Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài

Chương 94

Ọt…

Một tiếng bụng réo vừa dài vừa to phá tan sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng nhỏ.

Cuối cùng Lương Mạn Thu cũng dám mở mắt, ngắm nhìn người con trai trước mặt. Quen biết nhau tám năm, rốt cuộc ở tuổi hai mươi, anh đã chính thức chia tay danh xưng cậu bé.

Đới Kha vẫn nhắm nghiền hai mắt. Dưới ánh đèn sáng trưng như ban ngày, vẻ giả chết của anh trông quá sức lộ liễu.

– Anh ơi… – Lương Mạn Thu cất giọng dịu dàng. 

Cô nghiêng người, xích lại gần anh, khẽ hỏi: 

– Em cũng đói bụng rồi, trưa nay mình ăn cơm Tàu hay cơm Tây đây anh?

Cơm Tàu thì loanh quanh cũng chỉ có cơm tiệm Sa Huyện, hủ tiếu hoặc cơm sườn xá xíu, còn đồ Tây thì có vài ba lựa chọn như McDonald’s, KFC, Pizza Hut.

Đới Kha vừa với lấy điện thoại, vừa luồn tay xuống gáy cô, mở album ảnh chụp những tờ rơi quảng cáo đồ ăn, đưa ra trước mặt cô.

Lương Mạn Thu cất tiếng:

– Em thèm bánh tart trứng của KFC quá, nhưng sợ giao tới nơi lại ỉu mất thì sao anh?

Đới Kha đáp:

– Vậy hôm khác mình ra thẳng quán ăn lần nữa.

Chọn tới chọn lui, Coca dĩ nhiên là thức uống không thể thiếu.

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, Coca mua ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà có rẻ hơn không nhỉ?

Đới Kha nói:

– Anh lười ra ngoài lắm. Em đi hả?

– Thôi…

Đừng nói là ra ngoài, giờ Lương Mạn Thu đến cử động còn chẳng muốn.

Bên dưới dường như vẫn còn kẹp thứ đó của Đới Kha, vừa c ăng trướng vừa nóng bỏng, cảm giác có vật lạ trong người vẫn còn rõ mồn một.

Đới Kha nhìn điện thoại của mình, đoạn lấy điện thoại của Lương Mạn Thu gọi đặt KFC giao tận nơi.

Sau đó, anh đăng nhập QQ, bấm vào một người có ghi chú là “Tạp hóa cổng Nam Bích Lâm Hồng Đình”. Lịch sử trò chuyện rất ngắn gọn, toàn là gọi mua thuốc lá.

Mộc Khả: “Ông chủ ơi, giờ có giao hàng tận nhà không ạ?”

Chủ tiệm: “Có chứ, cậu đẹp trai muốn giao gì nào?”

Đầu Lương Mạn Thu bị kẹp giữa hai cánh tay Đới Kha, hơi thở ấm nóng của cô phả lên bắp tay anh, trong khi cô dõi theo từng chữ anh gõ trên màn hình.

– Anh ơi, anh định mua Coca hả? – Cô khẽ hỏi.

Mộc Khả: “Bao có những loại nào vậy?”

Chủ tiệm: “Dụng cụ kế hoạch hoá gia đình ấy hả? Chờ chút, chú chụp gửi cho.”

Lương Mạn Thu ngoảnh đầu nhìn anh, thắc mắc:

– Anh ơi, mình vẫn còn hai cái mà…

Đới Kha đáp gọn:

– Sao đủ được.

Đầu óc Lương Mạn Thu vẫn còn lơ mơ, chẳng lẽ chuyện này có thể làm liên tục nhiều lần được sao?

Cô không biết nên so sánh việc này với điều gì. Đồ ăn vặt thì không thể ăn nhiều, bữa chính cũng phải cách nhau ba bốn tiếng, còn nếu ví như đọc sách, thì cuốn “Bí ẩn cơ thể người” này quả thực có thể nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại.

Chủ tiệm gửi qua một tấm ảnh chụp đủ màu và đủ kiểu bao bì. Lương Mạn Thu từng thấy mấy thứ tương tự bày ở quầy thu ngân trong các cửa hàng tiện lợi.

Mộc Khả: “Loại nào cỡ lớn nhất vậy?”

Chủ tiệm liền gửi thêm một tấm ảnh chi tiết.

Cảm giác nóng ran lan đến cả mắt và tai Lương Mạn Thu, khiến cô nhắm nghiền mắt không dám nhìn nữa, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Đới Kha đặt hàng xong, bỏ điện thoại xuống, hỏi:

– Làm gì đấy?

