Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 54

Soso dụi mắt, lảo đảo đứng lên.

Dilin sợ nhóc còn chưa tỉnh ngủ, dứt khoát ôm vai cậu ra cửa.

Gallon đang từ lầu một đi lên, nhìn thấy bọn họ bước xuống, lập tức dừng chân: “Điện hạ đã an bài xe ngựa cho hai vị, mời đi bên này.”

Dilin và Soso theo y vào thư phòng, nhìn y kéo tấm thảm đỏ thẫm chính giữa sang một bên, lộ ra ma pháp trận.

Gallon nói: “Đây là ma pháp truyền tống trận, xin Bassekou tiên sinh đến khởi động.”

Dilin gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Ba người đứng vào ma pháp trận.

Dilin nhắm mắt, tụ tập thủy nguyên tố bốn phía vào trong, sau đó dùng tinh thần lực khởi động trận pháp.

Trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện tại hoa viên trong nhà Ciro.

Gallon thấy Soso hiếu kỳ hết nhìn đông lại nhìn tây, giải thích: “Đây là nơi ở của hoàng thái tử điện hạ.”

Mắt Soso sáng lên, “Ciro đang ở đây?”

“Điện hạ có việc ra ngoài.”

“Vậy a.” Trên mặt Soso lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Ánh mắt Gallon lơ đãng đảo qua căn phòng tối đen ở lầu hai, xoay người dẫn bọn họ đi vào một gian nhà kho rộng lớn độc lập.

Dilin nhíu mày: “Anh định đặt chúng tôi vào thùng rồi vận chuyển ra ngoài?” Dù không muốn hoài nghi đối phương vào lúc này, nhưng tưởng tượng đến cảnh mình và Soso bị đóng kín trong thùng, cậu liền cảm thấy bất an.

“Ngài lo lắng quá rồi.” Gallon dời đống thùng chất chồng trong góc, lộ ra một ma pháp truyền tống trận.

Dilin xấu hổ cười: “Suy nghĩ thật chu đáo.”

“Chúng tôi không dùng thùng để vận chuyển đồ vật từ lâu lắm rồi.”

Y không nói trắng ra, nhưng Dilin nghe được chế nhạo trong lời của y.

“Ờm, lần sau có thể thử xem.” Dilin sờ thùng, bụi dính đầy tay, “Nếu đủ khỏe mạnh.”

Lần thứ hai truyền tống bằng ma pháp trận.

Lần này truyền tống đến rừng cây ngoài thành.

Rừng rậm ban đêm như màn sương dày đặc tối đen, bao vây khiến cho người ta không thở nổi.

Diin cầm tay Soso, nhanh chóng đánh giá bốn phía. Trước khi đến Kanding đế quốc, cậu từng nghiên cứu địa thế Fariel. Nếu không đoán sai, nơi này có thể là phía tây thành.

Gallon rất nhanh chứng thực phán đoán của cậu.

Shamanlier ở phía đông Kanding đế quốc, rời đi từ phía tây thành đích thực là biện pháp mê hoặc đối phương rất tốt.

Gallon gạt ra những cành cây thõng xuống, giẫm lên đám lá khô lạo xạo bước về phía trước.

Dilin vội kéo Soso đuổi theo.

Khoảng cách giữa các cây rất nhỏ.

Trên cánh tay Dilin bị cào xước vài vết. Tuy Soso không lên tiếng, nhưng từ độ căng lỏng của tay nhóc cậu có thể cảm giác đối phương cũng bị cào vài lượt.

Nếu Hydeine ở trong này, bọn họ sẽ có đèn.

Dilin càng lúc càng nhớ người kia.

Đại khái đi độ mười mấy phút đồng hồ, Dilin láng máng nghe thấy tiếng ngựa hí.

Gallon nói: “Chờ chút.”

Dilin gật đầu.

Nhìn bóng Gallon dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Dilin đột nhiên ôm Soso bay lên.

Soso cả kinh che kín miệng.

Dilin bay lên trên cái cây gần đó, rồi cảnh giác nhìn xuống dưới.

Soso nhỏ giọng: “Tại sao?”

“Phòng ngừa vạn nhất.” Quan hệ hợp tác giữa bọn họ không lâu dài bằng quan hệ đối địch.

Soso biết Dilin tới Kanding đế quốc cứu mình là việc cực kì nguy hiểm, nghĩ đến cậu bỏ xuống việc học ở St Paders một mình chạy tới, trong lòng cậu nhóc vừa áy này vừa vui mừng. Cậu giơ tay lên, ôm chặt thắt lưng Dilin.

“Gallon là người tốt.”

Giọng nói thật khẽ thật nhỏ.

Dilin vỗ vai nhóc, muốn nhóc đừng lo lắng. Cậu không muốn đề phòng Gallon, nhưng tình thế hiện nay không thể không cẩn thận.

Bóng đêm trong rừng rất âm u.

Thời gian trôi thật chậm.

Dilin thoáng có dự cảm không tốt.

Tuy nơi này không phải rừng Mộng Yểm, sẽ không xuất hiện tình trạng không thể đi ra, nhưng nếu Ciro phái người vứt bọn họ trong này, sau đó ngầm báo cho Kastalon II, hậu quả rất khó lường.

Nghĩ đến đây, cậu âm thầm hối hận vừa rồi thả Gallon dễ dàng như vậy. Dù nhìn y có vẻ không dễ đối phó, nhưng dù sao lưu lại một kẻ địch hữu hình vẫn tốt hơn phải đối mặt với vô số kẻ địch vô hình.

Cậu cảm thấy Soso đang ôm mình khẽ run.

“Lạnh à?” Dilin thấp giọng hỏi.

