Mộng Đẹp

Chương 44


" Bích Vân! " Khúc Tử Yên mỉm cười xinh đẹp đi đến chỗ hai người đang nói chuyện.
Diệp Thanh vỗ nhẹ vai Đường Bích Vân: " Cô cứ suy nghĩ từ từ! " sau đó rời đi luôn.

Bởi vì cô không muốn chạm mặt với Khúc Tử Yên nữa.
" Từ sáng giờ cô đã đi đâu vậy? Tôi không nhìn thấy cô! "
" Tôi đã luôn đứng đây mà… là cô không để ý…" Đường Bích Vân nói lí nhí.
"Hửm? Cô nói gì cơ? Tôi không nghe rõ! Mà vừa nãy Diệp Thanh nói gì với cô vậy? "
" Không có gì đâu.

Chỉ nói về tin tức sáng nay thôi… Tử Yên, chúc mừng cô đính hôn… nhưng mà cô đính hôn gấp như vậy, cũng không nói với tôi một tiếng…" Đường Bích Vân ủ rũ nói.
" Xin lỗi nha, tại A Lâm cứ nhất quyết phải nhanh chóng đính hôn với tôi cơ, tôi cũng đã bảo phải chờ thêm thời gian nữa rồi.

"
" À… ừ.

" vẻ mặt Đường Bích Vân cứng nhắc, cười rất mất tự nhiên.
" Phải rồi, tối nay cô đi cùng tôi tới một bữa tiệc đi! Ở đó có rất nhiều nhân vật lớn tới tham dự, chắc chắn sẽ có lợi cho sự nghiệp của cô! "
Đường Bích Vân nhìn thẳng vào mắt Khúc Tử Yên, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật tệ, Khúc Tử Yên tốt bụng, đối xử với cô rất chân thành, còn nghĩ mọi cách để giúp đỡ cô, thế mà cô nhất thời lại nảy sinh lòng đố kỵ với cô ấy, đúng là tệ thật.
Đường Bích Vân mỉm cười: " Tôi sẽ đi! Cảm ơn cô! "

Bữa tiệc mà Khúc Tử Yên bảo Đường Bích Vân tham gia tất nhiên không phải là một bữa tiệc thông thường, đến tham dự đều là những nhân vật lớn.
Thế nhưng bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là chỉ đến để ăn mà còn phải làm những việc khác.
Đường Bích Vân là nữ minh tinh mới tiến vào showbiz nên không thể tránh được những việc đó, những người khác mời rượu cô xong, cô tất nhiên phải đáp ứng.
Nhưng ánh mắt cô sợ hãi nhìn xung quanh, có mấy nữ nghệ sĩ khác bị chuốc rượu, bị sờ s0ạng.


Lại tìm kiếm xung quanh, không thấy bóng dáng Khúc Tử Yên, rõ ràng cô ấy nói chỉ vào phòng vệ sinh sửa lại tóc một chút thôi, nhưng sao đi lâu thế, mãi chưa thấy quay lại… trong lòng Đường Bích Vân dâng lên cảm giác rất hoảng loạn.
Diệp Thanh cũng tham gia bữa tiệc này, vốn dĩ định lặng lẽ quan sát Đường Bích Vân chỉ vì thừa biết kế hoạch của Khúc Tử Yên là gì.
Đột nhiên “Choang!” một tiếng rất lớn.
Diệp Thanh ngước mắt lên nhìn, Đường Bích Vân bàn tay run rẩy cầm chai rượu bị vỡ mất mấy mảnh, sau đó ném nó xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

Cô vừa dùng chính chai rượu đó để đánh vào đầu một người đàn ông.
“Tôi đã có lòng tốt cô lại còn không thèm nhận, coi bản thân mình là cái gì, giả bộ thanh cao cái gì.” Tên đàn ông lúc này cả khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường nhìn Đường Bích Vân, một tay ôm đầu loạng choạng đứng dậy.

