Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 90

Tháng Bảy, núi tuyết Ngọc Long không còn tuyết phủ trắng đỉnh. Ngoại trừ việc không đi cáp treo lớn l3n đỉnh, Lương Mạn Thu và Đới Kha đều đã đặt chân tới hầu hết các điểm tham quan khác.

Người ta vẫn bảo đi du lịch là phép thử độ hòa hợp của các cặp đôi. Lương Mạn Thu và Đới Kha chẳng gặp phải vấn đề gì to tát, còn dăm ba chuyện lặt vặt thì cũng như khi ở nhà, chí chóe vài câu là lại đâu vào đó.

Trên đường về, Lương Mạn Thu ngồi sắp xếp lại album ảnh trong điện thoại, gom hết những tấm hình chụp chung thân mật vào một album riêng, còn ảnh bình thường thì cứ để ở album mặc định, phòng trường hợp vô tình để người khác xem được.

Đới Kha lại tỏ ra bất cần, bởi điện thoại anh đã cài mật khẩu, ngoài hai người họ thì chẳng ai mở nổi.

Lương Mạn Thu cãi lại:

– Nhỡ anh cho ai đó xem thứ gì, rồi người ta vô tình lướt trúng thì sao?

Đới Kha đáp:

– Thấy thì cứ thấy, có gì mờ ám đâu mà sợ. Anh chỉ mong cả thế giới này trông thấy thì có.

Lương Mạn Thu nhái lại dáng vẻ của anh, thầm mắng một câu “đồ dở hơi”, rồi lại tiếp tục hý hoáy với album ảnh.

Xuống máy bay ở Hải Thành, Lương Mạn Thu và Đới Kha tự mình bắt tàu điện ngầm về nhà. Đới Tứ Hải giờ đây đã hoàn toàn “thả rông” một đứa sinh viên và một đứa sắp sửa thành sinh viên.

Kỳ nghỉ hè năm nay chỉ còn lại một việc quan trọng duy nhất, đó là sinh nhật mười tám tuổi của Lương Mạn Thu.

Tiệc sinh nhật được gộp chung với tiệc mừng đậu đại học được tổ chức vào buổi chiều tối, quy mô cũng tương tự như tiệc của Đới Kha năm ngoái. Đới Tứ Hải không hỏi ý Lương Mạn Thu trước, vì ông biết tỏng cô sẽ viện cớ không cần làm để ông đỡ tốn kém.

Với họ hàng thân hữu, Đới Tứ Hải lúc nào mở miệng ra cũng là “con gái nhà tôi”, qua đó ngầm thừa nhận thân phận con gái nuôi của cô.

Cơm nước no nê, Đới Kha hiếm hoi chẳng hề động tới một giọt rượu. Anh mượn chìa khóa xe của Đới Tứ Hải, nói muốn đưa Lương Mạn Thu ra biển hóng gió.

Đới Tứ Hải đã ngà ngà say, lại chẳng thể lái xe, nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý ngay tắp lự, thậm chí còn quên béng cả việc hỏi xem tối nay hai đứa có về nhà hay không.

Đới Kha tiễn khách xong xuôi liền chở thẳng Lương Mạn Thu ra biển.

Khách sạn của khu nghỉ dưỡng ven biển có bãi tắm riêng, còn khu vực vành đai bên ngoài lại là một bãi biển khá hoang sơ. Ngoại trừ việc không có người quản lý, nó cũng chẳng khác bãi tắm của khách sạn là bao. Mảnh đất hoang chưa được khai thác nằm cạnh khu nghỉ dưỡng đã được tận dụng triệt để: người ta quây lưới sắt lại, biến nó thành một bãi đỗ xe tạm bợ giá rẻ. Đêm xuống, nơi đây chỉ còn lác đác vài chiếc xe, và chiếc của Đới Kha là một trong số đó.