Tay Soso nắm thật chặt, đầu dán vào cánh tay cậu nhẹ nhàng lắc lư, “Không lạnh.”

Dilin lấy thảm ra khỏi túi không gian đắp cho nhóc.

Soso vòng thảm đến tay kia, bọc cả Dilin vào.

Dù đêm thật tối, dù trời thật lạnh, dù tương lai thật mờ mịt, nhưng giờ khắc này bọn họ ấm áp.

Dilin vỗ về lưng Soso, cố gắng ổn định trọng lượng của Soso và mình, không để cho bọn họ ngã từ trên cây xuống.

Mí mắt bắt đầu rũ xuống. Dilin đang mơ mơ màng màng chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, chợt nghe thấy phía trước vang lên tiếng loạt xoạt. Cơn buồn ngủ của cậu biến mất, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng ồn. Biết rõ là không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn cố gắng mở to mắt hết sức có thể.

“Soso vương tử điện hạ…”

“Bassekou tiên sinh…”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Là tiếng Gallon.

Dilin gọi Soso tỉnh lại, ôm cậu phi từ trên cây xuống.

Tựa hồ nghe thấy tiếng động, Gallon nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ.

“Điện hạ, Bassekou tiên sinh.” Gallon cung kính cúi chào.

“A, Gallon, rốt cục anh đã đến.” Giọng Soso đầy ngái ngủ.

Dilin cất thảm đi.

Gallon nói: “Tôi mất một giờ tìm kiếm hai vị.”

“A?” Soso sửng sốt.

“Nơi này cách vị trí chúng ta tách ra ước chừng năm trăm thước.”

Soso mờ mịt.

Dilin vội ho một tiếng: “Đi thôi.”

Gallon không nói gì nữa, tiếp tục đi trước dẫn đường.

Cây cối xung quanh dần thưa thớt.

Dilin và Soso bước nhanh hơn theo Gallon.

Phía trước thoáng có tiếng ngựa hí.

Không bao lâu, Soso và Dilin liền nhìn thấy năm cây đuốc tản ra ánh sáng âm u nhưng ấm áp.

“Đội là đội buôn điện hạ mời tới.” Gallon dừng giây lát, bổ sung thêm, “Đội buôn gia tộc Telozzo.”

Soso nghe thấy ba chữ Telozzo không có phản ứng gì, còn Dilin bắt đầu thấy trong lòng thoải mái hơn. Hoàng hậu Samantha xuất thân từ gia tộc Telozzo. Có thể nói gia tộc Telozzo là chỗ dựa lớn nhất hiện nay của Ciro.

Tới gần đội buôn, chợt nhìn thấy một người trung niên mặc trang phục mười phần đẹp đẽ quý giá đi tới.

Cho dù dưới ánh lửa, người trung niên nhìn vẫn thong dong nho nhã. Mái tóc chải ra sau, bị keo xịt tóc cố định chặt trên da đầu, nhìn kỹ còn có thể thấy dấu lược rõ ràng.

“Ivan Telozzo. Thực vinh hạnh nhìn thấy hai vị.” Ông ta chủ động vươn tay.

Dilin và Soso lần lượt bắt tay với ông ta.

Ivan cười với Gallon: “Yên tâm, ta sẽ đưa hai vị đến biên cảnh an toàn.”

Gallon nói: “Tôi đưa các ngài rời đi.”

“Được rồi.” Ivan đưa Dilin và Soso tới một chiếc xe trong đội buôn, sau đó nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, vẫy tay với Gallon vẫn đứng ven đường.

Gallon đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn bọn họ rời đi.

Đội ngũ của đội buôn rất dài, ước chừng mười mấy phút đồng hồ mới biến mất toàn bộ trong bóng tối.

Nhưng Gallon vẫn chưa rời đi, mà lựa chọn đứng lại, như đang chờ đợi gì đó.

Ước chừng qua nửa giờ, tiếng vó ngựa và bánh xe nhỏ đến mức khó nghe thấy rốt cục vang lên.

Ngược đường với đội buôn, một chiếc xe ngựa treo hai ngọn đèn ***g nhỏ màu cam chầm chậm chạy đến.

Vó ngựa và bánh xe đều được bọc bằng bao bố, cho nên tiếng phát ra nhỏ hơn xe ngựa bình thường rất nhiều.

Xe ngựa dừng lại trước mặt Gallon.

Cửa xe bật mở, lộ ra Ciro với gương mặt lạnh lùng.

“Điện hạ, Soso điện hạ và Bassekou tiên sinh đã rời đi cùng tử tước Telozzo.” Gallon nói.

Ciro gật đầu, “Lên xe.”

“Rõ.” Gallon lúc này mới mở cửa xe, ngồi lên xe ngựa.

Không ngờ, Vincent cũng ở trên xe, nhìn thấy Gallon bước lên, ông ta nhíu mày định chào hỏi, “Nhìn thấy Dilin rồi à?”

“Đúng vậy.” Gallon ôn hòa trả lời.

Vincent vuốt cằm: “Thật muốn cướp lấy thằng bé a.”

Gallon quay đầu ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không nghe thấy lời nói điên khùng của ông ta.

Vincent nói: “Có điều so với Dilin, Soso dường như càng thú vị hơn.”

Ciro thản nhiên: “Mục đích ông đi theo chẳng lẽ không phải vì Hydeine?”

Vincent cười: “Đương nhiên không phải. Ta tới bảo vệ an toàn cho hoàng thái tử đi biên cảnh dưỡng bệnh mà.”

Ciro nhắm mắt, coi như gió thoảng bên tai.
Bình Luận (0)
Comment