Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 88

Nội thất toàn bằng gỗ phối cùng vải vóc màu sắc rực rỡ, mang đậm phong cách dân tộc, nom còn đặc sắc hơn cả homestay Khuynh Vân Cư của Lư Ngọc Phân.

Phòng tắm lắp cửa lùa bằng kính mờ, một thiết kế vốn chẳng có gì đáng nói với các cặp đôi hay vợ chồng bình thường, chỉ là chút trò vui đôi lứa thường thấy mà thôi.

Gương mặt xinh xắn của Lương Mạn Thu nhăn tít lại như vừa cắn phải miếng chanh.

– Anh… sao anh lại… đặt phòng kiểu này…

Khoé môi Đới Kha cũng giật giật.

– Anh chỉ đặt phòng giường đôi thôi, chẳng phải em vừa nghe lễ tân nói rồi sao? Mình được nâng cấp đấy.

Lương Mạn Thu thấy da đầu tê rần, cô nói:

– Đáng lẽ phải đặt phòng hai giường đơn chứ… Tối nay ngủ thế nào đây…

Đới Kha vỗ nhẹ vào nệm ghế sô pha, bảo:

– Đây có sô pha này, vừa cho một người nhỏ con nằm.

Thành cổ Đại Nghiên nằm ở độ cao khoảng 2400 mét so với mực nước biển. Có lẽ do lên cao đột ngột, Lương Mạn Thu bỗng thấy hoảng hốt, tim đập thình thịch, cảm giác như sắp ngất đi, phản ứng sốc độ cao mạnh hơn hẳn so với khi ở vùng đồng bằng.

Cô ôm ngực ngồi xuống, cố hít thở đều.

Đới Kha quay đầu hỏi:

– Lương Mạn Thu, em tính ngủ sô pha thật đấy à?

Lương Mạn Thu hỏi lại:

– Anh ơi, tim anh có đập nhanh không?

– Hỏi thừa.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cửa kính mờ của phòng tắm, huyết áp và nhịp tim của Đới Kha đã tăng vọt, chẳng khác nào vừa chạy xong một trăm mét nước rút.

Lương Mạn Thu lí nhí nói:

– Hình như em bị sốc độ cao một chút.

Đới Kha sực tỉnh, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ngực cho cô dễ thở hơn. Bàn tay anh rất biết chừng mực, không hề vượt quá giới hạn.

– Ở đây có cao bao nhiêu đâu, chắc em đói bụng thôi. Nghỉ một lát rồi mình đi ăn trưa, nếu không đỡ thì mua bình oxy.

– Tại anh hết… – Lương Mạn Thu lầm bầm, tự dưng đặt phòng giường đôi làm gì không biết.

Đới Kha thẳng thắn thừa nhận:

– Thì anh muốn ngủ với em mà.

Lương Mạn Thu đành nhắm mắt xuôi theo.

Hai người túc tắc tản bộ đến nhà hàng như mấy cụ già. Ăn một bữa lẩu nấm rừng xong, Lương Mạn Thu mới thấy đỡ hơn, xác định là do bị hạ đường huyết chứ không hẳn là sốc độ cao.

Thời gian còn lại của buổi chiều, họ đi dạo loanh quanh trong thành cổ Đại Nghiên và mua vé vào tham quan Mộc Phủ.

Lương Mạn Thu quả không hổ danh là học sinh giỏi ban Xã hội, cô đã tìm hiểu kỹ lưỡng về lịch sử vùng đất này. Ngoài phần thuyết minh của hướng dẫn viên, suốt đường đi cô còn bổ sung cho Đới Kha vô vàn kiến thức về Lệ Giang và Mộc Phủ.

Theo chân hướng dẫn viên leo lên núi Sư Tử, việc leo núi ở vùng cao nguyên rõ ràng tốn sức hơn nhiều so với ở đồng bằng. Lương Mạn Thu cứ đi một bước lại thở d ốc một hơi, Đới Kha cũng phải liên tục dừng lại đợi cô lấy sức, cuối cùng cũng có cớ bắt cô im lặng.