Lương Mạn Thu lí nhí đáp:

– Em đi… tắm sơ.

Đới Kha cất giọng:

– Tắm gì mà tắm, lát nữa còn làm tiếp.

Lương Mạn Thu quay lưng về phía anh tìm quần áo, nói dối:

– Em… đi vệ sinh.

Đới Kha ngồi xuống mép giường, kéo cái bao cao su đã dùng ra. Thứ hung hãn ban nãy đã xìu xuống, nhưng kích thước thì quả không thể xem thường, thảo nào anh phải đặt mua loại lớn nhất.

Trước đây, Lương Mạn Thu chưa bao giờ cố ý liếc nhìn vùng tam giác của anh, không biết nó to như vậy thì có nặng không.

– Anh… hồi trước ở nhà cũ, thứ chúng mình lục được trong phòng bác có phải là bao cao su không?

Đới Kha ừ một tiếng, liếc nhìn thứ nước cốt dừa đặc sệt bên trong, đoạn thắt nút miệng bao rồi rút khăn giấy lau cho mình. Anh nói:

– Hồi đó em đã biết tỏng rồi, còn gạt anh là không hiểu.

Lương Mạn Thu quỳ thẳng người mặc lại đồ lót, bắt gặp cái nhìn xoáy của anh, liền vội vàng kéo chiếc chăn mỏng che kín rốn, nói:

– Anh đừng nhìn nữa.

Đới Kha vứt bao cao su cùng khăn giấy đã dùng đi, đoạn giật phắt chiếc chăn mỏng ra, cười nói:

– Nhìn hết trơn rồi.

– Anh ơi, anh phiền quá đi! – Lương Mạn Thu hờn dỗi xoay người đưa lưng về phía anh. Toàn thân cô trắng nõn nà, đường rãnh cột sống thẳng tắp chạy thẳng xuống khe mông. Cặp mông tròn lẳn ấy bị hai gót chân đè biến dạng, nom vừa ngây thơ vừa khêu gợi lạ kỳ.

Đới Kha chẳng đợi nổi ba bốn tiếng đồng hồ, đã muốn ăn tiếp bữa nữa.

– Còn mặc đồ làm gì nữa?

Lương Mạn Thu đáp:

– Ra khỏi phòng thì tất nhiên phải mặc rồi.

Đới Kha lại nói:

– Nhà có ai khác đâu.

Lương Mạn Thu vẫn khăng khăng:

– Chẳng lẽ cứ trần như nhộng đi qua đi lại à?

Cô đâu phải người rừng, thật không tài nào tưởng tượng nổi cảnh đó.

– Không đi đâu hết, ở yên đây thôi.

Dứt lời, Đới Kha quỳ xuống sau lưng Lương Mạn Thu, giật phăng chiếc áo ngực rồi cúi người ôm ghì cô từ phía sau. Anh siết chặt đôi gò b ồng đảo, nuốt trọn tiếng “anh ơi” vừa ngọt ngào vừa rụt rè của cô.

Công cụ gây án của anh dán sát vào khe mông cô. Chỉ cần chạm vào da thịt mịn màng ấm áp của Lương Mạn Thu, anh lại không kìm được mà cọ sát, cốt để lại dấu ấn của riêng mình.

Lương Mạn Thu chẳng tài nào thoát nổi, cùng Đới Kha ngã dúi dụi xuống tấm chăn mỏng nhàu nhĩ.

Đới Kha trườn xuống, nhắm thẳng vào khe mông cô, hệt như lần ở nhà nghỉ bằng gỗ trên Lệ Giang, cứ thế cọ tới cọ lui.

Ban đầu còn hơi khô khốc, nhưng ma sát hồi lâu, nơi ấy càng lúc càng trơn tuột. Không còn chiếc qu ần lót vướng víu, cái thứ vừa dài vừa to của Đới Kha chiếm hết lợi thế, lúc nào cũng chực chờ xông vào.

Cơn đau vẫn chưa tan hẳn khiến cảm giác còn khá mơ hồ, Lương Mạn Thu sốt sắng hỏi:

– Anh ơi, anh… vào rồi hả?

– Ngốc vừa, em không cảm nhận được à? – Giọng Đới Kha đã khác hẳn, trầm khàn đầy khêu gợi.

Đã quen với sự hiện diện của anh, nên khi nhắc đến bộ phận đó, Lương Mạn Thu bất giác chỉ gọi anh, thay vì thêm bất kỳ danh từ nào.Tiếng gọi “anh” lần này của cô quả thực thấm đẫm màu sắc ái ân, cũng là một dạng ngấm ngầm thừa nhận sức hấp dẫn giới tính của anh.