Đậu xe xong, Đới Kha khệ nệ bê từ cốp sau xe ra một thùng pháo hoa loại lớn, to bằng thùng đựng táo, tay kia xách một cái túi đỏ to, rồi dắt tay Lương Mạn Thu đi về phía bãi biển hoang.

Con đường đất lẫn cát gập ghềnh, lồi lõm. Đới Kha tay xách nách mang, Lương Mạn Thu chẳng tiện đỡ đần, đành bật đèn pin điện thoại rọi đường, chân lại mang đôi xăng đan cao gót nên mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn trọng.

Cô hỏi:

– Anh ơi, sao anh biết chỗ hay ho này vậy?

Đới Kha đáp:

– Lão Ninh từng dắt gái tới đây rồi.

Suốt một năm lớp Mười Hai miệt mài đèn sách, Lương Mạn Thu thỉnh thoảng chỉ tan gẫu qua mạng với Kim Linh và gặp mặt đôi lần; còn với Kim Minh, lão Ninh cùng mấy cậu con trai khác thì hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Lương Mạn Thu ngạc nhiên hỏi:

– Lão Ninh có bạn gái rồi á?

Đới Kha đáp gọn:

– Giờ thì lại không rồi.

Tin tức mà Lương Mạn Thu còn chưa kịp tiêu hóa đã ngay lập tức biến thành chuyện cũ.

Cô há hốc miệng:

– Nhanh vậy?

Đới Kha giải thích:

– Yêu qua mạng, gặp mặt là toang ngay.

Lương Mạn Thu tò mò hỏi thêm:

– Thế chị Linh Heo lên đại học có yêu đương gì không anh?

Đới Kha hỏi ngược lại:

– Em không biết à?

Lương Mạn Thu đoán:

– Có rồi hả anh?

Đới Kha nhún vai:

– Đến em còn không biết thì làm sao bố đây biết.

Lương Mạn Thu ngẫm lại cũng thấy có lý. Kim Linh khác hẳn những cô gái mà cô từng quen biết, tính tình phóng khoáng, vô tư lự, dường như chẳng bao giờ biết cảm nắng hay lụy tình là gì. Nếu một ngày Kim Linh thực sự yêu ai, phản ứng đầu tiên của Lương Mạn Thu sẽ là: làm gì có chàng trai nào xứng với chị ấy chứ.

Đi qua khu container dùng làm văn phòng quản lý của bãi đỗ xe tạm, một bãi cát mênh mông trải dài ra trước mắt. Bãi cát này bị ngăn cách với bãi tắm của khách sạn bằng một hàng rào lưới sắt. May thay, chút ánh đèn đường hắt sang cũng đủ để nơi đây không đến nỗi tối đen như mực.

– Chỗ thế này mới hợp để đốt mấy loại pháo hoa tầm cao. – Đới Kha vừa nói vừa đặt thùng pháo xuống cát, đoạn để chiếc túi còn lại dịch ra xa hơn một chút.

Gió biển mằn mặn ẩm ướt thổi rối những lọn tóc mai của Lương Mạn Thu. Cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười hỏi:

– Anh ơi, anh đã mong chờ ngày này từ lâu lắm rồi, phải không?

Đới Kha quả thực đã mong ngóng ngày Lương Mạn Thu tròn mười tám tuổi từ rất lâu rồi. Đến khi ngày này thực sự tới, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến cái khao khát đen tối kia dường như cũng lùi về hàng thứ yếu, tạm thời không còn quá quan trọng nữa.

Điều quan trọng nhất là chủ nhân của bữa tiệc đêm nay được vui vẻ.

Đới Kha lên tiếng: 

– Mấy trò bắn pháo lắt nhắt trong khu dân cư chẳng thú vị đếch gì cả, đã chơi thì ít nhất cũng phải là Gatling chứ.

Lương Mạn Thu chẳng ngờ các loại pháo hoa lại có tên riêng, bởi thường ngày cô chỉ biết gọi tên chúng dựa theo hiệu ứng khi bắn thôi.