Lương Mạn Thu và Đới Kha tựa vào lan can đá, phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn thành cổ và núi tuyết Ngọc Long đã tan hết tuyết. Một bức tranh Lệ Giang thời cổ xưa từ từ mở ra, nơi người dân an cư lạc nghiệp, văn hóa phát triển rực rỡ dưới sự cai trị qua nhiều thế hệ của Mộc Phủ.

Lương Mạn Thu xúc động nói:

– Anh ơi, nếu ở thời xưa, anh nhất định là một vị đại tướng nắm trọng binh trấn giữ biên cương.

Đới Kha hỏi lại:

– Thế còn em?

Lương Mạn Thu nghĩ ngợi một lát rồi cười hì hì, nói:

– Em là dân biên ải bị giặc ngoại xâm cướp bóc, lưu vong đến Lệ Giang nương nhờ anh.

Đới Kha khá biết thân biết phận nói:

– Anh là thằng côn đồ.

Lương Mạn Thu áp má vào bắp tay Đới Kha, truyền hơi nóng từ má mình sang cho anh, cười nói:

– Đâu có.

Đới Kha quả quyết:

– Nếu về thời cổ đại, việc đầu tiên anh làm là đi cướp em.

Lương Mạn Thu cười khúc khích, lại dụi dụi vào bắp tay Đới Kha. Cơ bắp của anh rắn chắc mà vẫn có độ đàn hồi, không hề cấn đau, ban đầu chạm vào thấy mát lạnh, rồi dần ấm lên, ôm vào cứ như con gấu bông A Bối Bối của riêng cô, vô cùng vừa tay.

Trong mấy ngày đi du lịch, họ không cần phải để tâm đ ến ánh mắt của người ngoài nữa, thoải mái nắm tay, ôm nhau trên phố, thỉnh thoảng lựa chỗ vắng vẻ để hôn trộm đối phương, dần dần quen với việc công khai mối quan hệ.

Đới Kha hỏi:

– Người xưa kết hôn sớm lắm phải không em?

Lương Mạn Thu gật đầu:

– Mộc Tăng sinh năm 1587, đến năm 1606 là 19 tuổi, được triều đình nhà Minh sắc phong làm Trung Hiến Đại Phu kiêm Tri phủ Lệ Giang, vợ ông được phong là Thái Cung Nhân. Chắc là ông ấy kết hôn trước 19 tuổi rồi, cụ thể năm nào thì em không tìm được tài liệu.

Đới Kha rút tay về, rồi khoác vai Lương Mạn Thu, kéo cô vào lòng mình.

– Nếu ở cổ đại, em đã sớm là bà xã anh rồi.

Lương Mạn Thu sững sờ. Dù Đới Kha đã dùng danh xưng “bà xã” để lưu tên cô trong điện thoại suốt hai năm, song đây là lần đầu tiên anh đích thân thừa nhận điều này. Một câu nói bâng quơ, tự nhiên lại có sức nặng hơn cả những lời tỏ tình được cố ý trau chuốt.

Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt chan chứa tình ý:

– Anh ơi, vậy anh gọi một tiếng đi.

– Không gọi.

Đới Kha cười khẩy một tiếng, buông tay đang ôm vai Lương Mạn Thu ra, nắm tay cô kéo xuống núi.

Cô không giận mà còn cười, tiếp tục mè nheo:

– Gọi đi mà.

Đới Kha gắt lên:

– Biến.

– Một lần thôi.

– …

– Anh ơi!

– Im ngay.

Hai người vừa cười vừa trêu nhau suốt đường. Xuống đến bậc thang cuối cùng, Lương Mạn Thu đi chậm lại một nhịp, gọi:

– Anh ơi, cõng em.

Chẳng đợi Đới Kha đáp lời, Lương Mạn Thu đã nhảy tót lên tấm lưng rộng của anh, ôm chặt cổ.

