Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 33

Choang, choang, choang…

Góc phía tây hoàng cung cứ cách năm giây lại phát ra âm thanh vỡ vụn làm cho người ta hết hồn.

Thị vệ hành lang canh giữ ở cửa nhìn thấy mà không dám nói gì.

Đầu còn lại của hành lang, tiếng chuông dễ nghe dần dần tới gần.

Thị vệ nhìn không chớp mắt thẳng người, cao giọng: “Phu nhân Rachel.”

“Vất vả rồi.”

Tiếng nói mang theo hương thơm nhàn nhạt mê người, nháy mắt vì âm thanh vỡ vụn mà phiền lòng.

Rachel gật đầu thăm hỏi bọn họ, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Phòng biến thành một mớ hỗn độn.

Howl đứng giữa đống đồ vật vụn vỡ, tóc dài ngắn không đều.

Rachel nhấc chân, cẩn thận tránh những mảnh vỡ trên mặt đất đến bên người y, đưa tay khẽ vuốt ve đầu y, đau lòng gọi: “Đứa nhỏ.”

Howl cúi đầu, nhìn mỹ nhân dịu dàng như ánh trăng cô đọng trước mắt, thấp giọng: “Con lại thua rồi.”

Rachel mỉm cười: “Chưa thua. Con còn ở đây, ta còn ở đây, chúng ta vốn không có thua.”

“Con thật sự nghĩ Pierce tới giúp con.” Howl ngẩng đầu, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Hắn nhìn qua cường tráng như vậy, kiên định như vậy, chính trực như vậy, tựa như chú Richard.”

Tay Rachel đặt trên tóc y chậm rãi buông xuống, đáp trên bờ vai, dịu dàng nói: “Phụ thân con không tức giận vì chuyện này đâu.”

“Con biết ông ta nhất định tức giận.” Howl thu hồi suy nghĩ, cười lạnh, “Dù ông ta ra sức giả bộ thích con, nhưng con biết, trong lòng ông ta hận không thể hoán đổi con và Ciro. Con không có thiên phú ma pháp, không thể trở thành ma pháp sư. Con sợ chịu khổ, cũng không thể trở thành kỵ sĩ hàng đầu. Trong cảm nhận của ông ta, con đã sớm là phế vật, thứ duy nhất có thể lợi dụng ở phế vật này chính là trên người con chảy huyết mạch của ông ta. Mẹ tin không? Chỉ cần mẹ có thể sinh cho ông ta một đứa con nữa, dù chỉ mới một tuổi, ông ta cũng sẽ tung một cước đá văng con ra.”

“Không, đừng nói phụ thân con như vậy.”

Howl ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục nói: “Hơn nữa ngay cả bày mưu con cũng không giỏi. Nhìn xem, Ciro lập một cái bẫy nho nhỏ, con đã chui vào như thằng ngốc. Như thằng ngốc…” Y đột nhiên xoay người nhặt cây kéo lên, liều mạng cắt tóc mình.

Rachel vốn muốn ngăn cản, nhưng dường như nhớ tới gì đó, lại rút tay về, mãi đến khi y cắt hết tóc chính mình rồi giẫm lên chà đạp xong, nàng mới dịu dàng cầm tay y, vứt kéo trong tay y đi.

“Không cần lo lắng, mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì xảy ra.” Nàng đặt đầu y lên vai mình.

Howl chậm rãi ôm thắt lưng nàng.

Qua một lát.

Nàng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng khóc.

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống, soi vào khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng của nàng.

Ánh bình minh có hơi mờ ảo.

Soso ăn xong bữa sáng, vuốt cổ ra khỏi biệt thự.

Cả đêm chờ đợi cũng không đợi được Ciro, ngược lại giờ bị sái cổ. Gallon vốn muốn giúp cậu xin nghỉ, nhưng nghĩ đến hôm qua mình đi thẳng vào biệt thự của Ciro, chưa chào hỏi Frank, Patrick, liền cảm thấy có chút bất an. Cho nên dù cổ cứng ngắc đến nỗi chỉ có thể quay ba mươi độ, cậu vẫn kiên trì đi học.