Nhìn là biết đây là một tên công tử nhà giàu với thói trăng hoa, d3 xồm.
Tất nhiên với những cô gái mới vào nghề như Đường Bích Vân đều ôm trong mình một mộng tưởng, cho rằng có thể đường đường chính chính bước đi trên con đường đỉnh lưu một cách trong sạch, nhưng lại không hề biết đến sự bẩn thỉu của giới này.
Ở trong giới này phải trải qua rất nhiều gian khổ, hoặc là bị chà đạp xuống tận bùn đen, địa vị thấp kém hèn mọn.
Hoặc là thuận lợi lên như diều gặp gió, hát vang tiến mạnh.
Hoặc là không thể chịu đựng được quy tắc trong giới, mộng tưởng tan vỡ, ôm nuối tiếc cả đời.
Người có thể dùng năng lực của bản thân để leo lên được vị trí cao nhất lại vô cùng vô cùng ít.
Những người xung quanh đều xì xào bàn tán nói số của Đường Bích Vân hôm nay không gặp may rồi, lại rơi trúng vào mắt xanh của Lý Kiệt thiếu gia.

Hắn ta tướng mạo bình thường, từ đầu đến chân đều hiện lên sự dung tục và háo sắc.
Đường Bích Vân bị tên thiếu gia tên Lý Kiệt kia xềnh xệch lôi đi.
Diệp Thanh nheo mắt lại tìm kiếm xung quanh, lại thấy Khúc Tử Yên đứng lấp trong một góc lén quan sát mọi chuyện, gương mặt thoáng qua sự vui sướng.
Diệp Thanh lắc đầu, nhìn là thấy nhức mắt không chịu được.

Đã cảnh báo trước mà không chịu tin.
Bàn tay Diệp Thanh cầm ly vang đỏ vừa mảnh mai vừa trắng mịn như bạch ngọc, cô đấu tranh giữa hai luồng cảm xúc trong mình, phải một lúc sau cô đặt ly rượu xuống bàn, quyết định đi theo hai người kia.
" Buông tôi ra! Mau bỏ ra! " Đường Bích Vân không ngừng dẫy dụa, nhưng với chút sức lực yếu ớt, căn bản không thể thoát khỏi vòng tay khỏe mạnh tên đàn ông cao lớn kia.

Lý Kiệt hất mạnh Đường Bích Vân xuống giường, một tay khóa chặt hai tay cô, một tay vuốt v e trên gương mặt tráng nõn kia.


Đường Bích Vân sợ hãi, hai mắt sớm đã ngập trong nước.
Hắn cười khà khà đầy háo sắc, bàn tay hư hỏng m ơn trớn dần xuống ngực Đường Bích Vân: " Càng vùng vẫy, tôi càng muốn chinh phục! Dáng vẻ ngây thơ, trong sáng này đúng thể loại tôi thích! Nhưng mà cô là xử nữ nhỉ, chơi chắc sướng lắm! "
Lý Kiệt một tay liền xé rách lớp váy mỏng bên ngoài, bộ ngực căng tròn của Đường Bích Vân lập tức bật ra trước mắt hắn ta, hắn ta càng hưng phấn, bàn tay liên tục x0a nắn nó.
" Đừng mà! Mau cút ra! Tên dơ bẩn- "
Đường Bích Vân ngay tức khắc bị hắn cho một cái bạt tai thật mạnh vào mặt, da mặt vốn trắng lại càng hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ ửng, khóe miệng cũng rươm rướm máu.
" Ngoan nào! Rất nhanh thôi tôi sẽ đưa cô tới sự sung sướng- " ngay lúc tay hắn vừa chạm vào thắt lưng, thì ở phía sau, Diệp Thanh cầm một cây gậy đập vào đầu hắn.

Lý Kiệt choáng váng ngã sang bên cạnh, hai lần liên tiếp bị đập vào đầu, khiến trước mắt hắn là không gian mờ ảo.
" Cô không sao chứ? " Diệp Thanh cởi áo khoác bên ngoài ra trùm lên người Đường Bích Vân.
Đường Bích Vân hoảng sợ, nép chặt người vào vòng tay Diệp Thanh, không ngừng khóc lóc thảm thiết: " Diệp Thanh, tôi… tôi sợ quá! Hắn ta, hắn ta định hãm hiếp tôi! "
Diệp Thanh bế Đường Bích Vân lên giống kiểu bồng công chúa, toan rồi đi thì bị Lý Kiệt đưa tay kéo lại, sắc mặt khó chịu, hắn ta loạng choạng đứng không vững: " Ai cho phép cô mang người của tôi đi? "
Chà, tên này bị đập mạnh liên tiếp vào đầu những hai lần mà vẫn còn sức để đứng lên được.

