Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 70

Đại thần quân sự của đế quốc tờ mờ sáng đột nhiên nhận được tin nguyên soái đế quốc đích thân giá lâm, lập tức như bị lửa thiêu mông lao từ trên giường xuống, ngay cả giầy cũng không kịp đi.

Hayden nhìn đại thần quân sự đội mũ mặc áo ngủ lộ ra một góc lông ngực đang vội vàng bổ đến trước mặt, bắt lấy tay hắn, hổn hển hỏi: “Có phải đánh vào rồi không? Có phải đánh tới Fariel rồi không? Là Quang Minh thần hội hay pháp sư vong linh? Chúng ta phải làm thế nào?”

Hayden rút tay về, giúp hắn ta sửa sang áo mũ, mỉm cười: “Ta chỉ tới bàn với ngài về việc gia tăng số lượng binh lính đóng ở thành Mael.”

“Thành Mael?” Đại thần quân sự nhẹ nhàng thở ra, “Thành Mael không thất thủ, thì chắc chắn Fariel không có việc gì.”

Đây là vị đại thần tràn đầy đặc sắc hầu hạ Kastalon nhị thế, bề ngoài đáng tín nhiệm nhưng luôn làm một ít việc không đáng tin. Có điều hắn ta có một tính cách đặc biệt mà Kastalon II khi còn tại thế vô cùng ưa chuộng, đó là chán ghét làm việc. Việc này vì có Hayden mà rất dễ dàng, lúc trước điều hành quân sự đều do một mình hắn quyết định, sau đó vị đại thần quân sự này sẽ báo quyết định đó cho Kastalon II tỏ vẻ hắn ta vẫn tồn tại. Chỗ tốt là, dù Kastalon II năm đó liều mạng chèn ép hoàng thái tử Ciro nhưng Hayden không bị liên lụy quá lớn. Nguyên nhân chính là như vậy, nên dù Ciro biết vị đại thần quân sự này bất tài cũng chậm chạp chưa xuống tay với hắn ta.

Hiện tại xem ra, chờ đế quốc cáo chung một thời loạn lạc, có lẽ vị này cũng cáo chung kiếp sống đại thần.

Dù nghĩ thế, thái độ Hayden trước sau vẫn hòa ái như một, “Đúng vậy. Đúng như ông nói, pháp sư vong linh có sức phá hoại khó tưởng tượng, một khi công phá thành Mael xong sẽ giương cao khí thế như chẻ tre tiến công Fariel.”

Mặt đại thần quân sự lại trắng, hai tay nắm chặt trước ngực như đang cầu nguyện.

Hayden tiếp tục: “Để tránh đế đô gặp nguy cơ đó, chúng ta phải tăng nhân thủ bảo vệ phòng tuyến thứ nhất.”

Đại thần quân sự nói: “Nhưng vạn nhất không bảo vệ được thì làm thế nào? Binh lực đế đô không phải càng thêm trống rỗng sao? Trước đó đế đô đã phái một nhóm quân đội qua, nếu không phải quân đoàn Tulip của ngài trở về, có lẽ hiện tại đế đô đã thành một tòa thành rỗng chẳng hề được bảo hộ.”

Hayden nói: “Viện trưởng Olivia và Vincent các hạ cũng ở thành Mael, nếu bọn họ và quân đội khổng lồ đều không thể bảo vệ, ta nghĩ đế đô có nhiều ít binh lực cũng không còn quan trọng.”

Tuy nói như thế nhưng có binh lực ít ra sẽ cảm giác an toàn hơn chút chứ. Đại thần quân sự u oán nhìn Hayden, “Nguyên soái đến sớm như vậy chỉ vì chuyện này?”

Hayden vội ho một tiếng: “Đúng, ta muốn quyết định sớm một chút. Sau đó ta phải đi Sangtu.”

Đại thần quân sự lại khẩn trương, “Không phải Quang Minh thần hội có động tĩnh gì chứ? Kỳ thật Quang Minh thần hội và pháp sư vong linh là đối thủ một mất một còn, chúng ta có thể nghĩ cách cho họ đánh nhau không? Chỉ khoanh tay đứng nhìn sao?”

Hayden vỗ vai hắn ta: “Đó là một biện pháp tốt. Ta tin tưởng ông nhất định có thể nghĩ cách.”

Đại thần quân sự: “…” Nếu hắn ta có thể nghĩ cách, đã không cần kích động như vậy.

Hayden nói: “Về quân biên phòng…”

Đại thần quân sự ngắt lời: “Chuyện này tôi phải bẩm báo trước với bệ hạ mới được.”

Hayden nói: “Ngày hôm qua bệ hạ hỏi việc đó, ta nói cho ngài ấy biết, sáng hôm nay ông sẽ trình bày đáp án vào đúng bảy giờ.”

Đại thần quân sự nghẹn họng nhìn trân trối: “Bảy giờ?”

Hayden quay đầu nhìn, “Chắc là… bốn mươi phút nữa.”

