêng mình.
Đới Kha nói thêm:
– Cứ đi với anh nhiều vào.
Lương Mạn Thu quả quyết:
– Sau này cuối tuần nào em cũng tới tìm anh.
Trường cảnh sát tỉnh và Đại học Y cách nhau hai tiếng đi đường, đi về trong ngày rất vất vả nên sau này gặp nhau cuối tuần khó tránh khỏi việc phải qua đêm bên ngoài.
Đới Kha chỉ mới thoáng nghĩ đến chuyện sắp xếp chỗ ở thôi thì đã biến thành người thấy bồn chồn.
– Anh phải xin lão Đới thêm ít kinh phí mới được.
Du lịch có kinh phí du lịch, yêu đương dĩ nhiên cũng phải có kính phí riêng chứ.
Lương Mạn Thu ngẩn ra một lúc, rồi khẽ hỏi:
– Anh, anh định nói cho bác biết à?
Kỳ thi đại học là bước ngoặt lớn trong đời học sinh, đồng thời cũng là một thứ gông cùm vô hình: cấm yêu đương, rượu chè, cấm lái xe, cấm đi xa đủ kiểu. Thi xong, gông cùm này được tháo bỏ, những điều cấm đoán ấy cũng tự khắc tan biến.
Đới Kha đáp:
– Anh không định nói cho ông ấy biết.
Lương Mạn Thu thở phào, cố lờ đi chút hụt hẫng chợt dâng lên trong lòng. Yêu đương đâu phải chuyện gì mờ ám, dĩ nhiên cô mong được công khai nắm tay Đới Kha đi khắp nơi, nhưng lại sợ không chịu nổi những ánh mắt dò xét.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp.
Đới Kha nói thêm:
– Nhưng nếu lão Đới tự phát hiện ra thì anh cũng không định chối.
– Anh ơi, đừng mà… – Lương Mạn Thu vội kêu lên, ngờ rằng Đới Kha sẽ cố tình để Đới Tứ Hải biết.
Đới Kha trấn an:
– Em sợ gì chứ, cùng lắm thì lão Đới chỉ đánh anh một trận thôi.
Lương Mạn Thu hỏi lại:
– Phản ứng đầu tiên của anh cũng là nghĩ bác sẽ không đồng ý à?
Đới Kha nhún vai:
– Ma mới biết ông ấy nghĩ gì, cùng lắm thì giấu đến lúc tốt nghiệp.
Sự ràng buộc duy nhất của Đới Tứ Hải với anh giờ đây chỉ còn là tiền sinh hoạt phí. Đợi anh đi làm, tự chủ tài chính rồi thì có thể đương đầu với mọi ý kiến phản đối.
Đới Tứ Hải đầu tắt mặt tối mưu sinh, hiếm khi dốc lòng ủng hộ Đới Kha làm điều mình thích. Bởi vậy, mỗi khi đứng trước quyết định lớn, anh luôn vô thức cho rằng ba mình sẽ phản đối, thành thử toàn lén mua máy chơi game PSP hay xe mô tô.
Đới Kha lại bảo:
– Đã đi chơi thì phải chơi cho đã, đừng có lo vớ lo vẩn mãi thế.
Anh nắm chặt tay Lương Mạn Thu. Máy bay bắt đầu lăn bánh, tăng tốc rồi cất cánh bay vút lên không trung.
Ngoài cửa sổ, đường chân trời bắt đầu nghiêng ngả. Áp suất thay đổi khiến tai như ù đặc, Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác nhìn nhau.
Yết hầu Đới Kha trượt lên trượt xuống, anh khẽ nhắc Lương Mạn Thu nuốt nước miếng. Cô làm theo, thính giác lập tức trở lại bình thường.
Mọi trải nghiệm đều mới mẻ và diệu kỳ. Lương Mạn Thu lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi đi du lịch là lúc ở bên cạnh Đới Kha.
Mười giờ sáng, máy bay hạ cánh rồi từ từ lướt trên đường băng.