Phản xạ của Đới Kha dường như đã ăn vào máu. Anh lập tức vòng tay ra sau bợ lấy cặp mông núng nính của Lương Mạn Thu, một tay thuận thế giữ chặt bắp tay, ghì tấm thân mềm mại trong chiếc váy vào người, tay kia nhanh chóng luồn xuống khoeo chân, đỡ lấy đầu gối cô.

Anh mắng:

– Sốc độ cao mà còn dám nhảy nhót lung tung à!

Lương Mạn Thu phụng phịu đáp: 

– Có một tẹo thôi mà, ai bảo anh không chịu gọi em.

Đới Kha gắt khẽ:

– Đồ heo.

Lương Mạn Thu vừa nũng nịu vừa hờn dỗi càu nhàu: 

– Đừng gọi em thế.

Đới Kha lại gắt: 

– Biến!

Lương Mạn Thu cắn nhẹ d ái tai Đới Kha, vừa giãy giụa đòi xuống vừa lầm bầm: 

– Đồ keo kiệt.

Nhưng Đới Kha nào chịu buông, ngược lại còn siết cô chặt cứng.

Lương Mạn Thu quýnh quáng kêu: 

– Anh ơi, phía trước đông người lắm!

Đới Kha vặn lại: 

– Em là ma hay sao mà sợ người?

Đới Kha cố đi thêm vài bước nữa rồi mới chịu thả cô xuống. Dù thở không ra hơi, anh vẫn nắm chặt tay Lương Mạn Thu.

Lương Mạn Thu tủm tỉm trêu: 

– Anh cũng bị sốc độ cao rồi chứ gì?

Đới Kha lườm cô một cái sắc lẻm, đe:

– Tối nay về phòng anh sẽ xử em.

Suốt quãng thời gian còn lại, cả hai thơ thẩn dạo bước trong khu phố cổ. Theo lời chỉ dẫn của người hướng dẫn viên, cứ men theo dòng nước chảy trước hiên mỗi nhà là ắt sẽ tìm được cổng thành.

Về đến nhà nghỉ, đứng trước tấm kính phòng tắm mờ đục, Lương Mạn Thu và Đới Kha bất giác nhìn nhau.

Lương Mạn Thu bỗng thấy mình lại bắt đầu “sốc độ cao”, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch. Cô nói:

– Anh ơi, em tắm trước nhé.

Trong phòng, chỉ có mép giường sát cửa sổ là nơi có thể quay lưng lại phòng tắm, còn lại dù đứng ở đâu cũng ít nhiều thấy được bóng dáng thấp thoáng sau lớp kính mờ.

Đới Kha vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, chẳng rõ vì ngại đứng dậy ngay sẽ mất tự nhiên, hay vốn dĩ anh chẳng hề có ý định né tránh.

Lương Mạn Thu hơi bối rối, nhắc trước:

– Anh không được nhìn trộm đâu đấy nhé.

Đới Kha đáp tỉnh bơ:

– Em không quản được anh.

Sự thẳng thừng của Đới Kha khiến Lương Mạn Thu không biết phải làm sao, đành phải nhượng bộ:

– Dù sao thì anh cũng không được vào trong đó.

Cửa lùa hẳn là có khóa, cùng lắm thì cô khóa lại.

Đới Kha không đáp, chỉ lẳng lặng móc điện thoại ra, chống hai cùi chỏ lên gối, hơi rướn về phía trước chăm chú chơi game.

Lương Mạn Thu mở vali, lấy chiếc váy ngủ cùng qu ần lót treo vào phòng tắm, đoạn kéo cửa kính mờ rồi cẩn thận khóa chốt.

Cô nấn ná khá lâu trong phòng tắm.

Lương Mạn Thu vốn ưa chuộng những bộ trang phục sáng màu như trắng tinh, hoặc các sắc độ dịu nhẹ của vàng, xanh, hồng, tím. Những màu này rất tôn da, khiến cô trông căng tràn sức sống và vô cùng thu hút.

Hôm nay, chiếc váy liền màu lam nhạt cô đang mặc, chỉ còn là một vệt mờ ảo tựa sắc trắng nhờ khi nhìn qua lớp kính mờ.