Ngay sau đó, Lương Mạn Thu đã nhận ra sự khác biệt. Cảm giác căng đầy không còn là ảo giác, anh đã chặn kín lối vào.

Cô vội kêu:

– Anh ơi, bao…

Đới Kha vòng tay ra sau vơ lấy một trong hai chiếc còn lại, đeo vào thành thạo hơn hẳn lúc nãy, rồi lại ghì chặt lấy cô từ phía sau.

D ục vọng lèo lái bản năng. Đã có kinh nghiệm lần đầu, mục tiêu của Đới Kha là tiến vào, gặp chướng ngại vật thì phải dẹp bỏ, ví như nhấc bổng một bên đầu gối của cô lên. Anh có lợi thế về chiều dài, dù góc độ hạn chế vẫn vào được phân nửa, đủ khiến Lương Mạn Thu phải chịu trận.

Sau khi vào trong, Đới Kha mới thả đầu gối Lương Mạn Thu xuống, giữ chặt lấy hông cô mà ra sức thúc mạnh.

Hai đầu gối khép lại, bên trong Lương Mạn Thu càng thêm chật chội. Kh oái cảm chưa từng có dần lấn át cơn đau, từng chút một làm rã rời xương khớp, khiến cô ngày càng bủn rủn, chỉ có thể rung lên theo từng nhịp đưa đẩy của Đới Kha.

Anh hôn cô, nhưng không sao át nổi những tiếng r ên rỉ khe khẽ.

Nhà không có ai khác – sự thật mà Đới Kha vừa nhấn mạnh đã bào mòn sự tự chủ của Lương Mạn Thu, hình thành một nhận thức mới trong cô.

Cô không còn cố nhịn rên nữa, mà cũng chẳng thể nhịn nổi, bởi có cảm giác khác đang cần nhịn hơn.

Lương Mạn Thu vốn không hề buồn tiểu, nhưng bị Đới Kha thúc sâu, cảm giác ấy lại mơ hồ xuất hiện, mỗi lúc một gấp gáp, mang theo một sự sung sướng kỳ diệu mà xa lạ, khiến cô chẳng phân biệt nổi đó là buồn tiểu hay là kh0ái cảm. Cô mâu thuẫn vô cùng, vừa muốn anh giã thêm vài nhịp nữa, lại vừa sợ mình không kìm được mà đột nhiên tè dầm.

Niềm khoái lạc lạ lùng nảy sinh từ chính sự nín nhịn ấy. Lương Mạn Thu bất giác áp sát vào cánh tay Đới Kha, níu chặt lấy tay anh.

Đới Kha không ngừng thúc mạnh hông, tiếng da thịt va chạm chan chát quyện với mồ hôi vang lên rõ mồn một, át cả tiếng thở d ốc của anh.

Anh cảm nhận được Lương Mạn Thu dường như cũng đang nhún mông chiều theo nhịp điệu của mình. Khi anh thình lình chậm lại, động tác của cô càng thêm rõ ràng.

Anh đã nhóm lên ngọn lửa d*c vọng trong cô, khiến cô say mê anh. Giây phút này, cảm giác thành tựu ấy thật không gì sánh bằng.

Bốp.

Một tiếng giòn tan vang lên, Đới Kha vừa đét mông Lương Mạn Thu. Đó vừa là phần thưởng, cũng vừa là thú vui đôi lứa của riêng họ.

Vùng da trắng nõn thường ngày ít khi thấy ánh mặt trời, nay thoáng chốc ửng lên vệt đỏ hồng, vừa bắt mắt lại vừa khêu gợi.

Lương Mạn Thu hét lên, cơn đau nhói khiến mọi giác quan của cô càng thêm nhạy bén, niềm khoái lạc dường như được nhân đôi.

Đới Kha lật Lương Mạn Thu lại, đẩy hai đầu gối cô lên cao, gập người cô làm đôi, khiến cặp đùi ép chặt vào người, để lộ đôi môi hồng hào chính giữa. Thân thể cô hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn và trước mắt anh: lông mu lấm tấm những hạt sương trắng li ti, còn cặp môi ở chỗ ấy thì căng mọng, đỏ hơn cả lúc ban đầu.

Đới Kha quệt một cái, rồi vê vê đầu ngón tay, kéo ra một sợi tơ bạc óng ánh quen thuộc.

– Bà xã vẫn nước nôi lênh láng.

– Anh đừng nói nữa… – Lương Mạn Thu ngượng chín người, thà anh cứ làm tới, chứ thốt ra mấy câu d@m đãng thế này còn giày vò hơn cả khi thật sự giao hoan. Cô muốn khép đầu gối lại, nhưng Đới Kha nào chịu.

