Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 107

Kastalon II nhìn về phía Murdoch, ánh mắt dữ tợn như thanh đao nhiễm máu. Nếu không phải gian lận, vậy thì lý do tạo thành cục diện trước mắt duy nhất chỉ có thể là — gia tộc Dana lâm trận phản chiến.

Lão biết rõ, trong tay mình nắm giữ năm mươi hai phiếu, gần bằng một nửa số nghị viên. Còn đứng ở bên Ciro, bao gồm gia tộc Telozzo, tổng cộng là hai mươi chín phiếu. Gia tộc Charlie và gia tộc Dana chiếm mười ba phiếu và mười bảy phiếu.

Lần trước bởi vì gia tộc Charlie và gia tộc Dana ăn ý chia đều số phiếu cho hai phe, cho nên mới có kết quả sáu mươi bảy và bốn mươi bốn. Trong trường hợp này, muốn thắng hắn, trừ phi toàn bộ gia tộc Charlie và gia tộc Dana đứng sau lưng Ciro!

Kỳ thật trong khi Ciro và hoàng hậu Samantha hết sức mua chuộc phiếu bầu, lão cũng ngấm ngầm mượn sức nhân mã của Ciro, khiến cho công sức Ciro bỏ ra trở thành tốn công vô ích, dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của lão, đã ngầm lôi kéo được hai phiếu từ tay đối phương. Lão vốn định dùng hai phiếu này để hung hăng làm nhục Ciro, mở mắt cho hắn thấy ai mới là chúa tể chân chính của đế quốc. Nhưng lão thật sự không ngờ tới, khi đã tự cho rằng bản thân nắm chắc phần thắng, tình thế lại phát sinh nghịch chuyển như vậy!

Lão chỉ đạt được năm mươi bốn phiếu. Không cần nghĩ cũng biết năm mươi bốn phiếu này bao gồm –

Năm mươi hai phiếu lão vốn nắm chặt trong tay, cùng với hai phiếu vừa mới lôi kéo được.

Không có gia tộc Dana!

Áp lực trong không khí khiến cho tất cả ngồi đây đều câm như hến.

Lutherking chần chờ muốn mở miệng, nhưng thấy sắc mặt hoàng đế rét lạnh căm căm, âm trầm như thể tùy thời sẽ rút dao giết người, ông ta thức thời ngậm miệng lại.

“Dưới nhiều con mắt thế này, có các giám sát viên theo dõi trận pháp cảm ứng tinh thần dao động, phụ thân cho rằng ai có thể làm bừa đây?” Ciro chậm rì rì mở miệng.

“Ai biết!” Kastalon II giống như con sư tử bị thương, đột nhiên quay đầu hung tợn nhìn hắn.

Ciro lạnh nhạt ngước mắt, “Thỉnh giữ gìn phong độ, phụ thân.”

Kastalon II yên lặng nhìn sự trào phúng không chút che dấu trong mắt hắn, ngón tay chậm rãi nắm chặt. Cảm giác thất bại từ trên trời rơi xuống bùn sâu đã đánh đổ tất cả lý trí và kiêu ngạo của lão, lão phải dùng tiếng rít gào để lần nữa khôi phục uy phong, lần nữa tìm lại uy nghiêm tối cao của mình, lại phát hiện làm như vậy càng khiến cho mình thêm chật vật!

“Bệ hạ.” Lutherking khẽ gọi.

“Ta muốn biểu quyết công khai!” Kastalon II chậm rãi ngồi xuống, hai tay thô bạo đập lên bàn, cả người hơi ngả về trước, bày ra tư thế tấn công.

Lutherking lĩnh mệnh, quay đầu nhìn về phía các nghị viên,“Bệ hạ yêu cầu tiến hành biểu quyết công khai, các nghị viên có quyền đồng ý hoặc từ chối. Nếu đồng ý, xin hãy giơ tay, nếu từ chối, xin hãy để tay dưới bàn. Nếu có một phần ba số nghị viên đồng ý biểu quyết công khai, chúng ta sẽ hủy bỏ kết quả bỏ phiếu lần một, tiến hành giơ tay biểu quyết lần cuối về bản đề án. Nếu mọi người đã nghe rõ, xin hãy để tay dưới bàn.”

Các nghị viên yên lặng dời tay từ trên bàn xuống dưới bàn.

Lutherking nhìn sắc mặt Kastalon II.

Kastalon II khẽ gật đầu.

“Bệ hạ yêu cầu bỏ phiếu lần thứ hai bằng hình thức giơ tay biểu quyết, nếu đồng ý yêu cầu này mời các nghị viên hãy nhấc tay, nếu không đồng ý, xin để tay ở chỗ cũ.”

Các nghị viên kiên định đứng trong trận doanh của hoàng đế nhanh chóng giơ tay.