Dẫu vậy, vẫn có thể nhận ra những khoảng da thịt phơn phớt hồng.

Ánh mắt Đới Kha dõi theo bóng cô loay hoay trước bồn rửa mặt, rồi di chuyển về phía vòi sen. Bất chợt, Lương Mạn Thu ngoảnh đầu nhìn ra.

Có lẽ cô đã thoáng thấy anh đang ngẩng đầu nhìn, ánh mắt họ thình lình giao nhau. Sự dừng lại của cô như một lời nhắc nhở thầm lặng, hoặc cũng có thể là một sự đề phòng.

Họ đã chung sống tám năm, từ lâu đã vượt qua giai đoạn cần đến những quy tắc cứng nhắc. Những va chạm thường nhật đã dần xóa nhòa mọi ranh giới. Huống hồ khi tình yêu đã nảy nở, vốn dĩ chẳng có sự cấm đoán hay cho phép nào là tuyệt đối. Sớm muộn gì rồi cũng đến lúc tâm hồn và thể xác họ hòa quyện làm một.

Vệt xanh lam nhạt mờ ảo trên người Lương Mạn Thu từ từ trút xuống, rồi đến mảnh tam giác nhỏ nhắn cũng có sắc màu tươi sáng. Thấp thoáng bóng cô vòng tay ra sau lưng, gỡ móc khóa áo ngực. Cô gái mười tám tuổi giờ đây chỉ còn lại một hình bóng phơn phớt hồng đầy thuần khiết sau làn kính.

Tấm kính có thể làm nhòe đi hình ảnh, nhưng chẳng thể xóa tan bóng hình cô trong tâm trí Đới Kha. Anh dùng ký ức để tự mình phác họa lại những đường cong mềm mại, tô điểm thêm những nơi đầy đặn. Thân hình nõn nà và quyến rũ của thiếu nữ tuổi mười tám như đang hiển hiện ngay trước mắt anh.

Đới Kha đứng phắt dậy.

Lương Mạn Thu dừng lại trước chiếc bồn tắm đôi. Màu tóc đen nhánh và sắc má hồng của cô tạo thành hai mảng màu tương phản nổi bật. Cô dứt khoát quay người lại, liếc về phía Đới Kha.

Bóng dáng mờ ảo của Đới Kha trên tấm kính ngày một lớn dần và gần hơn.

Lương Mạn Thu giật nảy mình, hai chân như chôn chặt xuống sàn, đứng sững tại chỗ, nhất thời quên cả việc bước vào bồn tắm.

Rồi, bóng người cao lớn ấy lướt qua mép cửa kính và đột ngột biến mất.

Tiếng cửa mở rồi đóng khẽ vọng vào báo hiệu Đới Kha đã ra ngoài.

Lương Mạn Thu khẽ thở phào, một cảm giác phức tạp xâm chiếm, chẳng rõ nên thất vọng hay thấy may mắn nữa. Do cô chưa đủ quyến rũ hay do anh quá giàu nghị lực đây?

D ục vọng vốn là thứ thầm kín khó tỏ bày. Những cặp đôi vừa chớm yêu thường trải qua một giai đoạn thăm dò và giằng co, hoặc sẽ nhanh chóng hòa hợp, hoặc cứ dùng dằng mãi chẳng đi đến đâu.

Nhà nghỉ có kết cấu bằng gỗ này cấm tiệt hút thuốc. Đới Kha đành phải ra cửa hàng tiện lợi gần đó mua một bao thuốc lá cùng chiếc bật lửa, rồi đứng hút bên dòng nước chảy róc rách ngoài cổng chính.

Anh vốn có vóc người cao lớn, vai rộng chân dài. Sau một năm rèn luyện ở trường cảnh sát, vẻ bất cần trước đây đã vơi bớt, giờ đây dáng đứng thẳng tự nhiên mà vẫn toát lên vẻ thoải mái. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết nếu không phải sinh viên trường cảnh sát thì cũng là trường quân đội.

