Khoảng thời gian này, các giáo viên đều đang lên lớp, trong văn phòng không có ai.
Trương Chí Viễn dẫn Trang Tử Ngang tới cửa: “Bố em hình như sắc mặt không tốt lắm, thầy sẽ đợi bên ngoài, nếu cần giúp cứ gọi thầy là được.”
Trang Tử Ngang khẽ gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy Trương.”
Nói xong cậu hít sâu một hơi, đẩy cửa.
Trang Văn Chiêu đang ngồi trên ghế Trương Chí Viễn, vẻ mặt thâm trầm.
Tần Thục Lan khoanh tay, đứng ở bên.
“Bố, bố đến làm gì?” Trang Tử Ngang mặt không biểu tình.
“Tử Ngang, đừng giở tính trẻ con nữa, bố đến đón con về nhà.” Trang Văn Chiêu cũng xụ mặt.
Ông đã bàn trước với vợ cũ, hiện giờ Trang Tử Ngang học hành vất vả, một mình sống ngoài, không ai chăm sóc, chung quy không ổn.
“Bố, con khá tốt, không muốn về nhà.” Trang Tử Ngang bình tĩnh đến lạ thường.
Con bỏ nhà đi, trả lại các người một nhà ba người hạnh phúc, không phải vẹn cả đôi đường sao?
Vì sao phải trở về để rồi mọi người đều khó xử?
Tần Thục Lan đứng bên xen vào: “Tử Ngang, dì hỏi Vũ Hàng rồi, nó thừa nhận có nói với con vài câu không đúng. Con làm anh nhường nhịn chút, đừng chấp con nít.”
Nghe như thể đang xin lỗi, thực chất vẫn thiên vị.
Bà đem sai lầm của con trai mình, nhẹ nhàng sơ lược, ngược lại luôn yêu cầu Trang Tử Ngang nhường nhịn chút.
Những lời tương tự, Trang Tử Ngang từ nhỏ đến lớn, lỗ tai nghe tới nỗi đóng kén rồi.
Nhưng có thể đòi hỏi gì nữa?
Bà rốt cuộc đâu phải mẹ ruột cậu, chỉ bởi mối quan hệ với Trang Văn Chiêu, gượng ép ghép thành gia đình.
Suốt mười mấy năm qua, duy trì được bề ngoài hoà thuận, đã cực kì khó khăn.
“Dì Tần, dì có thời gian nói, chi bằng quản giáo Vũ Hàng nhiều hơn. Con nghe nói nó ở trường thành tích rất kém, tính tình cũng tương đối ngỗ ngược.” Lời này Trang Tử Ngang nghẹn khá lâu, cuối cùng mới không mảy may kiêng kị thốt ra.
Từ lúc Trang Vũ Hàng ra đời, đã là đứa trẻ được ngâm trong vại mật, bố mẹ dành sự nuông chiều bất tận cho nó.
Dưới sự nuông chiều, khó tránh khỏi bướng bỉnh.
Mỗi lần nhìn thấy tuổi thơ vô ưu vô lo của em trai, Trang Tử Ngang liền tủi thân muốn khóc.
“Chuyện đó dì biết.” Giọng Tần Thục Lan lạnh tanh, ánh mắt xẹt qua tia bất mãn.
Ai lại nói xấu con trai bảo bối thẳng mặt mẹ?
Trang Văn Chiêu cảm nhận được tâm tình của vợ, càng thêm nghiêm khắc:
“Con quản tốt bản thân trước đi, chuyện của Vũ Hàng, không cần con nhọc lòng.”
“Con không được nói chuyện với dì Tần bằng cái giọng đó, mau xin lỗi dì.”
“Ngay cả lễ phép với người lớn cũng không biết, sách con đọc chạy đâu hả?”
…
Chuỗi lời trách mắng ấy, lập tức biến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Bầu không khí giữa ba người, dần dần ngột ngạt.