Đầu của hắn làm từ đá hay gì, sao mà cứng thế không biết.
" Cô… trông cô còn xinh đẹp hơn cô ta! Đưa cô ta đi cũng được, nhưng cô phải ở lại chơi với tôi! Làm người của tôi, tôi sẽ cho cô nhiều tài nguyên! "
Diệp Thanh vẻ mặt chế giễu: “Nếu thích ‘chơi’ như thế, vậy thì dành cơ hội đó cho người cần nó đi.”
Lại dám muốn lấy quy tắc ngầm áp dụng lên đầu cô, coi cô là mấy tiểu minh tinh mới vào nghề hay là đã ăn phải gan hùm không biết sợ là gì nữa?
" Con khốn không biết điều này! "
Thời Sênh cảm thấy bản thân bị một tên *** loạn háo sắc kéo tay, toàn thân không thể chịu nổi, nhưng hai tay bận bế Đường Bích Vân rồi… nếu không dùng tay thì chân cũng được.

Diệp Thanh nhắm thẳng vào chỗ giữa hai ch@n hắn ta, không một chút lưu tình đạp mạnh vào chỗ đó.
Lý Kiệt lập tức mặt mày tím tái, hét lên đầy đau đớn, sau đó ngã xuống, quằn quại, vật vã ôm chỗ hạ th@n đầy đau đớn, cảm giác giống như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, không từ nào có thể miêu tả được sự đau đớn này.
" Anh thích dùng nó để hại gái nhà lành thì tôi liền cho nó hỏng luôn, mai sau mà phải thiến mà có bị người khác đâm thì khắc cốt ghi tâm cái ngày hôm nay, và những cô gái đã bị anh xâm hại! " Diệp Thanh nhìn xuống, vẻ mặt ghét bỏ, sau đó bế Đường Bích Vân rời đi.
Một loạt động tác tiêu sái của Diệp Thanh đều thu hết vào trong mắt Đường Bích Vân, Đường Bích Vân ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ Diệp Thanh: " Cảm, cảm ơn cô…"

" Không phải cô đi cùng Khúc Tử Yên à? Cô ta đâu? "
" Cô, cô ấy nói đi chỉnh lại tóc, đến giờ vẫn chưa thấy đâu…"
" Cô ta không nói với cô, trong giới giải trí này rất nhiều quy tắc ngầm sao? Đặc biệt là với cô gái vừa xinh đẹp vừa ngây thơ như cô, lại càng là miếng mồi bị bọn nhà giàu nhắm đến! Mà cô ta biết như vậy rồi nhưng vẫn đưa cô tới đây.

"
" Tôi…chắc là Khúc Tử Yên khi thấy tôi bị vậy… cũng sẽ lo lắng lắm!"
" Vậy sao? Tôi thì không nghĩ vậy, vừa rồi cô bị kéo đi, cô ta nấp trong góc nhìn thấy mà đâu có ra giải vây đâu!"
" Không… chắc không phải đâu… "
" Cô vẫn còn mạnh miệng bảo vệ cô ta quá nhỉ, bản thân mình sắp bị xâm hại, nhưng vẫn còn tấm lòng lương thiện mà suy nghĩ cho người khác quá nhỉ.

"
Diệp Thanh một mạch đi ra xe, đặt Đường Bích Vân ngồi vào trong, cẩn thận nhắc nhở: " Cô ngồi ở đây, tôi quay lại đó một chút! "
Đường Bích Vân kéo góc áo của Diệp Thanh lại, lo lắng nói: " Cô đừng đi, trong đó nguy hiểm lắm… tôi… tội sợ ở một mình! "
" Không sao, cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ khóa xe lại, xe của tôi an toàn lắm, không có người lui tới đâu, tôi đi một lát rồi trở lại ngay! " sau đó Diệp Thanh đóng cửa xe lại, trở lại vào bên trong bữa tiệc.
Hồi nãy lúc cô bế Đường Bích Vân đi, đã nhìn thấy Khúc Tử Yên len lén chạy vào căn phòng mà Lý Kiệt đang quằn quại.