Ba bốn cô gái trẻ đi chơi về muộn cứ nhìn chằm chằm Đới Kha, không ngớt xì xào bàn tán. Một cô trong số đó bị đám bạn đẩy khỏi nhóm, rồi cứ thế bị đẩy dần về phía Đới Kha.

Cô gái thoáng e thẹn nhưng vẫn tỏ ra khá bạo dạn, cất tiếng:

– Anh đẹp trai, anh đi có một mình thôi ạ? Em với hội bạn vừa đánh cược với nhau. Các bạn ấy cược là em không xin được số điện thoại của anh. Anh giúp em thắng một lần được không?

Đới Kha khẽ cau mày, đoạn móc điện thoại ra. Màn hình điện thoại tức thì sáng lên.

Cô gái mừng rỡ mím môi, vội vàng cúi xuống mở khóa màn hình điện thoại. Từ phía xa, đám bạn của cô ta bắt đầu reo hò ầm ĩ.

Đới Kha cụp mắt nhìn xuống dòng tin nhắn QQ vừa hiện lên.

Trà Lạnh: “Anh ơi, em tắm xong rồi. Anh đi đâu vậy?”

Bên tai lại vẳng đến giọng nói của cô gái xa lạ kia:

– Anh đẹp trai ơi, số điện thoại của anh là gì ạ? Hoặc cho em xin số QQ cũng được…

Đới Kha ngẩng lên, thoáng liếc cô gái. Đây dường như là lần đầu tiên anh thực sự để ý đến sự hiện diện của cô ta. Anh xem cô ta như vật cản đường, lách người qua rồi quay gót đi thẳng về phía nhà nghỉ.

Cô gái ngơ ngác gọi theo:

– Ơ này anh đẹp trai…

Đới Kha bước hai bậc làm một, sải những bước chân dài trên cầu thang gỗ, đoạn quẹt thẻ rồi vào phòng.

Lương Mạn Thu vẫn mặc bộ váy ngủ hai dây in họa tiết dâu tây, đang cuộn mình trên chiếc giường đặt sát cửa sổ. Chăn chỉ đắp đến ngang nách, để lộ bờ vai thon thả và quai áo mỏng manh khơi gợi bao liên tưởng.

Lương Mạn Thu khẽ hỏi:

– Anh ơi, anh chạy đi đâu thế?

Đới Kha đáp cụt lủn:

– Mua đồ.

Lương Mạn Thu hỏi với giọng hơi tò mò:

– Mua gì thế…

Ánh mắt hai người lúc này hoàn toàn trái ngược: một bên tỏ ra thản nhiên, một bên lại thoáng vẻ kinh ngạc. Điều trớ trêu là họ chẳng hề nhìn đối phương khiến bầu không khí càng thêm phần khả nghi.

Đới Kha khẽ càu nhàu:

– Hỏi lắm thế.

Lương Mạn Thu bĩu môi, rúc hẳn người vào trong chăn, chỉ để lộ ra một lọn tóc dài mềm mại hơi hoe vàng bên ngoài.

Đới Kha lôi hết đồ đạc trong túi quần ra, tiện tay ném tất cả lên chiếc tủ đầu giường ở phía bên kia.

Lương Mạn Thu hé mắt nhìn trộm qua mép chiếc chăn bông trắng muốt. Dẫu bị cận thị, đôi mắt to tròn và đen láy của cô vẫn cố gắng nheo lại để nhìn cho thật rõ những thứ trên tủ.

Thẻ phòng, điện thoại, ví tiền, một bao thuốc lá vẫn còn nguyên, một chiếc bật lửa nhựa loại rẻ tiền thường thấy, và một tờ hóa đơn nhàu nhĩ.

Quả thực chẳng có gì đáng ngờ.

Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Đới Kha đưa tay lên, thoắt cái đã xốc chiếc áo phông lên, hệt như cái kiểu khoe cơ ngực anh vẫn thường làm trước đây.

Lương Mạn Thu bất giác liếc nhìn anh với vẻ mặt như thể đang nhìn thấy thứ gì đó chướng mắt, rồi cau mày trách:

– Anh, sao anh không vào phòng tắm mà c ởi đồ?