– Gatling là loại nào thế? – Cô tò mò hỏi.

Đới Kha rút từ trong chiếc túi ni lông đỏ ra một cây pháo hoa to cỡ miệng bát, dài ngang một chiếc ô cán dài, lại còn có cả dây đeo vai. Anh giải thích: 

– Gatling vốn là tên một loại súng máy. Lát nữa đốt lên em sẽ thấy, bên trong nó chi chít những ống nhỏ li ti như tổ ong, trông y hệt khẩu súng máy vậy.

Lương Mạn Thu cúi xuống ngắm nghía một hồi, rồi lại lấy điện thoại ra tìm ảnh súng máy Gatling xem thử, đoạn gật gù: 

– Em hiểu rồi.

Đới Kha bật cười: 

– Đốt chút pháo hoa thôi mà nghiêm túc dữ.

Lương Mạn Thu đáp: 

– Anh ơi, anh biết nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên em phải học hỏi anh rồi.

Đới Kha trêu: 

– Học được thói nịnh đầm từ bao giờ thế?

Lương Mạn Thu lém lỉnh cãi:

– Anh có bận đầm đâu.

Đới Kha chọc nhẹ cây pháo Gatling vào mông cô, giục: 

– Em đốt đi.

Lương Mạn Thu vội né sang một bên: 

– To quá, em không dám đâu.

Đới Kha nhắc: 

– Sinh nhật em mà.

Lương Mạn Thu ngồi thụp xuống, gác khuỷu tay lên gối, chống cằm nói: 

– Anh ơi, anh càng nên đốt mừng chủ nhân bữa tiệc chứ ạ.

Đới Kha đề nghị: 

– Vậy mình cùng đốt.

Để đảm bảo an toàn, Đới Kha không đeo pháo lên vai mà chỉ cầm lấy phần tay nắm bằng nhựa. Anh giơ khẩu pháo lên như khi thắp nến, rồi dùng bật lửa châm ngòi.

Lương Mạn Thu chớp đôi mắt to tròn lia lịa, giọng đầy vẻ căng thẳng: 

– Anh ơi, em sợ nó phụt thẳng vào mặt anh mất.

Đới Kha gạt đi: 

– Dở hơi à, bố đây đốt pháo hoa đó giờ chưa cụt cái tay nào.

Sợ lời nói gở của anh ứng nghiệm, Lương Mạn Thu vội phỉ phui hai tiếng, như muốn nhờ gió biển thổi bay đi câu nói ngông cuồng kia, rồi khẽ nhắc: 

– Đừng nói thế.

Đới Kha tuy gan dạ nhưng vẫn rất cẩn thận, châm ngòi xong liền giơ cao khẩu pháo. Ngòi pháo xì xì tóe lửa, anh nhanh chóng đút bật lửa vào túi rồi vẫy tay gọi Lương Mạn Thu: 

– Lại đây.

Lương Mạn Thu rón rén bước lại gần, gót giày lún sâu xuống nền cát mềm, nom có phần chật vật.

– Đưa tay đây. – Đới Kha nói rồi kéo tay phải cô lại, đặt một nửa cán cầm Gatling vào lòng bàn tay cô, đoạn nắm hờ lên trên.

Cán cầm nặng trịch, vừa được trao vào tay, khẩu Gatling đã phụt ra phát đạn đầu tiên, khiến Lương Mạn Thu giật nảy người, suýt nữa thì buông tay.

May mà Đới Kha đã giữ chắc khẩu pháo, đồng thời cũng giữ vững bờ vai cô.

Anh áp sát từ phía sau, giữ chặt vai cô, cánh tay hơi khum lại, cùng cô nghiêng người ghì chắc khẩu Gatling.

Sau phát khai hỏa đầu tiên, những chùm pháo hoa kế tiếp thi nhau rực sáng bầu trời đêm, bung nở thành muôn vàn tia lửa rực rỡ. Sức giật của nó quả không thể xem thường, chẳng kém gì một khẩu súng máy thực thụ.