Trái tim Trang Tử Ngang, hơi nguội lạnh.
Tại sao bố dẫn một người phụ nữ về, bắt con gọi dì, là tự nhiên trở thành trưởng bối của con?
Căn nhà này, rõ ràng con đến trước, sau cùng con lại bị gạt thành người ngoài.
Mười mấy năm qua, Trang Tử Ngang luôn cố nhẫn nhịn.
Ba tháng cuối cùng, chẳng lẽ không thể phóng túng một lần à?
“Bố, hôm nay bố đến cãi nhau với con, bây giờ về được rồi. Đây là trường học, không phải chỗ để bố tự cao tự đại.” Ánh mắt Trang Tử Ngang lạnh băng.
“Hôm nay con nhất định phải về nhà cùng bố. Ông nội nghe nói con định ba tháng không về, tức đến nỗi bệnh cũ tái phát. Con xem con gây bao nhiêu phiền toái cho nhà!” Trang Văn Chiêu quở mắng.
Trang Tử Ngang càng thêm thất vọng: “Con biết ngay mà, hóa ra ông nội ép bố đến đón con về, nếu không bố còn chẳng nhớ trường con ở đâu.”
“Một câu, con có về hay không?” Trang Văn Chiêu lớn tiếng quát hỏi.
“Không về.” Trang Tử Ngang kiên quyết nói.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi căn nhà tù túng kia, sao có thể ngu ngốc mà quay lại?
Cậu thừa hiểu, trong lòng Tần Thục Lan và Trang Vũ Hàng, tuyệt đối không hoan nghênh cậu.
Chỉ mong cậu mãi ở bên ngoài, chớ về làm vướng mắt.
Sự phản kháng của Trang Tử Ngang, khiến Trang Văn Chiêu có chút bẽ mặt.
Ông ngó nghiêng hai phía, tựa hồ muốn tìm vật thuận tay, miệng hùng hổ: “Vô pháp vô thiên, tưởng ông đây không trị được mày hả?”
Trang Tử Ngang mặt không đổi sắc: “Bố, đi nhanh đi, trông bố thật mất thể diện.”
Năm 5 tuổi, Trang Văn Chiêu vừa ly hôn Từ Tuệ, tâm trạng cực kỳ tệ, thường xuyên say xỉn bên ngoài.
Uống đến say khướt về nhà, liền lôi Trang Tử Ngang đang ngủ dậy, kiếm đại cái cớ, không đánh thì mắng.
Mắng cậu lớn lên giống mẹ, nhìn đã thấy tức.
Mắng cậu miệng rộng, ăn cơm tốn tiền.
Sau này Trang Văn Chiêu quen Tần Thục Lan, che giấu chuyện có đứa con trai.
Ông ném Trang Tử Ngang về quê, giao cho ông bà nội chăm sóc, học mẫu giáo ở làng nửa năm.
Rồi ông nội Trang Kiến Quốc kiên quyết đưa cậu về thành phố, để cậu tiếp cận điều kiện giáo dục tốt hơn, Trang Văn Chiêu mới miễn cưỡng đồng ý.
Bà mẹ kế Tần Thục Lan này, bề ngoài không nói gì, nhưng thỉnh thoảng toát ra ánh mắt ghét bỏ, vẫn sẽ biểu lộ nội tâm và suy nghĩ chân thật của mình.
Theo quan điểm đó, trong mắt bà, bản thân không có quan hệ huyết thống với Trang Tử Ngang, vì sao cần một mực đóng vai mẹ hiền?
Tới khi Trang Vũ Hàng ra đời, địa vị Trang Tử Ngang ở nhà càng thêm lạc lõng.
May mà gia đình hạnh phúc, tính tình Trang Văn Chiêu thu liễm rất nhiều, không hề tùy ý động thủ đánh người.
Chỉ là tình cha con, dần dần nhạt phai.
Trang Văn Chiêu trên danh nghĩa là người giám hộ Trang Tử Ngang, dẫu người thực sự nuôi lớn cậu, là ông bà nội dưới quê nhà xa xôi.