Đới Kha thản nhiên nhún vai:

– Có phải em chưa thấy bao giờ đâu.

Đới Kha dường như luôn có cách từ từ phá vỡ những rào cản phòng vệ của Lương Mạn Thu, từng chút một nới rộng giới hạn chấp nhận những điều mới mẻ của cô.

Mặt và tai Lương Mạn Thu đỏ bừng lên. Cô ra vẻ hờn dỗi, cố tình không né tránh, chờ xem Đới Kha định làm tới mức nào.

Ngay trước mắt cô, Đới Kha bắt đầu thong thả cởi dây rút chiếc quần túi hộp.

Lương Mạn Thu thảng thốt kêu lên:

– Anh!

Cô giật bắn mình, vội vàng rụt người lại.

Đới Kha cởi phăng chiếc quần túi hộp, đoạn tiện tay vơ luôn chiếc áo phông, ném cả hai thứ lên chiếc sô pha phía đối diện giường, rồi mới ung dung bước vào phòng tắm.

Lương Mạn Thu trùm chăn kín mít mà vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa lùa khép lại và tiếng nước xối xả từ phòng tắm vọng lại.

Cô trở mình, xoay lưng về phía cửa phòng tắm rồi mới dám ló đầu ra lướt điện thoại.

Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng hẳn. Một giọng nói trầm thấp, phảng phất hơi nước vang lên:

– Lương Mạn Thu, lấy hộ anh cái quần sịp.

Lương Mạn Thu suýt bật dậy, buột miệng hỏi:

– Đi tắm mà không mang theo quần sịp à?

Đới Kha giục:

– Lẹ lên coi.

Lương Mạn Thu thoáng mường tượng cảnh tượng có khả năng sắp diễn ra, đầu óc như muốn nổ tung.

– Anh… anh cứ mặc tạm thứ gì đó vào rồi tự ra mà lấy.

Đới Kha đáp gọn lỏn:

– Không có.

Lương Mạn Thu hỏi lại:

– Vậy anh mang thứ gì vào đó?

Đới Kha mất kiên nhẫn hối:

– Lẹ lên, lằng nhằng nữa là anh ra ngoài mặc luôn đấy.

Lương Mạn Thu đành rúc sâu vào chăn, lí nhí nói:

– Thôi anh cứ ra ngoài mặc đi, xong thì báo em một tiếng.

Cửa lùa kêu roạt một tiếng rồi mở toang, Đới Kha bước ra.

Lương Mạn Thu nằm trong chăn làu bàu:

– Ở nhà có bao giờ thấy anh quên mang đồ vao đâu?

Đới Kha thản nhiên đáp:

– Ở nhà anh cũng có tắm chung phòng với em bao giờ đâu.

Câu nói nghe cứ như thể cả hai mới tắm chung thật vậy, vừa mờ ám lại vừa táo bạo.

Cơn chấn động ban nãy khiến tâm trí Lương Mạn Thu rối như tơ vò, đầu óc mụ mị, chẳng còn nghĩ thông suốt được gì.

Trong chăn hơi ngột ngạt, Lương Mạn Thu mở hé một kẽ nhỏ để hít thở.

Cô nói vọng ra:

– Anh xong thì tắt đèn nhé, em không xuống giường nữa đâu.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng “tách” khẽ vang lên, căn phòng chìm vào bóng tối mịt mùng.

Lương Mạn Thu kéo chăn xuống, hít một hơi thật sâu.

Nệm sau lưng lún xuống, khẽ rung lên, rồi cô bất ngờ bị kéo sát vào một vòng tay lành lạnh. Cái lạnh ấy chỉ thoáng qua rồi tan biến, nhường chỗ cho hơi ấm tr ần trụi khi da thịt kề sát.

Toàn thân Lương Mạn Thu cứng đờ, cô nói với giọng khản đặc và lắp bắp:

– Anh… anh không mặc đồ hả?

Đới Kha đáp khẽ:

– Có mà.

Nhưng không nhiều.

Chỉ độc một chiếc quần sịp. 

Bình Luận (0)
Comment