Quả nhiên, khi cậu tiến vào phòng học, đã bị Patrick hô to gọi nhỏ kéo lại, sau đó thẩm vấn một trận.

“Đêm qua cậu đi đâu ? Sao không có ở ký túc xá?”

Soso giật mình, “Sao cậu biết?”

Patrick tức giận: “Bởi vì tớ tới ký túc xá chứ sao. Còn gặp… Bỏ đi, không nói tới hắn. Cậu còn chưa kể đêm qua cậu đi đâu? Không phải cậu từ trấn nhỏ đến sao? Không phải về nhà đấy chứ?”

Soso đang muốn trả lời, đã bị Frank một phen giữ chặt tha ra phía sau, “Hôm qua cậu ấy theo tớ về nhà .”

“A?”

Cùng một lời thoát ra khỏi miệng Patrick và Soso.

Patrick rất nhanh nhíu mày: “Hôm qua cậu với tớ đi cùng nhau cơ mà?”

Frank thuận tay khép cằm Soso lại, sau đó bảo: “Ừ, sau đó tớ trở lại, vừa vặn gặp cậu ấy, cho nên thuận tiện dẫn cậu ấy về nhà .”

Patrick hồ nghi nhìn bọn họ, “Đang yên đang lành dẫn cậu ấy về nhà làm gì? Hơn nữa không phải nhà cậu quản lý nghiêm khắc lắm sao, đâu có tùy tiện dẫn bạn bè bình thường về được?”

Frank bị hỏi đến đau đầu. Nếu không phải tối hôm qua vừa lúc nhìn thấy Soso đi về hướng biệt thự, sợ cậu nói ra buổi tối ở cùng Ciro, dẫn tới nghi vấn lớn hơn, cậu mới không bịa ra lời nói dối này. “Hôm qua quá mệt mỏi , sau đó nhìn thấy sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, cho nên liền…” Nói xong, cậu cẩn thận nhìn sắc mặtSoso, phát hiện sắc mặt cậu bé hồng nhuận, tốt hơn trên trận đấu hôm qua, liền hỏi, “Cậu không có việc gì đấy chứ?”

Soso mờ mịt: “Không có việc gì, chuyện gì?”

Frank nói: “Cậu không cảm thấy suy yếu hay choáng váng sau khi cạn kiệt tinh thần lực quá độ à?”

Soso ngẫm nghĩ: “Lúc bắt đầu có một chút, nhưng lên giường ngủ dậy thì hết.”

“Lên giường?!” Giọng Patrick như cái dùi đập mạnh vào phòng học đang nói khe khẽ.

Frank phát hiện mình và Soso nhất thời biến thành tiêu điểm của mọi người. Cậu đỏ mặt giải thích: “Buổi tối đương nhiên phải ngủ, ngủ đương nhiên phải lên giường, có gì lạ đâu?”

Patrick hoàn toàn không phát hiện ánh mắt quỷ dị bốn phía, liên tiếp hỏi: “Là chung giường sao? Các cậu ngủ trên một cái giường?”

Frank hít sâu, sau đó hỏi ngược lại: “Hai thằng con trai ngủ chung giường có gì mà kỳ quái?”

Vẻ mặt Patrick phức tạp không thể tả, toàn thân ủ rũ, Danton bước vào cũng không hồi phục.

Trên mặt Danton tràn đầy tươi cười sung sướng.

Tuy hôm qua sau khi trở về, mọi người đều sớm đi nghỉ ngơi , nhưng Olivia vẫn mời nhóm đạo sư ra ngoài chúc mừng một phen, cũng hứa hẹn về tiền thưởng trong buổi liên hoan, làm cho bọn họ cảm nhận được đầy đủ tương quan giữa vinh hiển của học viện và ích lợi của mình.

“Được rồi được rồi, chúng ta trở lại bình thường thôi.” Ông ta khoát tay.

Có học sinh giơ tay hỏi: “Thưa thầy, tại sao đàn anh đàn chị cao cấp nghỉ hai ngày, đàn anh đàn chị trung cấp nghỉ một ngày, còn chúng con ngay cả nửa ngày cũng không được nghỉ?”