Họ đều đặn đem tiền sinh hoạt, chuyển vào thẻ Trang Văn Chiêu, để ông giao Trang Tử Ngang.
Làm cò trung gian, Trang Văn Chiêu thường ăn bớt, mua đồ ăn vặt, đồ chơi cho con trai nhỏ Trang Vũ Hàng.
Trang Tử Ngang từ bé luôn nhẫn nhục cam chịu, có điều biểu hiện hôm nay lại mạnh mẽ chống đối.
Trang Văn Chiêu cảm thấy uy nghiêm của mình bị thách thức, nên cực kì giận dữ.
Dù ở trường học, vẫn muốn xắn tay áo động thủ.
“Dừng tay!” Trương Chí Viễn kịp thời lao tới.
Trang Văn Chiêu nổi giận đùng đùng nhìn Trương Chí Viễn: “Trường các anh dạy học sinh kiểu gì vậy? Dạy nó thành thế này, tôi thấy nó tạo phản* rồi!”
*raw: 长反骨, thường chỉ bất hiếu
“Anh chưa bao giờ đi họp phụ huynh, trường dạy con anh thành cái dạng gì, anh đương nhiên không biết.” Trương Chí Viễn cũng trừng mắt đáp trả.
Ban nãy ông vẫn luôn đứng ngoài cửa, tuy nghe trộm người ta nói chuyện bất lịch sự, nhưng tiếng hai bố con cãi nhau thật sự quá lớn.
Ông rất bất ngờ, Trang Tử Ngang rõ ràng không kể việc mình mắc bệnh hiểm nghèo cho chính bố ruột.
Này phải tuyệt vọng cỡ nào?
“Tôi thấy các người dạy hỏng nó rồi!” Trang Văn Chiêu gào lên.
“Vậy được, hôm nay tôi sẽ cho anh xem, chúng tôi dạy con anh thành cái dạng gì!” Trương Chí Viễn cũng nổi nóng.
Ông mở ngăn kéo, lôi một tập hồ sơ dày cộp.
Đấy là bảng điểm các loại thi cử hai năm qua.
“Anh tự xem đi!”
Trương Chí Viễn đặt bảng điểm xuống trước mặt ông, khiến bụi bay mù mịt.
Trang Văn Chiêu phẩy tay, nhặt tờ thứ nhất, là khảo sát khai giảng hai năm trước.
Dòng đầu tiên, tên Trang Tử Ngang đặc biệt bắt mắt.
Tổng điểm: 689.
Xếp hạng lớp: 1.
Xếp hạng khối: 1.
Tiếp theo, ông lại cầm tờ thứ hai, là đợt thi tháng đầu, Trang Tử Ngang cũng ghi danh đầu bảng.
Tờ thứ ba là thi giữa kỳ, tờ thứ tư là thi tháng, tờ thứ năm là thi cuối kỳ…
Xem hết đống bảng điểm, ánh mắt Trang Văn Chiêu kinh ngạc bất định.
Không có ngoại lệ, tên Trang Tử Ngang, như bị đóng đinh ở dòng đầu, chẳng thể lay động.
Ông chỉ biết Trang Tử Ngang học giỏi, hoàn toàn không cần phụ huynh lo lắng, lại không ngờ xuất sắc nhường ấy.
Tần Thục Lan đứng bên, cũng xem hết bảng điểm.
Bà lẩm bẩm: “Trường các người, đứng nhất khối rất khó à?”
Trương Chí Viễn nhìn bà bằng ánh mắt y nhìn kẻ ngốc: “Cả khối có 22 lớp, hơn 1000 học sinh, chị nghĩ sao?”
Trang Tử Ngang, em thật sự rất giỏi.
Lớn lên trong hoàn cảnh áp lực như vậy, còn có thể ưu tú đến thế.
Ông trời quá đỗi bất công với em.