Vòng eo săn chắc của anh chen vào giữa hai đầu gối Lương Mạn Thu, chặn đứng ý định của cô.

Mông Lương Mạn Thu hơi vểnh lên, Đới Kha chẳng hề nao núng, nhìn cây hàng của mình từ từ ngập sâu trong cô.

Lương Mạn Thu chợt ré lên thất thanh, át cả tiếng hít sâu của Đới Kha.

– Anh ơi… – Lương Mạn Thu ú ớ van xin, đầu óc quay cuồng, nói năng lộn xộn. – Sâu… quá…

– Thế mới đủ sướng… – Giọng Đới Kha cũng có chút run rẩy, anh thúc vào chậm hơn lúc trước, cắn nhẹ môi dưới. – Bố thích thế đấy.

Dù chậm đến mấy, cảm giác c ăng trướng vẫn chạm đến một độ sâu chưa từng thấy. Lương Mạn Thu ngày một tiến gần đến đỉnh điểm khoái lạc, cảm giác buồn tiểu càng khiến cơn cực kh0ái dâng trào mãnh liệt, cô sắp sửa bị anh đ*t són tiểu.

Mà trớ trêu thay, góc nhìn của cô lúc này lại y hệt như trong những thước phim R18 ASMR/SM dành cho nữ mà họ từng tình cờ xem cùng nhau.

Lương Mạn Thu không chỉ nhìn thấy mà còn chạm được vào cơ bụng sáu múi gợi cảm của Đới Kha, bắp tay cuồn cuộn đang gồng cứng hai bên người cô, và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt vừa quen thuộc vừa điển trai ấy, mỗi một giọt dường như đều rơi vì cô.

Lương Mạn Thu lại một lần nữa nghĩ đến từ “gợi cảm”, bởi sức công phá mà Đới Kha mang lại quả thực đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cô.

Lương Mạn Thu r ên rỉ:

– Anh… hết nổi…

Đới Kha vẫn còn chút hơi sức để gắt lên:

– Mẹ kiếp, em hết nổi thì có.

Lương Mạn Thu cuống đến mức bật khóc nức nở:

– Em hết nổi…

Lời đầu hàng của cô tựa như lời cho phép Đới Kha được giải phóng. Anh vốn mới nếm trải chuyện chăn gối nên khó lòng kiềm chế, nay lại càng mặc sức tung hoành, ôm ghì lấy cặp đùi đang dang rộng của cô. Tiếng da thịt đập vào nhau mỗi lúc một dồn dập.

Giữa cơn rung lắc, Lương Mạn Thu khó khăn lắm mới tìm được môi anh, cắn chặt lấy, khát khao một nụ hôn trọn vẹn.

Đới Kha mất hết lý trí, giã một cách điên cuồng, âm thanh cuối cùng tựa tiếng gầm của mãnh thú khi đạt đến cực kh0ái, mang theo sự gợi cảm khiến tim cô rung động.

Khoảnh khắc Đới Kha rút thứ kia ra khỏi người Lương Mạn Thu, cơn buồn tiểu của cô cũng dịu đi phần nào. Cô xoa xoa cặp mông ửng đỏ của mình, đây mới là việc cần kíp lúc này.

Cô ngoảnh đầu, khẽ nũng nịu than:

– Mông em bị đập đỏ hết cả rồi này…

Đới Kha đứng bên giường, cứ thế tuột bao cao su ra ngay trước mặt cô. Sản lượng lần này ít hơn lúc trước một chút, rồi anh thắt nút lại và vứt vào sọt rác.

Sau hai hiệp mây mưa, họ đã quen với thân thể tr ần trụi của đối phương, không còn cố ý che đậy nữa.

Đới Kha quỳ một gối trên giường, cúi xuống, nhẹ nhàng xoay người cô nằm nghiêng, đưa lưng về phía mình, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên bờ m ông ửng đỏ ấy.

Lương Mạn Thu giật nảy mình, khẽ rụt người lại. Dáng vẻ e thẹn ấy của cô càng khơi dậy h am muốn chinh phục nơi Đới Kha.

Anh thuận thế bế thốc cô lên, nói:

– Đi tắm qua một chút.

Lương Mạn Thu giãy giụa:

– Anh ơi, thả em xuống, em tự đi được mà.

Đới Kha đáp cụt lủn:

– Tắm chung.

Lương Mạn Thu quýnh lên:

– Nhưng mà, em muốn đi tiểu…

Đới Kha đáp tỉnh bơ như quân vô lại:

– Vậy tiểu xong rồi tắm chung.

Bình Luận (0)
Comment