Ánh sáng từ pháo hoa chiếu rọi gương mặt xinh xắn của Lương Mạn Thu, cô thốt lên: 

– Anh ơi, đúng như súng máy thật này!

Đới Kha hiếm hoi không chê cô “vớ vẩn”, anh chỉ cúi đầu hôn lên môi cô. Giữa làn gió biển ẩm ướt, nụ hôn của anh càng thêm nồng nàn.

Khẩu Gatling trong tay họ cũng theo đó mà chệch hướng, lia một đường đạn rực rỡ về phía bãi biển của khách sạn, tựa như một lời khiêu khích.

Sau màn trình diễn của Gatling, trong chiếc túi ni lông đỏ vẫn còn vài loại pháo hoa thông thường mà Lương Mạn Thu ưa thích, đủ để cô thỏa cơn nghiện đón Tết sớm.

Khi thùng pháo hoa cuối cùng được đốt lên, tiếng reo hò của hai người hòa cùng tiếng nổ giòn tan của pháo, bay vút lên không trung, thắp sáng rực cả một khoảng trời đêm trên vùng biển hãy còn hoang sơ.

Cả hai ngồi sóng vai gần đấy, cùng ngẩng đầu chiêm ngưỡng.

Đới Kha ôm eo Lương Mạn Thu, nhẹ nhàng kéo đầu cô tựa vào hõm vai mình, vẫn bằng cái giọng điệu thường ngày, chẳng hề cố tỏ ra thâm tình, khẽ nói: 

– Lương Mạn Thu, chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám.

Lương Mạn Thu mỉm cười, thoải mái dụi đầu vào hõm vai anh, cất giọng nũng nịu: 

– Anh ơi, em cứ ngỡ anh sẽ gọi em là bà xã cơ.

Đới Kha vặn lại: 

– Thế sao em không gọi anh là ông xã?

Lương Mạn Thu vừa định bảo rằng mình ngại thì bỗng nghĩ ra một lý do nghe có vẻ xác đáng hơn: 

– Anh còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp mà.

Đới Kha thuận tay véo nhẹ d ái tai cô. Đôi bàn tay anh vừa cầm pháo hoa xong, tuy khô ráo nhưng vẫn còn vương mùi thuốc nổ, nên cũng không tiện chạm vào người cô nhiều.

– Thì cứ gọi thử cho quen dần.

Lương Mạn Thu cậy mình là nhân vật chính ngày hôm nay, tiếp tục làm nũng: 

– Hôm nay là sinh nhật em mà.

Đới Kha đáp: 

– Quà để trong xe rồi, lát nữa anh đưa cho.

– Em muốn anh gọi em một tiếng cơ. – Lương Mạn Thu vẫn cứ lèo nhèo, dường như việc thử thách giới hạn kiên nhẫn của anh đã trở thành một trong những thú vui của cô.

Đới Kha cúi đầu liếc xéo cô một cái, dù đêm tối gió lộng, vẫn không sao che giấu nổi ánh nhìn sắc lẹm tựa như khắc rành rành hai chữ “đừng hòng”.

Môi lưỡi là để làm việc, chứ không nói lời thừa thãi.

Anh hôn cô. 

Suốt hai năm qua, Lương Mạn Thu vẫn chẳng tài nào đoán trúng ý đồ của Đới Kha mỗi khi anh manh nha ý định hôn cô. Có những lúc cô ngỡ như anh sắp hôn tới nơi, vậy mà anh lại chỉ nhìn cô đăm đắm; rồi lại có những khi rõ ràng chẳng phải thời điểm thích hợp để hôn hít, anh lại lặng lẽ áp sát. So với những nụ hôn công khai đường hoàng, những lần vụng trộm thỉnh thoảng lại càng khiến người ta thấy k1ch thích hơn.