Loa trên máy bay bắt đầu phát thông báo:
– Thưa quý khách, máy bay của chúng ta đã hạ cánh xuống sân bay Đại Lý, chào mừng quý khách đến với Đại Lý. Gió Hạ Quan thổi hoa Thượng Quan, trăng Nhĩ Hải soi tuyết Thương Sơn. Đại Lý – chốn bồng lai tiên cảnh hội tụ “phong hoa tuyết nguyệt”…
Giọng cô tiếp viên hàng không ngọt ngào càng tô đậm vẻ lãng mạn của Đại Lý.
Đại Lý không chỉ là điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch với Đới Kha, mà vì mẹ, nơi đây còn trở thành quê hương Lương Mạn Thu chưa một lần đặt chân đến, khiến cô bất giác dâng trào nỗi e dè như sắp sửa thăm lại cố hương.
Tháng bảy, Đại Lý chìm trong những cơn mưa rả rích. Cơn mưa phùn vừa tạnh, hơi lạnh cao nguyên đã ập đến. Vừa xuống máy bay, Lương Mạn Thu vội khoác thêm chiếc áo mỏng, còn Đới Kha thì dựa cả vào cơ bắp cuồn cuộn để chống rét.
Đới Kha kéo hành lý, Lương Mạn Thu tự nhiên khoác lấy cánh tay còn lại của anh, áp má lên bắp tay săn chắc.
Đới Kha hỏi:
– Em sợ lão Đới biết mà không sợ mẹ em biết à?
Lương Mạn Thu lại dụi dụi, hệt như mèo con làm nũng. Vì chiều cao chênh lệch vừa tầm, cô chẳng cần phải nhón chân hay khom người gì cả.
– Em thấy hơi lạnh, chỉ khoác một tẹo thôi, chừng nào ra gần cửa sẽ buông.
Đới Kha trêu:
– Giờ mà nói cho họ biết thì muốn khoác ở đâu cũng được.
Lương Mạn Thu lắc đầu nguầy nguậy.
Đới Kha rút tay về, đoạn kéo cô sát vào lòng, kẹp vai cô dưới nách mình. Lương Mạn Thu vòng tay ra sau ôm eo anh, tựa như dây leo quấn chặt thân cây, hút lấy hơi ấm từ người anh.
Cô cười tít mắt xuýt xoa:
– Anh ơi, thế này ấm hơn nhiều.
Kỳ nghỉ hè tấp nập khách du lịch, dẫu mùa mưa cũng chẳng làm vơi đi nhiệt tình đi du lịch của mọi người. Đa phần là những gương mặt trẻ trung, có người độc hành, có nhóm bạn dăm ba người, cũng có những cặp đôi như họ, tất cả đều đến để trải nghiệm “phong hoa tuyết nguyệt” của Đại Lý.
Trong số đám du khách liên tục đi ngang qua, có không ít người ngoái lại nhìn họ đôi ba lượt. Một cặp trai xinh gái đẹp như vậy muốn không gây chú ý cũng khó.
Họ dính lấy nhau như chốn không người, cuối cùng cũng khoác lên mình dáng vẻ thực sự của những kẻ đang yêu.
Khi cửa ra sân bay gần kề trước mắt, Lương Mạn Thu và Đới Kha lại ăn ý tách nhau ra, sóng vai bước đi, cánh tay thỉnh thoảng cố ý hoặc vô tình chạm khẽ.
Lương Mạn Thu gọi điện cho Lư Ngọc Phân.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng gần cửa ra nhấc máy. Gương mặt bà không rõ lắm, nhưng giọng nói lại rất rành mạch, khó phân biệt là vọng ra từ điện thoại hay ngay bên tai, gần đến mức khiến người ta ngờ rằng bà vừa chứng kiến cảnh thân mật của đôi trẻ.