Lần này, cô nhất định phải nắm được thóp của Khúc Tử Yên.
Khúc Tử Yên vốn muốn đến xem trò hay, ai ngờ lại nhìn thấy Diệp Thanh bế Đường Bích Vân rời đi, cô ta cẩn thận đi vào căn phòng xảy ra chuyện, lại thấy Lý Kiệt nằm quằn quại dưới đất, đau đớn ôm hạ bộ, r3n rỉ không ngừng.
Cô ta lập tức chạy đến đỡ anh ta dậy: " Lý thiếu gia, anh làm sao thế này? Sao lại để Đường Bích Vân trốn thoát rồi? "
Lý Kiệt vốn đã rất tức giận, lại nghe thấy giọng nói của Khúc Tử Yên, máu dồn lên não, cố gắng gồng mình dậy, ném ngược Khúc Tử Yên lên giường.
Khúc Tử Yên cảm nhận được nguy hiểm, cô ta muốn trốn thoát nhưng bị Lý Kiệt nhanh chóng bắt lại.
Cô ta cố dùng giọng hòa hoãn nhất có thể: " Lý thiếu gia, anh bình tĩnh chút! Không phải anh nói vừa ý Đường Bích Vân sao? Tôi lập tức đưa cô ta đến! "
" Con đàn bà khốn nạn! Tại mày mà người anh em của tôi bị đạp hỏng rồi! Nếu thật phải cắt bỏ nó, tao nhất định phải chơi chết mày trước! Tất cả là do mày! " nói rồi lập tức xé tan tác lớp vải bao bọc Khúc Tử Yên ra.
" Ối! Đừng mà! " Cơ thể nuột nà của Khúc Tử Yên được phơi bày ra trước mắt Lý Kiệt, sao hắn lại không nhìn ra, người phụ nữ trước mắt này rõ ràng ngon hơn nhiều, sao hắn ta lại đâm đầu vào con nhóc kia để rồi nhận lại kết cục như vậy?
Khúc Tử Yên không ngừng dãy dụa, bộ ng ực căng tròn của cô ta chốc chốc lại nảy lên chạm vào người hắn, khiến cả thân thể hắn rạo rực, bỗng chốc lại tìm được cảm giác hưng phấn quen thuộc.

Hắn ta sung sướng sờ s0ạng khắp cơ thể Khúc Tử Yên, banh hai chân cô ta ra, khám phá nơi tư m@t sâu thẳm nhất.

Mà Khúc Tử Yên ban đầu còn phản kháng, nhưng hạ thể không ngừng bị Lý Kiệt xâm phạm, nhũ h0a bị hắn ta ra sức nhào nặn, đầu óc Khúc Tử Yên dần trở nên trống rỗng, cảm giác sung sướng đến tận trời mây.


Cô ta dần dần cùng hòa hợp với hắn, tiếng r3n rỉ phát ra đầy mộng mị, hòa cùng tiếng gầm gừ của người đàn ông, tràn ngập khắp căn phòng khung cảnh thác loạn của đôi nam nữ.
Mà toàn bộ khung cảnh *** loạn của hai người đều bị thu gọn lại vào trong màn hình nhỏ của Diệp Thanh.
Thật không ngờ Khúc Tử Yên còn có bộ mặt *** **** như vậy.

Chậc chậc.

Còn nghĩ đồ của tên kia bị cô đạp hỏng rồi, thế nhưng vẫn dùng được, còn khiến Khúc Tử Yên sướng tới cực điểm như kia.
Diệp Thanh dừng thu hình lại, như vậy là đủ rồi, đủ để khiến Khúc Tử Yên thân bại danh liệt, không còn dám lởn vởn trước mặt cô nữa.

Cô cất điện thoại, sau đó rời đi.

Khung cảnh ghê tởm đó, cô cũng không muốn nhìn thêm nữa đâu.
Diệp Thanh thong thả bước trở lại bước trên con đường thoải ban đầu với bầu không khí khá tĩnh lặng, khác hẳn với không khí náo nhiệt trong bữa tiệc.

Mang theo tâm trạng vui vẻ, cô ngồi vào trong xe.
" Vừa nãy cô đi đâu vậy? "
" Có chút chuyện cần giải quyết nhưng xong rồi! Tôi đưa cô về.

"
Đường Bích Vân ngồi bên ghế phụ, vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Thanh: " Tôi sợ lắm… tôi không dám ngủ một mình.

Ngộ nhỡ nửa đêm có ai lẻn vào phòng của tôi thì phải làm sao? "
" Vậy tối nay cô ngủ ở phòng tôi! "
" Thật sao? Sẽ không làm phiền cô chứ? " Đường Bích Vân vui mừng ra mặt, đôi mắt to tròn chằm chặp vào Diệp Thanh, bàn tay ra sức túm chặt góc áo của Diệp Thanh.
" Sẽ không.

"
" Cảm ơn cô! ".

Bình Luận (0)
Comment