Kỳ thật lần biểu quyết này là dư thừa, xét đến việc Kastalon II nắm trong tay năm mươi hai nghị viên thân tín mà nói, quá nửa là chuyện dễ dàng.

Kastalon II oán hận trừng mắt nhìn Murdoch không nhúc nhích, như thể muốn khoan vào mặt ông ta hai cái lỗ.

Murdoch bỗng cười cười. Ông ta quay đầu nhìn Kastalon II, chậm rãi hỏi: “Bệ hạ, ngài cảm thấy việc này cần thiết sao?”

Ngực Kastalon II giống như bị giáng một quyền, sắc mặt trắng bệch, môi dưới run run, toàn thân tức giận đến cơ hồ ngồi hết nổi.

“Bệ hạ.” Lutherking tiến lên, đỡ lấy cánh tay lão.

Kastalon II đột nhiên gạt cánh tay định đỡ lão của ông ta, nói từng chữ từng chữ: “Cần thiết!”

“… Xin hãy để tay xuống dưới bàn lần nữa.” Lutherking thở dài, thế cục trước mắt đã rất rõ ràng, có bỏ phiếu lại cũng không thể thay đổi kết quả “Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành biểu quyết lần cuối cho [ Đề án cuối cùng về việc giáo hoàng Quang Minh thần hội cử hành lễ đăng cơ cho hoàng đế Kanding đế quốc]. Nếu đồng ý đề nghị này thì xin hãy giơ tay.”

Từng cánh tay lục tục giơ lên.

Kastalon II nhìn Murdoch chằm chằm, Murdoch nhìn mặt bàn chằm chằm.

Lutherking hỏi: “Bệ hạ, xin cho phép tôi bắt đầu tính toán.”

Kastalon II không có phản ứng.

Lutherking chầm chậm vòng quanh phòng họp, mọi người đều nhìn thấy và nghe được từng tiếng kiểm kê nhân số.

“Năm mươi mốt… năm mươi hai.” Lutherking đến bên Ciro và Kastalon II, dừng chân, không dám nhìn sắc mặt hoàng đế,“Bệ hạ, đã kiểm kê xong. Tổng cộng có năm mươi hai người đồng ý đề án này.”

Năm mươi hai!

Còn ít hơn hồi nãy hai người.

Kastalon II ngẩng đầu, mắt lạnh như băng nhìn lướt qua hai nghị viên vừa mới dụ dỗ được giờ đã đầu nhập trở lại về phe hoàng thái tử .

Hai nghị viên đồng thời cúi đầu.

“Tốt lắm.” Kastalon II chậm rãi đứng lên khỏi chỗ ngồi, hơn một giờ bỏ phiếu giống như tiêu hao hết sạch khí lực của lão, khiến lão trông vô cùng tiều tụy. Ánh mắt lão thong thả mà thâm trầm đảo qua gương mặt mỗi người đang ngồi đây, cuối cùng dừng lại ở Ciro.

Ciro rất bình tĩnh, không có biểu cảm cao hứng phấn chấn sau khi thắng lợi, cũng không có lộ ra kinh hoảng bởi ánh mắt lạnh lẽo của lão.

Kastalon II đột nhiên phát hiện kẻ trước mắt này tuy là con lão, nhưng khoảng cách giữa bọn họ đã sớm bị kéo đến xa lắc xa lơ giữa bao đấu tranh không ngừng, bao đề phòng và nghi kỵ lẫn nhau. Không biết bắt đầu từ khi nào, đứa con trai rõ ràng mang theo dòng máu của lão trong thân thể đã bị lão coi là đối thủ, thậm chí là đối thủ nhiều lần muốn tàn nhẫn diệt trừ!

“Ngươi đi theo ta.” Sau một lát đứng yên, lão khôi phục chút sinh khí, chậm rãi đi ra ngoài.

Murdoch và Hopkin đều nhìn Ciro, thấy hắn đứng dậy, cũng đứng lên theo.

“Điện hạ.” Hopkin vừa mở miệng, đã bị hắn giơ tay ngăn lại.

“Đây là chuyện ta và phụ thân phải đối mặt.” Ciro rời khỏi chỗ ngồi, Soso đứng ở sau lo lắng nhìn hắn .“Ta sẽ sớm trở lại.” Hắn nhẹ cầm tay Soso, khẽ khàng ấn xuống một nụ hôn trên chiếc nhẫn.

Soso trở tay nắm lấy tay hắn: “Em chờ anh về.”

Ciro cười cười, lại ôm đầu hôn lên tóc cậu, sau đó không quay đầu lại đi ra ngoài.

Nếu như trước đó quan hệ giữa Soso và Ciro còn bị mọi người đoán già đoán non, vậy thì những động tác liên tiếp vừa rồi đã đủ cho bọn họ nhận định phán đoán của mình là sự thật.

Hopkin dẫn đầu chào hỏi Soso, “Rất vui được gặp ngài, thưa điện hạ.”