– Tiểu Thu phải không con, mẹ đang đứng ngay cửa ra đây, con thấy mẹ chưa? – Người phụ nữ váy đỏ vẫy tay.
– Dạ rồi ạ. – Lương Mạn Thu cũng vẫy tay đáp lại rồi cúp máy.
Lư Ngọc Phân nổi bật giữa đám đông người đón ở sân bay với chiếc váy đỏ rực rỡ. Gương mặt và vóc dáng bà giống Lương Mạn Thu như tạc, nhìn qua cứ ngỡ là phiên bản trung niên của cô vậy.
Tim Lương Mạn Thu khẽ giật thót, cô bất giác níu lấy khuỷu tay Đới Kha.
Đới Kha không gỡ tay ra, khẽ nói:
– Bình tĩnh nào, đó là mẹ em mà.
Lương Mạn Thu tự động buông tay, không hiểu sao lại nghĩ đến câu “Thượng Đế không cần căng thẳng” của anh. Xét theo phạm trù đạo đức, đứa con gái bị bỏ rơi đích thực là “Thượng Đế” trong mắt cha mẹ mình.
Đối mặt với những bậc phụ huynh như vậy, sự căng thẳng của Lương Mạn Thu bao hàm rất nhiều cung bậc khác nhau, có cả sợ hãi xen lẫn ngại ngần.
– Tiểu Thu. – Lư Ngọc Phân trìu mến gọi.
Bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên trạc tuổi Đới Tứ Hải, nhưng vóc người thấp hơn một chút, làn da ngăm đen hơn cả Đới Kha do tác động của tia cực tím mạnh ở vùng cao nguyên.
Khuôn mặt ông ta phảng phất nét dễ gần xen lẫn nghiêm nghị, tựa như một phiên bản trung hòa giữa Đới Tứ Hải và Đới Kha.
– Con chào mẹ… Con chào chú… – Lương Mạn Thu thấy cổ họng khô khốc, cất tiếng chào hỏi với giọng lễ phép xen lẫn rụt rè.
Vết chân chim nơi khóe mắt Lư Ngọc Phân hằn rõ hơn so với ảnh chụp trên điện thoại, từng vết ghi dấu những năm tháng mẹ con họ xa cách.
Trời hơi tối, mắt Lư Ngọc Phân không biết phản chiếu ánh sáng từ đâu mà long lanh ngấn nước.
Lương Mạn Thu khẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Sự phòng bị vô tình của con gái như mũi kim đâm vào lòng Lư Ngọc Phân, khiến bà sững người một lúc rồi mới định thần lại.
– Đây chắc là anh Đới ở Hải Thành của con nhỉ? – Lư Ngọc Phân chỉ vỗ nhẹ vào lưng Lương Mạn Thu, đoạn nhìn Đới Kha, nói tiếp. – Hai đứa cao lớn quá rồi.
Đới Kha cũng lễ phép chào hỏi, tỏ ra kiên nhẫn và lịch thiệp một cách hiếm thấy.
– Xe đậu đằng kia, để chú xách vali cho. – Người đàn ông có vẻ đã quen đón khách, định cầm lấy tay kéo vali từ Đới Kha.
Bóng dáng cao lớn của Đới Kha phủ lên mặt ông, khiến người đàn ông trung niên phải ngước lên, rồi nở một nụ cười hài lòng của bậc cha chú:
– Cậu bé đẹp trai này cao thật đấy.
– Cháu tự xách được ạ. – Vóc dáng Đới Kha quả thực khiến người ta yên tâm, nên người đàn ông cũng không nài ép nữa.
Homestay tên Khuynh Vân Cư do ông chú này mở nằm ở một thôn trên tuyến đường từ phố cổ Đại Lý đi Hỷ Châu, ngay cạnh hồ Nhĩ Hải, di chuyển bằng xe mất khoảng một tiếng.
Lư Ngọc Phân vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật ven đường, tiện thể giúp họ lên kế hoạch cho những ngày tới. Đến Khuynh Vân Cư cũng vừa kịp giờ cơm trưa.