Giây phút này đây, pháo hoa rực rỡ làm nền, sóng biển rì rào hòa tấu, và những vị khách ở khu khách sạn phía xa dường như cũng đang dõi mắt ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn này.

Họ nép vào nhau trong một góc nhỏ của thế giới bao la, cùng ôm ấp niềm hạnh phúc bé nhỏ.

Khi những đóa pháo hoa cuối cùng lụi tàn, gió biển chỉ còn mang theo mùi thuốc nổ thoảng vương đâu đó.

Lương Mạn Thu rúc sâu hơn vào lòng Đới Kha, thủ thỉ: 

– Anh ơi, anh còn phải tổ chức sinh nhật lần thứ tám mươi cho em nữa đấy.

Đới Kha phì cười: 

– Khùng à, cái đó gọi là thượng thọ.

Lương Mạn Thu bướng bỉnh đáp: 

– Em không cần biết, em chỉ muốn anh tổ chức cho em thôi.

Đới Kha nghiêm giọng hơn: 

– Tuổi thọ trung bình của dân mình là bảy mươi hai, còn của cảnh sát tuyến đầu như anh chỉ có bốn mươi tám thôi, biết đâu lúc đó anh đã…

– Đừng nói nữa! – Lương Mạn Thu cau mày, rướn người ghé sát mặt Đới Kha, nhìn anh đầy nghiêm nghị. Đôi mắt to tròn của cô, ngày thường vốn long lanh vẻ đáng yêu ngây thơ, giờ đây đang liếc cháy mặt người ta.

– Đừng nói những lời xui xẻo như vậy, phải kiêng kỵ chứ.

Đới Kha có lẽ chẳng bao giờ hiểu hai từ ‘kiêng kỵ’ nghĩa là gì.

Anh cúi đầu, cụng nhẹ trán mình vào trán cô một cái, tựa như đóng dấu cam kết, buông lời hứa hẹn: 

– Tổ chức thì tổ chức.

Đã quá nửa đêm.

Lương Mạn Thu và Đới Kha cùng nhau dọn dẹp bãi chiến trường pháo hoa, gom lại rồi vứt vào thùng rác đặt cạnh phòng quản lý container. Sau đó, họ dùng nước khoáng rửa qua tay rồi mới quay trở lại xe.

Gió biển đêm hè vẫn còn mang theo hơi nóng oi nồng và ẩm thấp, nên Đới Kha vừa vào xe đã bật điều hòa ở mức lớn nhất. Anh không vội lái đi ngay mà cùng Lương Mạn Thu chuyển ra ghế sau.

Anh với tay ra cốp sau lấy một hộp quà rồi đưa cho cô. Chiếc hộp này có vẻ nhỏ hơn một chút so với hộp đựng chiếc đầm dạ hội mà anh tặng cô trong lễ trưởng thành của trường Hải Thành dạo trước.

Lương Mạn Thu đón lấy, mỉm cười: 

– Cảm ơn anh, em cứ ngỡ chiếc váy kia đã tính là quà sinh nhật rồi chứ.

Đới Kha nhướng mày: 

–Tất nhiên là phải khác chứ.

Lương Mạn Thu háo hức hỏi: 

– Vậy em mở ra xem ngay được không anh?

Việc Đới Kha cùng cô ngồi ở ghế sau thế này đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Lương Mạn Thu vẫn tỉ mẩn tháo dây ruy băng rồi bóc lớp giấy gói bên ngoài như thường lệ. Bên trong là một chiếc hộp trông như để đựng quần áo, nhưng Đới Kha rõ ràng đã tặng cô quần áo rồi mà.

Trong lòng Lương Mạn Thu chợt dấy lên một cảm giác là lạ.

Cô bất giác nhớ lại cảnh tượng Đới Kha nhận quà trong lễ trưởng thành của chính anh, khi đám bạn trời đánh của anh, đặc biệt là lão Ninh,  đã cố tình chơi khăm bằng cách tặng anh một chiếc quần sịp da báo và một hộp bao cao su.