“…” Đại thần quân sự không quay đầu chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Quản gia vẫn luôn đứng cạnh mồ hôi chảy ròng ròng nhìn Hayden, “Thật có lỗi, lão gia nhà tôi…”

Hayden nói; “Vừa lúc ta phải rời đi, ngươi tiễn ta ra ngoài chứ?”

“Được ạ, được ạ.” Quản gia khom lưng tiễn hắn ra cửa.

Hansen đang dắt ngựa chờ hắn.

Hayden thúc ngựa, vừa đi về hướng nghiệp đoàn ma pháp vừa nói: “Lấy danh nghĩa của mẫu thân ta gửi thư mời cho Demi phu nhân, mời nàng đến đế đô làm khách.”

Hansen đáp: “Vâng.”

Hayden hỏi: “Dinand còn chưa trở về sao?”

Hansen lắc đầu: “Cậu ấy hộ tống xe ngựa của Anita tiểu thư đến trước thành Mael, hiện tại hẳn vừa rời thành Mael không bao lâu.”

Hayden nói: “Cho dù thế, cậu ta cũng có thể đã trở lại.” Thời điểm đi phải dùng xe ngựa chạy qua từng thành thị, nhưng lúc trở về có thể dùng ma pháp trận. Hắn tin tưởng Dinand không thể ngay cả điểm đó cũng không biết.

Hansen trả lời: “Thành Mael có đại nhân Olivia và đại nhân Vincent, sẽ không xảy ra chuyện.”

Hayden nói: “Ta lo lắng xảy ra chuyện trên đường hơn.”

Hansen sửng sốt.

Hayden tiếp: “Ngươi lưu lại, phái người đi tìm kiếm Gregory và tiểu ma pháp sư, thuận tiện tìm kiếm bọn họ.”

Hansen nói: “Nhưng ngài…”

“Lo cho ta?” Hayden cố ý tạo không khí vui vẻ, “Ngay cả Tây Côi Mạc ta còn dám một mình xông vào mà.”

Hansen do dự, thử thăm dò mở miệng: “Kỳ thật có một việc tôi vẫn luôn muốn nói cho ngài. Sau khi ngài rời thành Mael, tiểu thư Monica mất tích. Tôi không biết cô ấy có về nhà hay không, bởi vì tôi không tìm thấy bất kì hộ tịch nào liên quan đến gia tộc Gulaba ở thành Mael.”

Về chuyện Monica chính là Mundra, Hayden chỉ nói cho Olivia, Ciro, cho nên hiện nay hiểu rõ tình hình ngoài hắn và những người đó, chỉ có Soso cùng ngồi nghe, ngay cả phu nhân Nicole cũng không hiểu tường tận.

Tươi cười của Hayden bỗng nhiên biến mất.

Một tay Hansen đặt trên ngực, trịnh trọng nói: “Đây là thất trách của tôi! Thỉnh ngài trách phạt!”

Hayden đáp: “Không. Không liên quan đến ngươi.”

Hansen nghi hoặc nhìn hắn.

Hayden nói: “Em ấy theo ta tới Tây Côi Mạc.”

Hansen mở to hai mắt.

“Em ấy là pháp sư vong linh, một vị nam pháp sư vong linh.” Hansen thu được hai tin động trời liên tiếp còn chưa hồi thần, Hayden lại thêm vào một kích, “Em ấy chính là Mundra.”

Hansen: “…”

Hayden muốn dùng ma pháp truyền tống trận đến Sangtu, lại phát hiện ma pháp truyền tống trận ở các thành lớn của Sangtu đều không tiếp nhận truyền tống.

Pháp sư nghiệp đoàn ma pháp giật mình: “Chẳng lẽ Sangtu xảy ra chuyện?”

Tuy nghiệp đoàn ma pháp trên danh nghĩa là trung lập về chính trị, nhưng vì nó không được như học viện ma pháp St Paders có lãnh thổ riêng, cho nên tại rất nhiều thời điểm, đều không thể tránh khỏi bị chính phủ địa phương ảnh hưởng, khiến cho lập trường chính trị nghiêng ngả. Nhất là ở Sangtu, sau khi Quang Minh thần hội lần lượt cùng Kanding đế quốc, Shamanlier trở mặt, nó tăng mạnh khống chế với Sangtu, bởi vậy, phân hội nghiệp đoàn ma pháp ở Sangtu và tổng hội nghiệp đoàn ma pháp không còn quan hệ thân mật bằng những nơi khác, thậm chí rất nhiều nhân viên công tác trong nghiệp đoàn ma pháp là tín đồ của nữ thần Quang Minh.

Sangtu đột nhiên phong bế khiến cho Hayden tràn ngập bất an. Tiền lệ bị phong bế của thành Mael ngay trước đó tựa hồ biểu thị Sangtu cũng đang có một hồi sóng gió.

“Ta tới biên cảnh nhìn trước xem.”