Làng của người Bạch, đâu đâu cũng là tường trắng ngói đen. Khuynh Vân Cư chia làm sân trước và sân sau, sân trước để đón khách, sân sau là nơi nhà họ ở.
Lư Ngọc Phân dẫn họ ra sân sau, tất bật chuẩn bị bữa trưa.
Ngoài vợ chồng Lư Ngọc Phân còn có một người đàn ông là bạn làm ăn của họ. Lát sau, mẹ chồng của Lư Ngọc Phân dắt cậu em trai cùng mẹ khác cha với Lương Mạn Thu về.
Cậu bé khóc thút thít, chẳng có chút chững chạc nào của một đứa trẻ sắp vào lớp Một, cứ ôm chặt eo Lư Ngọc Phân, la lối đòi mẹ xử đứa nào đó cho mình.
Ông chú nghiêm giọng dạy dỗ:
– Nam tử hán đại trượng phu mà có chút chuyện cỏn con cũng khóc.
Cậu bé ấm ức đáp:
– Nó đặt biệt danh cho con!
Lư Ngọc Phân vừa loay hoay xới cơm vừa dỗ dành:
– Để mẹ xới cơm cho chị ăn trước đã, chị bay từ Hải Thành sang, ngồi máy bay cả buổi sáng đã mệt lắm rồi.
Cậu bé sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn hai vị khách mới đến. Song, sự tò mò chỉ kéo dài một thoáng rồi tan biến, cậu lại tiếp tục mè nheo đòi Lư Ngọc Phân bênh vực mình.
Nụ cười gượng gạo trên môi Lương Mạn Thu tắt dần, cô đứng dậy nói:
– Mẹ, để con tự làm.
Lư Ngọc Phân cười, đưa chén cơm đã xới cho Lương Mạn Thu. Cô quay sang đưa cho Đới Kha, rồi nhận lấy muôi tự xới cơm.
Lư Ngọc Phân dắt cậu em trai ra ngoài, chẳng rõ là đi hỏi tội đứa trẻ đã đặt biệt danh cho con mình hay tìm một góc yên tĩnh để dỗ dành nó.
Hai người có máu mủ ruột rà với Lương Mạn Thu vừa đi khỏi, trên bàn chỉ còn lại ba người lớn xa lạ. Dù vẫn có hỏi có đáp, nhưng không hiểu sao không khí lại chùng xuống và ngượng nghịu khó tả.
Ngày Lư Ngọc Phân rời thôn Sơn Vĩ, Lương Mạn Thu cũng trạc tuổi cậu em bây giờ. Nghe bọn trẻ con gọi mình là “con nhỏ HIV”, cô chỉ biết lủi thủi tránh xa và lén khóc một mình hứ chẳng biết làm gì hơn. Bà nội đầu tắt mặt tối với chuyện trồng rau bán, nào có thời gian dỗ dành cô, càng đừng nói đến chuyện bênh vực.
Lương Mạn Thu thoáng chạnh lòng, cúi đầu lẳng lặng và cơm.
Ông chú và bạn ông ta bắt đầu nhắc lại một vụ làm ăn cũ, chi tiết không khớp nhau nên tranh luận qua lại, tạm thời quên bẵng hai đứa trẻ.
Đới Kha đột nhiên ghé sát tai Lương Mạn Thu, thì thầm:
– Nhóc Cá Hố mà dám làm mình làm mẩy lúc ăn cơm thì anh dần cho nó nát đít.
Lương Mạn Thu ngớ người, nỗi buồn lúc trước thoáng chốc bay biến, suýt nữa thì sặc cơm vì cười.
Lư Ngọc Phân dắt cậu em đã được dỗ dành quay lại, lựa chuyện mới lạ để thu hút sự chú ý của cậu bé:
– Con xem anh chị đang thì thầm với nhau vui chưa kìa!