Chẳng lẽ…

Đới Kha đợi một lát rồi mới lên tiếng thúc giục: 

– Mở ra xem đi chứ.

Lương Mạn Thu đè tay lên nắp hộp, ngập ngừng hỏi: 

– Anh, anh gợi ý một chút được không, bên trong là gì thế?

Đới Kha nhếch môi cười: 

– Là thứ em từng bảo anh tặng đấy.

Lương Mạn Thu vốn rất ít khi vòi vĩnh Đới Kha điều gì, nên giờ cô vắt óc nghĩ mãi mà cũng chẳng thể nhớ ra mình đã từng đòi anh thứ gì.

Không kìm được tò mò, cô mở phắt nắp hộp ra.

Chỉ trong thoáng chốc, cả gương mặt cô đã đỏ bừng.

Bên trong hộp là một bộ đồ lót bằng lụa sa tanh trắng muốt, hoàn toàn khác biệt với phong cách trang phục thường ngày của Lương Mạn Thu. Chiếc áo lót có cúp ngực chỉ vừa đủ che đi nửa bầu ng ực căng tròn, còn chiếc qu ần lót tam giác thì có cạp là một sợi dây mảnh tang. Tổng thể bộ đồ vừa toát lên vẻ trưởng thành quyến rũ, lại vừa phảng phất nét ngây thơ trong sáng, dù đoan trang nhưng vẫn không kém phần gợi tình.

Cô nhớ lại, hồi còn ở Lệ Giang, sau khi Đới Kha bắn lên quầ n lót của mình, cô đã thuận miệng bắt anh giặt sạch, và anh đã bảo sẽ tặng cô một cái mới.

– Anh… – Lương Mạn Thu bắt chước điệu bộ của anh, khẽ c ắn môi dưới, lắp ba lắp bắp kêu một tiếng.

Đới Kha hỏi, giọng thoáng ý cười: 

– Không thích à?

Lương Mạn Thu đỏ mặt tía tai, bảo cô mở miệng thừa nhận là thích thì ngượng chết đi được, nhưng nếu nói không thích thì lại vừa dối lòng, vừa làm anh tổn thương.

Thay vì trả lời, cô nhẹ nhàng đặt hộp giấy xuống, rồi đưa cả hai tay lên ôm lấy gương mặt anh, chủ động hôn lên môi anh, gửi gắm tất cả niềm vui sướng khôn tả của mình vào nụ hôn ấy.

Gương mặt Đới Kha sở hữu những đường nét cân đối săn chắc. Nhờ thường xuyên vận động, làn da anh lúc nào cũng căng tràn sức sống, dù nhắm mắt vuốt v e cũng khó lòng không mê đắm gương mặt này.

Lương Mạn Thu đã chính thức bước qua ngưỡng cửa tuổi mười tám, cảm thấy tâm trí mình như được khai mở thêm một tầng mới sau buổi lễ trưởng thành đầy trang trọng. Giờ đây, cô cuối cùng cũng đủ can đảm để đối mặt với những khao khát thầm kín tận sâu trong lòng, và đủ dũng khí để ngắm nghía cơ thể quyến rũ của bạn trai mình.

Đới Kha tranh thủ chen ngang: 

– Vậy là thích nhé, bữa nào mặc cho anh ngắm.

– Anh, anh đừng… đừng nói nữa… – Lương Mạn Thu vội vàng bịt miệng anh lại. Gương mặt đã nóng bừng như lửa đốt, chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, còn cơ thể đang có những phản ứng thầm kín khó nói thành lời, thật sự không tài nào chịu nổi cái sự cợt nhả đầy nghiêm túc của anh.

Đới Kha tạm thời buông cô ra, nhoài người qua chiếc hộp đựng đồ đặt giữa hai ghế, tắt hết đèn đọc sách đi.

