Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp ngồi trên bãi cỏ, ngẩn ngơ ngước nhìn bầu trời, hâm mộ đám mây đang trôi.
Trong tầm mắt, thỉnh thoảng có vài con bướm bay lượn.
“Nếu tớ thật sự là một con Tiểu Hồ Điệp thì tốt biết mấy, có thể bay qua bên kia sông, ngắm phong cảnh bên ấy.” Tô Vũ Điệp cảm thán.
“Bọn mình có thể thả diều, để nó giúp mình ngắm.” Trang Tử Ngang cười đề nghị.
“Ý kiến hay, cậu thông minh ghê.” Tô Vũ Điệp vui mừng nói.
“Lúc nãy còn bảo tớ ngốc.” Trang Tử Ngang hỏi: “Thế tớ đi mua diều luôn nhé?”
Tô Vũ Điệp nhìn phía mặt trời, lắc đầu nói: “Hôm nay muộn quá, lát tớ phải đi xe buýt về nhà.”
“Về muộn chút không được à?” Trang Tử Ngang hơi thất vọng.
“Không được, tớ nhất định phải kịp chuyến xe đó.”
Từ giọng điệu của Tô Vũ Điệp, có vẻ gia giáo nhà cô khá nghiêm.
Cũng đúng thôi, con gái đi chơi về muộn, thật không an toàn.
“Tiểu Hồ Điệp, mai là thứ bảy, không cần đi học, bọn mình đến đây thả diều đi!” Trang Tử Ngang chuyển sang phương án B.
“OK, sáng mai gặp nhau ở công viên Tây Sơn nha.” Tô Vũ Điệp đồng ý.
Mặt trời trên cao càng ngày càng đỏ rực, treo ở đỉnh núi phía Tây.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Trang Tử Ngang cầm lên nhìn, màn hình hiện hai chữ “mẹ”.
Nhìn chằm chằm mười mấy giây, cậu mới vuốt nhận cuộc gọi.
“Mẹ, giờ mẹ đang làm mà, vẫn rảnh gọi con ạ.”
Thanh âm Từ Tuệ truyền tới: “Mẹ nghe nói con cãi nhau với bố?”
Trang Tử Ngang do dự nói: “Con không muốn quay lại căn nhà ấy, con sẽ sang chỗ mẹ, đợi mẹ về.”
Từ Tuệ thở dài, tận tình khuyên nhủ:
“Tử Ngang, mẹ và bố con ly hôn, chắc hẳn tổn thương con rất nhiều.”
“Con cố gắng hiểu cho bố con một chút, sống hòa thuận với dì và em trai, đừng để bố con kẹp giữa khó xử.”
“Mẹ đây chưa xứng làm mẹ, cũng chẳng có thời gian chăm con.”
…
Trang Tử Ngang bỗng ngắt lời: “Mẹ, mẹ với cái chú đồng nghiệp kia thế nào rồi?”
Từ Tuệ kinh ngạc: “Con là trẻ con, sao tự nhiên hỏi chuyện này?”
Trang Tử Ngang thoáng nghẹn ngào, sau đó nói: “Mẹ tìm một người chăm sóc thật tốt cho mình đi, đừng vất vả mãi như vậy.”
Từ Tuệ cười khẽ: “Đợi con lớn, là chăm sóc cho mẹ được mà!”
Trang Tử Ngang trào dâng nỗi bi thương, bản thân không thể trưởng thành nữa rồi.
Từ Tuệ đâu hiểu hàm ý lời con, dặn thêm vài câu, liền vội vàng cúp máy.
“Tiểu Hồ Điệp, mẹ cậu đối xử với cậu tốt lắm nhỉ?” Trang Tử Ngang hỏi cô gái bên cạnh.
Ngày nào cô cũng vui vẻ thế kia, hẳn phải sống ở một gia đình ngập tràn hạnh phúc.
Bố mẹ cưng cô hệt bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay.
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Ừm, mẹ tớ tốt với tớ lắm, mỗi ngày tớ đều nhớ mẹ, muốn nhào vào mẹ ôm ấp.”
Lời này nghe thì ấm áp, nhưng ngẫm kỹ lại có điểm kỳ lạ.
Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp ngồi trên bãi cỏ, tận gần sáu giờ tối, mới đứng dậy từng bước leo lên thềm đá.
Thời gian đúng là thứ kỳ diệu.
Một tiết toán 45 phút, Trang Tử Ngang sẽ cảm thấy đặc biệt dài.
Thế mà ngồi cạnh Tiểu Hồ Điệp, cho dù chẳng làm gì, hai tiếng đồng hồ chớp mắt liền trôi qua.
Tới trạm xe buýt, đã có vài học sinh tan học, đứng chờ sẵn.
Tô Vũ Điệp vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt đám con trai.
Cô gái này xinh quá.
Dường như không khí xung quanh cô, cũng trở nên ngọt ngào.
Trang Tử Ngang có chút khó chịu, cực muốn kiếm cái khẩu trang to đùng, che mặt cô.
Chiếc xe buýt số 19, chậm rãi rẽ vào từ góc phố, đồng nghĩa sắp phải chia tay.