Sangtu không rung chuyển như trong tưởng tượng, trên thực tế, ngoại trừ trên ma pháp trận của nghiệp đoàn ma pháp thiết lập lệnh cấm từ đế quốc và Shamanlier tiến vào Sangtu, hết thảy yên bình không có gì khác biệt.

Bình dân cứ sinh hoạt theo lẽ thường, quý tộc cứ hưởng lạc theo lẽ thường, Quang Minh thần hội cứ cầu nguyện và bố thí cho dân chúng theo lẽ thường. Nếu như nói có gì khác biệt, chỉ có hai vị tư tế thần cấp địa vị gần với giáo hoàng, bởi vì bọn họ không thể không gánh thêm công tác –

Trông nom Mundra.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp, thật cao hứng lại được gặp ngươi.” Tư thế thần cấp số một Sophie giơ một ly thần thủy tinh lọc đến trước mặt Mundra, “Ta nghĩ ngươi rất rõ kế tiếp ta định nói gì.”

Mundra ngồi ở trung tâm luồng sáng. Thần trận Quang Minh bốn phía khiến cho toàn thân cậu giống như bị rút ruột, hoàn toàn không thể động đậy.

Sophie đặt thần thủy tinh lọc trước mặt cậu, sau đó lấy đi ly ngày hôm qua, “Nữ thần chưa bao giờ bức bách người khác làm những chuyện họ không nguyện ý. Ngươi có hai lựa chọn, uống nó, hoặc là nói cho chúng ta biết nơi để chìa khóa đến vong linh giới, hoặc là, làm cả hai việc.”

Mặt Mundra vẫn không đổi sắc.

“Được rồi.” Sophie cầm chén đứng lên, “Buổi tối ta trở lại thăm ngươi.”

Mundra khàn khàn nói: “Ta muốn uống nước.”

“Chén ngay trước mặt.”

“Không phải cái này.”

“Ở đây chỉ có cái này.” Sophie mỉm cười với cậu, sau đó tao nhã rời đi.

Mundra nhắm mắt. Trong khoảng thời gian này, cậu luôn bị vây trong trạng thái thiếu ăn thiếu uống, nhưng mỗi lần trước khi cậu chết đói hoặc chết khát, Quang Minh thần hội sẽ cho cậu một chút nước và đồ ăn để cậu có thể sống sót, không cho cậu thật sự đói chết khát chết.

“Tại sao không uống?”

Đại điện trống trải đột nhiên vang lên tiếng thở dài khó phân biệt nam nữ.

Giây lát, bốn phía hiện lên vài đạo ánh sáng quỷ dị, chậm rãi biến hóa thành hình sau lưng Mundra —

Chân thon dài, mông mượt mà, ngực rắn chắc, mặt hoàn mỹ.

Anh ta hoặc là cô ta… để thân thể trần trụi chậm rãi đến trước mặt Mundra ngồi xổm xuống, giơ chén lên, đưa cho Mundra.

Mundra nghiêng đầu tránh cái chén, ánh mắt đảo qua bụng dưới của hắn, “Ngươi là nữ à?”

“Tại sao?” Người từ ánh sáng biến thành nghi hoặc nhìn cậu.

“Thầy nói, phía dưới không có gì là nữ.”

“Không, ta không phải.” Hắn lắc đầu quả quyết, “Ta không giống nữ thần Quang Minh.”

Mundra nói: “Ngươi cũng không giống ta.”

Hắn ngẫm nghĩ: “Ta bất nam bất nữ.”

Mundra xem như đồng ý lời hắn nói.

Hắn hỏi: “Tại sao ngươi không uống?”

Mundra nói: “Ngươi uống giúp ta.”

Hắn lại hỏi: “Tại sao ta phải uống giúp ngươi?”

Mundra đáp: “Uống xong nói cho ngươi biết.”

Hắn nhìn nhìn nước trong chén, sau đó chậm rãi uống hết, “Ngươi có thể nói rồi đó.”

Mundra trả lời: “Bởi vì ta muốn ngươi uống. Phi.”

Hắn hỏi tiếp: “Tại sao ngươi muốn ta uống?”

Mundra không nói.

Hắn mở to hai mắt nhìn cậu, một chút cũng không lộ ra bộ dáng mất kiên nhẫn mà còn duy trì động tác này mãi đến tối, khi Sophie tới lần thứ hai, hắn mới hóa thành ánh sáng tan biến đi.

Sophie luyên thuyên; “Buổi tối vui vẻ, ngươi có biết ta…” Cô ta chú ý tới cái chén rỗng.

Mundra hỏi: “Có thể cho một chén nước nữa không?”

Khóe miệng Sophie mỉm cười thân thiết, “Đương nhiên, muốn gì cũng được.” Cô ta triệt hạ thần trận Quang Minh giam cầm Mundra, lập tức cảm thấy một luồng khí vong linh dày đặc đánh thẳng vào mặt!
Bình Luận (0)
Comment