Cậu em ở sân trước đã quen gặp người lạ nên không hề sợ sệt, thẳng thắn quan sát người được gọi là anh và chị.
Đới Kha nhân lúc người lớn không để ý, trừng mắt dọa cậu em của Lương Mạn Thu một cái.
Cậu bé như bị mắc nghẹn trứng cút ở cổ, trợn tròn mắt á khẩu. Suốt thời gian sau đó, cậu bé im phăng phắc, ngoan ngoãn ăn cơm. Thỉnh thoảng nó lại lén nhìn Đới Kha, hễ chạm phải ánh mắt anh là lại cắm mặt vào chén cơm, và lấy và để.
Lư Ngọc Phân không ngớt lời khen hôm nay thằng bé ăn cơm nhanh thật.
Ăn xong, Lư Ngọc Phân thu xếp cho họ ở sân trước.
Homestay có lẽ ở nơi khá hẻo lánh nên chưa kín phòng. Ban ngày khách đã ra ngoài hết, chỉ còn nhân viên lễ tân và cô lao công dọn dẹp ở lại.
Lư Ngọc Phân dẫn đường, đưa họ lên tầng hai, mở hai phòng liền kề ở cuối hành lang, ngay khúc quanh, rồi nói:
– Còn lại hai phòng, một phòng tiêu chuẩn với một phòng giường đôi.
Phòng tiêu chuẩn mà Lư Ngọc Phân nói có hai chiếc giường đơn rộng một mét hai.
Lương Mạn Thu trao đổi ánh mắt với Đới Kha.
Lư Ngọc Phân lập tức hiểu ý hai anh em muốn bàn bạc riêng, bèn đưa cả hai thẻ phòng cho Lương Mạn Thu:
– Các con tự sắp xếp nhé.
Lương Mạn Thu liếc nhanh số phòng, so sánh hai tấm thẻ, rồi trả lại một tấm:
– Con không dám ở một mình, con muốn ở chung phòng với anh con ạ.
Lư Ngọc Phân nhận lại thẻ phòng giường đôi, sững người một lúc rồi ôn tồn giải thích:
– Tiểu Thu à, nhà nghỉ an toàn lắm, lúc nào cũng có lễ tân trực suốt 24 giờ, con chỉ cần gọi một tiếng là dưới lầu nghe thấy ngay.
Giọng Lương Mạn Thu khẽ run:
– Ngày trước ba với bà nội không có nhà, con ở một mình trong căn nhà ở thôn Sơn Vĩ thấy sợ lắm…
Lư Ngọc Phân ngập ngừng đề nghị:
– Hay là… mẹ ở phòng tiêu chuẩn với con nhé?
Tình mẹ đến quá muộn khiến Lương Mạn Thu thấy hơi khó xử.
Lư Ngọc Phân nhìn sang Đới Kha, ngầm gây áp lực với anh, muốn anh tỏ ra là một người anh mẫu mực, chủ động đứng ra từ chối đề nghị vô lý của con gái mình.
Lương Mạn Thu đỏ mặt nói:
– Homestay rất an toàn, mà anh con cũng đáng tin lắm ạ.
Đới Kha thầm đảo mắt, chẳng muốn bị dán cho cái mác “đáng tin” này chút nào.
– Cô ơi, ở nhà tụi con cũng ngủ giường tầng chung một phòng, từ nhỏ đến lớn đều vậy ạ.
Hành động mà Lư Ngọc Phân cho là hoang đường, thực ra chỉ là cuộc sống thường nhật của Lương Mạn Thu, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Quỹ đạo số phận của hai mẹ con đã bắt đầu rẽ nhánh từ cái ngày bà bỏ nhà đi. Kể từ đó, họ ngày một xa cách, chẳng thể nào can dự vào cuộc sống của nhau được nữa.
Lư Ngọc Phân gượng cười, nói:
– Anh con đã là người lớn, mà con cũng sắp mười tám tuổi, con quyết sao thì mẹ nghe vậy.