Danton đáp: “Số ngày nghỉ có quan hệ trực tiếp đến thành quả trò vất vả trả giá trên đấu trường. Audis nghỉ ngơi một tuần.”

Học sinh kia nhớ tới ngày hôm qua đàn anh đàn chị liều mạng bảo vệ bọn họ, trong lòng nhất thời chịu phục, lớn tiếng nói: “Một ngày nào đó con cũng sẽ giống như bọn họ!”

Danton cười tủm tỉm: “Không cần một ngày nào đó, bắt đầu từ hôm nay đi.” Ông ta vuốt râu vui mừng, nhiều năm như vậy học viện kỵ sĩ hoàng gia cuối cùng cũng làm được một việc tốt, hoàn toàn kích phát dục vọng học tập của đám con cháu quý tộc.



Nhưng rất nhanh ông ta phát hiện mình lạc quan quá sớm.

Khi tiếng ngáy ngủ đầu tiên trong phòng vang lên, ông ta còn tự bảo mình phải nhẫn nại, nhưng đến khi trong phòng học vang lên một tràng ngáy ngủ… ông ta đột nhiên cũng rất muốn nằm úp sấp xuống cùng nhau ngáy.

Buồn bực.

Xét thấy học sinh sơ cấp đã rất cố gắng, cuối cùng học viện cho phép bọn họ nghỉ ngơi một buổi chiều.

Đến lúc được nghỉ ngơi thật sự, người đi nghỉ lại không nhiều lắm.

Đa số người vừa ngồi sưởi nắng ngắm phong cảnh học viện vừa tán gẫu các loại tin tức. Khi trận đấu qua đi, đủ loại tin tức xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Trong đó khiến người ta chú ý nhất chính là tin cháu đích tôn của gia tộc Charlie cùng lên giường với học sinh Mike con cháu quý tộc sa sút đến từ một trấn nhỏ nơi biên thuỳ đế quốc.

Lúc thu được tin tức này, Ciro đang đọc thư Hayden gửi từ tiền tuyến.

Gallon báo cáo xong, lẳng lặng đứng một bên.

Ciro không có phản ứng gì viết xong thư hồi âm đưa cho y, sau đó thản nhiên bảo: “Buổi tối mời Frank và Soso cùng đến đây ăn tối.”

“Rõ.”

Nửa ngày bị tai tiếng bịa đặt oanh tạc, Frank đã hơi mệt mỏi. Nhưng hoàng thái tử mời thì không thể không trình diện, cho nên dù lúc này cậu chỉ muốn về nhà gục trên giường ngủ một giấc, cũng không thể không miễn cưỡng xốc lại tinh thần cùng Soso đến chỗ hẹn.

Ngược lại tinh thần của Soso tốt lắm, hơn nữa vẻ mặt rất chờ mong.

Frank đột nhiên hỏi: “Cậu nhớ nhà không?”

Soso ngẩn người, gật mạnh đầu.

Frank thở dài.

Rõ ràng là vương tử một quốc gia, lại phải sống cuộc sống lưu vong, thống khổ phải chịu đựng nhất định rất khó tưởng tượng. Chí ít cậu nghĩ không ra nếu mình bị gia môn trục xuất sẽ có cảm giác gì.

Cậu nhịn không được ôm bả vai gầy yếu của cậu bé, muốn truyền thêm một ít sức mạnh, nhưng còn chưa đi được vài bước, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng bắn tới, không khỏi ngẩng đầu.

Audis đang đứng ở cửa biệt thự, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.

Frank nhíu mày, do dự không biết có nên đến chào hỏi hay không. Dù nói thế nào, hôm qua trên đấu trường chính hắn đã cứu bọn họ.

Song Audis không cho cậu cơ hội này. Như nhìn thấy ôn dịch, hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, xoay người về phòng, nặng nề đóng cửa.

Soso bị âm thanh đóng cửa làm cho giật mình nhảy dựng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Frank thu mắt về, mặt không đổi sắc: “Không có gì.”
Bình Luận (0)
Comment