Dù ngày mai sẽ gặp lại, vẫn thấy luyến tiếc.
Trang Tử Ngang nói: “Mai tớ đợi cậu ở công viên, cậu nhất định phải đến nhé!”
“Tất nhiên tớ sẽ đến, không tin chúng ta ngoéo tay.” Tô Vũ Điệp chìa ngón út phải.
Trang Tử Ngang nhíu mày, 18 tuổi rồi, ngoéo tay có trẻ trâu quá không?
Bao nhiêu người đang nhìn kìa!
“Mau lên nào!”
Tô Vũ Điệp chờ không nổi, kéo tay cậu.
Hai ngón út, ngoéo vào nhau.
“Ngoéo tay treo cổ, trăm năm không được nuốt lời!”
Tô Vũ Điệp lẩm nhẩm, không quên ấn nhẹ ngón cái, rất có cảm giác nghi thức.
Ngoéo tay, là lời hứa thiêng liêng nhất tại thế giới trẻ con.
Thế giới người lớn, dùng vô số khuôn khổ pháp luật và đạo đức, nhằm ràng buộc mọi người giữ chữ tín, vậy mà vẫn đầy rẫy thất tín bội nghĩa, lật lọng.
Còn con nít chỉ cần ngoéo tay, là sẽ không đổi ý.
Xe buýt tới bến, đám học sinh lần lượt lên xe.
Tô Vũ Điệp cố tình đợi đến cuối cùng, để có thể ngồi cùng Trang Tử Ngang lâu thêm một lát.
“Tạm biệt, Tiểu Hồ Điệp.”
Trang Tử Ngang dõi theo chiếc xe buýt lăn bánh, thẳng khi khuất sau đèn đỏ, mới thu mắt.
Cậu chăm chú đọc bảng thông tin tuyến xe buýt số 19, đoán xem Tiểu Hồ Điệp xuống trạm nào.
Mãi đến mức chữ nghĩa nhòe mờ, mới thấy nhàm chán, quay người rời đi.
Đi chưa được bao xa, một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt Lâm Mộ Thi.
Có thể trở thành giáo hoa, nhan sắc cô chắc chắn không tầm thường.
Trang Tử Ngang cho rằng Tô Vũ Điệp xinh hơn, phân nửa do cảm tính chủ quan.
Lý Hoàng Huyên khen Tô Vũ Điệp xinh, cũng vì cố ý chọc tức Lâm Mộ Thi, dìm bớt sự kiêu ngạo của cô.
“Trang Tử Ngang, mai là thứ bảy, cậu không được cho tớ leo cây nữa.” Lâm Mộ Thi cảnh cáo.
Bấy giờ Trang Tử Ngang mới sực nhớ, bản thân còn nợ cô một buổi xem phim.
Nhưng mai đã hẹn Tô Vũ Điệp rồi, còn ngoéo tay.
Ai cũng biết, ngoéo tay không thể nuốt lời.
“Mộ Thi, mai tớ bận mất tiêu, mình dời lịch xíu được không?” Trang Tử Ngang dùng ngón cái bóp bóp ngón út.
Mô tả rất chuẩn “xíu”.
Lâm Mộ Thi nghi ngờ: “Lại đi hú hí với nhỏ đó hả?”
Trang Tử Ngang ho nhẹ hai tiếng: “Cái gì mà hú hí? Cậu dùng từ đúng đắn tí.”
Lâm Mộ Thi bĩu môi: “Trang Tử Ngang, dạo này cậu càng ngày càng lạ, ba hôm hai bữa cúp học, cậu sẽ sa đọa đấy.”
Trước trách móc của bạn thân, Trang Tử Ngang không biết giải thích thế nào.
Lại chẳng thể nói thẳng tin dữ ấy.
Nghĩ một hồi, vẫn là phương thức lưu manh dễ ứng phó nhất.
“Mộ Thi, có phải cậu ghen không?”
Lâm Mộ Thi nhất thời giận tím mặt: “Trang Tử Ngang, ai thèm ăn dấm của cậu? Cậu cút xa chừng nào tốt chừng nấy.”
“Nếu một ngày nọ, tớ thật sự biến mất, cậu nhớ tớ không?”
Câu tương tự, Trang Tử Ngang cũng từng hỏi Lý Hoàng Hiên.
Giờ tới lượt Lâm Mộ Thi, đồng dạng nhận về vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao tớ phải nhớ cậu? Cậu biến ngay và luôn đi.”
“Nam sinh muốn mời tớ đi xem phim đang xếp hàng, cậu nghĩ tớ cần cậu chắc?”
“Chả biết điều gì cả, muốn yêu đương hú hí với ai thì đi mà hú hí, tớ không thừa hơi quản cậu.”
…
Lâm Mộ Thi kéo cửa kính, bảo tài xế lái đi.
Bỏ lại một mình Trang Tử Ngang, hoang mang đứng đơn độc trên vỉa hè.
Gió chiều thổi mạnh, thậm chí mang theo cát bụi, khiến người ta thực muốn rơi nước mắt.