Khoang xe lập tức tối om, chỉ còn lại chút ánh sáng leo lét hắt vào từ dãy nhà container phía xa xa.

Bóng tối trở thành tín hiệu ngầm giữa hai người. Bởi lẽ trước đây, họ vẫn thường làm chuyện xấu trong các căn phòng tối om như mực, cùng nhau khám phá những giới hạn của cơ thể đối phương từng chút một.

Lương Mạn Thu đang mặc một chiếc váy yếm bằng vải voan mỏng có thiết kế hở lưng, với khóa kéo ẩn phía sau. Đới Kha loay hoay một hồi lâu mà vẫn không tài nào tìm thấy chiếc khóa kéo ấy.

Chẳng chút do dự, anh kéo Lương Mạn Thu ngồi xoay người lại, đối mặt với anh ngay trên đùi mình. Vạt váy voan tự nhiên cuộn lên cao, chốn riêng tư từng kề sát nay lại một lần nữa áp vào nhau, vẫn cách đôi ba lớp vải mỏng manh.

Đây là lần đầu tiên Đới Kha ôm cô kiểu này. Trước đây, anh hoặc là để cô ngồi vắt ngang đùi, hoặc là ôm cô từ phía sau, áp sát ngực mình vào lưng cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Lương Mạn Thu chủ động áp tay lên ngực Đới Kha, khám phá cơ ngực anh. Cách lớp áo phông, đầu ngón tay cô vô tình chạm phải hai hạt mềm mại bèn bắt chước anh, cúi xuống khẽ cắn nhẹ một cái. Chỉ tiếc là, ngực anh tuy nở nang nhưng lại khá phẳng, không dễ ngậm, kết quả chỉ làm ướt một mảng áo.

Trong mắt Đới Kha, sự vụng về của cô là một bước tiến vượt bậc vô cùng đáng quý.

Cơ thể Đới Kha dường như phản ứng nhanh hơn ngôn ngữ. Anh bất giác rướn hông lên thúc Lương Mạn Thu một cái.

Tim Lương Mạn Thu giật thót, tựa như đột ngột mất trọng lượng. Cô mơ hồ cảm nhận được những rung động đầy thầm kín không thể nào thấy được trên những bộ phim người lớn.

Cô có cảm giác như mình đang ngồi phải một chiếc ô gấp, có thứ gì đang cộm rõ mồn một dưới mông.

– Anh ơi… – Những lúc bối rối như thế này, cô thường có thói quen gọi Đới Kha theo phản xạ, như muốn tìm kiếm một sự xác nhận từ anh về những biến đổi đang diễn ra.

Nhưng lúc này chẳng tiện chút nào.

Lương Mạn Thu không biết phải diễn tả thế nào, mà Đới Kha cũng chẳng cho cô cơ hội để diễn tả.

Anh hôn cô say đắm. Vùng cơ bụng săn chắc của anh ẩn chứa một sức bền dẻo dai, liên tục rướn hông lặp đi lặp lại động tác vừa rồi, cứ thúc mê mải cách lớp quần tựa như một cỗ máy đang khởi động, không hề biết mệt mỏi là gì.

Nơi hai cơ thể áp sát vào nhau nóng hầm hập, rồi chẳng mấy chốc, một luồng ẩm ướt mát lạnh lại từ từ lan ra. Chiếc ô gấp ban nãy nay đã ướt đẫm, biến thành một chiếc che mưa thực thụ.

Lương Mạn Thu biết rõ sự thay đổi của mình, hai bàn tay đang đặt trên ngực anh cũng vì thế mà cứng đờ vì ngượng ngùng.

– Bà xã, đưa tay cho anh nào.

Đới Kha nắm lấy tay cô, miết bàn tay ấy dọc theo cơ bụng đang gồng căng cứng của mình xuống thấp dần, rồi bắt cô kéo khóa qu ần.

Bình Luận (0)
Comment