Những người thuộc đảng Hoàng thái tử đều nhao nhao hùa theo.

Kastalon II không rời khỏi tòa nhà đại hội, mà đi vào phòng khách tầng hai.

Trước cửa phòng khách, hắn nhìn thấy Keane.

Keane cung kính hành lễ với hắn, ngăn lại Gallon phía sau: “Thành thật xin lỗi, bệ hạ muốn nói chuyện với một mình điện hạ.”

Ciro khoát tay.

Gallon lui về sau một bước, nhìn cửa chằm chằm giống như môn thần.

Keane lúc này mới đẩy cửa ra.

Mặt trời đã lên, mây đen bị xua đến phía tây. Ánh mặt trời chiếu trên tấm thảm đỏ sẫm, hình diều hâu thêu bằng tơ vàng trên thảm trông có chút cổ xưa, cho dù duỗi cánh cũng khiến cho người ta có cảm giác khó có thể bay lượn.

Ciro tiến thẳng vào, nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.

Kastalon II ngồi trên sô pha đối diện tấm thảm, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang ngẩn người. Tiếng đẩy cửa bước vào và tiếng đóng cửa đều không thể cắt ngang suy nghĩ của lão.

“Phụ thân.” Ciro đi đến trước mặt.

Kastalon II hoàn hồn, đưa mắt đánh giá hắn từ dưới lên trên, bỗng nói: “Trước kia ngươi gọi ta là phụ hoàng.”

Ciro bất động thanh sắc.

Kastalon II: “Ngươi cảm thấy ta không xứng làm hoàng đế đế quốc?”

Ciro lạnh nhạt: “Phụ thân là hoàng đế đế quốc.”

“Nhưng ngươi và mẫu thân ngươi lại dùng trăm phương nghìn kế muốn kéo ta từ trên vị trí này xuống!” Kastalon II như bị kích động thần kinh, cả người nóng nảy hẳn lên, “Trong mắt và trong lòng nàng chỉ có lợi ích gia tộc! Có khi nào nàng nhớ tới sau tên của nàng là Kastalon không!”

Ciro: “Có lẽ mẫu hậu thấy để cái họ này đằng sau tên nghe có vẻ rất nữ tính .”

Kastalon II đột nhiên trầm tĩnh lại, sau một hồi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân ngươi nói như thế?”

“Ngài biết mẫu hậu, người chưa bao giờ nói tới việc này.” Dù hắn có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, dù Kastalon II có bao nhiêu nhân tình bên ngoài, nàng đều mắt điếc tai ngơ, coi như không thấy. Xét trên cách cư xử với sinh hoạt cá nhân của trượng phu, nàng được xem là vị hoàng hậu khoan hồng độ lượng nhất từ trước đến giờ trong lịch sử.

Mặt nạ bình tĩnh Kastalon II vừa mang lên chưa đầy một phút đồng hồ lại vỡ vụn,“Đúng vậy, nàng chưa bao giờ nói tới việc này. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ nói với ta bất cứ chuyện gì ngoài chính sự!”

Ciro: “Đã từng là người yêu nay lại bước đến tình cảnh này, ngài không thấy rằng nên tìm kiếm vấn đề từ bản thân sao?”

“Người yêu.” Kastalon II chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, “Đúng vậy, chúng ta từng là người yêu.”

Có lẽ do ánh mặt trời bên ngoài quá mức chói mắt, khiến cho bóng dáng lão trong ánh nắng có vẻ điêu tàn khác thường.

“Ciro.” Lão trầm giọng,“Ta có thể chấp nhận truyền đế vị cho ngươi.”

Trong mắt Ciro lóe lên chút tinh quang.

“Nhưng mà, phải là sau khi ta diệt trừ ba đại gia tộc!” Đây là lần đầu tiên Kastalon II biểu lộ lòng căm hận của mình đối với ba đại gia tộc rõ ràng đến thế. Có lẽ hành động phản bội của gia tộc Dana đã khắc sâu thêm cừu hận của lão đối với các gia tộc.

Ciro lạnh nhạt: “Ngài quên rồi sao? Ta vốn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của ngài.”

Kastalon II bỗng nhiên xoay người,“Nhưng ta còn tại vị, bất cứ lúc nào cũng có thể phế bỏ ngươi!”

Ciro: “Giống như [Đề án cuối cùng về việc giáo hoàng Quang Minh thần hội giáo hoàng cử hành lễ đăng cơ cho hoàng đế Kanding đế quốc]?”

Mặt Kastalon II đỏ bừng, quát to:“Bidelica!”

Tấm thảm đỏ sẫm đột nhiên nát vụn, trong không trung thình lình nổi lên một trận gió xoáy, những mảnh thảm vụn bị thổi bay tán loạn, lộ ra một ma pháp trận đại hình trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment