Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 16

Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Ngày hôm sau, lúc Mộng Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã gần đến giờ Tỵ, cô bé dụi dụi mắt đến đỏ ửng, dụi đến độ muốn đau cả mắt.

Bé chỉ nhớ mang máng ngày hôm qua gục trong lòng sư phụ khóc thật lâu, sau đó… Bé ngủ quên sao?

Đây đúng là phòng của bé, cho nên… Là sư phụ ôm bé về sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Tịch thoáng ửng hồng, hôm qua sư phụ bế bé ư! Tuy rằng sư phụ ôm bé trước, nhưng dù sao người cũng là sư phụ của bé đó! Hơn nữa, bé mới gặp người được hai lần, cho dù không phải người xa lạ cũng không tính là thân quen!

Xốc chăn lên, đưa tay sửa sang quần áo cho chỉnh tề, cũng chưa kịp rửa mặt, mang theo đầu tóc rối tung đẩy cửa xông ra ngoài. Đã trễ thế này, phải nhanh chóng đến bái kiến sư phụ mới phải, Tử Hiên sư huynh nói các đệ tử ngày nào cũng phải thức dậy trước khi mặt trời mọc để vấn an sư phụ. Nhưng vào ngày thứ hai bái sư bé đã ngủ thẳng một giấc tới tận giờ này, không biết sư phụ có tức giận không nữa. Còn chuyện ngày hôm qua nữa, là bé vượt quy củ, phải nhận lỗi trước sư phụ mới đúng.

Đi đến trước cửa phòng sư phụ, gõ cửa phòng ba tiếng theo quy củ, Mộng Tịch nói: “Sư phụ, người có trong đó không? Tịch nhi vào nhé.”

Đẩy he hé cánh cửa ra, quay đầu nhìn một vòng. Phòng sư phụ không lớn, bố trí cũng rất đơn giản, chỉ cần nhìn một vòng là đã hết phòng. A, sư phụ không có ở đây, người đi đâu rồi?

Mộng Tịch chậm rãi đi theo hành lang, lúc ngang qua sân, chợt ngửi thấy hương hoa nồng nàn, làm bé không cưỡng được phải dừng bước.

Chỉ thấy khắp sân đào đang khai hoa nở nhụy, mùi thơm ngào ngạt. Đá cuội trên con đường nhỏ nằm hỗn độn dưới những cánh hoa lả tả, hương cỏ thơm ngọt, hoa rơi rực rỡ. Cuối đường là một ngôi đình nhỏ, dựa vào dãy núi Thiên Thanh, mộc mạc tự nhiên, thanh cao tao nhã, giống như cây tùng xanh ngắt, lại như hoa mai vươn mình.

Gió nhẹ quất qua mặt, hương hoa ngạt ngào, nói vậy mùi hương trên người sư phụ chính là từ đây.

Bước chân nhanh hơn, mau chóng đi đến phía trước điện, Mộng Tịch vừa định vào, lại phát hiện hai vị sư tôn đã có mặt trong đó. Bọn họ và sư phụ như đang thương lượng chính sự, bé không tiện quấy rầy, liền ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa.

Một lúc sau, Viêm Mạch đột nhiên cao giọng, ngữ điệu nghiêm khắc: “Đầm Bích Nguyệt là cấm địa của bổn môn, trước giờ đều do Từ sư huynh trông giữ, tuy rằng hôm qua sư huynh vẫn chưa trách tội Lăng Vi, nhưng ta thân là thủ tọa giới Luật đường, không thể bao che con gái mình. Ta đã phạt con bé đóng cửa tự sám hối ở Ẩn Mạch điện, trong vòng một tháng không cho phép bước ra ngoài nửa bước. Có điều hôm qua Mộc Mộng cũng tự tiện đụng vào đầm Bích Nguyệt…”

“Đệ muốn xử trí như thế nào?” Dịch Vân Lạc đột nhiên lên tiếng.

“Y theo môn quy của bổn phái, chưa cho phép đã tự tiện dùng tay chạm vào nước đầm Bích Nguyệt, phạm lỗi nghiêm trọng, trục xuất khỏi Thiên Thanh, nếu là vi phạm lần đầu, cấm thực ba ngày, chép phạt môn quy Thiên Thanh trăm lần để răn đe.”

Cả người Mộng Tịch co lại, theo bản năng sờ sờ bụng, mới một buổi sáng không ăn gì bé đã đói đến ngất đi, cấm thực ba ngày, còn phải chép phạt môn quy một trăm lần, không cần đợi đến lúc bé chép xong thì cái mạng nhỏ của bé cũng đã tiêu tùng rồi.

“Sư đệ, con bé chỉ là một tiểu nha đầu mới nhập môn, làm như vậy quá mức nặng nề.” Hạo Huyền vừa nói vừa cười như có như không.

“Nếu tân đệ tử nhập môn ai nấy cũng giống như con bé thì môn quy Thiên Thanh còn dùng để làm gì?” Viêm Mạch vẫn canh cánh trong lòng về việc Dịch Vân Lạc nhận đồ đệ hôm qua, nên không có thiện cảm với Mộng Tịch.

Đôi mắt lạnh liếc người đứng ngoài cửa rồi lại nói: “Đến đây cũng không mở miệng chào một tiếng, nhìn thấy trưởng bối phải hành lễ, quy củ cơ bản nhất như vậy cũng không biết sao?”

Mộng Tịch biết Viêm Mạch sư tôn có ý nhằm vào mình, nhưng ở trước mặt sư phụ cũng không nể nang chỉ tên nói họ như vậy làm cho trong lòng bé có chút không phục. Miễn cưỡng đi từ ngoài cửa vào, ngẩng đầu nhìn sư phụ đang ngồi nghiêm trang phía trên, sắc mặt của người không có biểu hiện gì khiến bé cảm thấy căng thẳng, sư phụ không tức giận chứ.

Cô bé lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống: “Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến hai vị sư tôn.”

Hạo Huyền cũng không có thành kiến đối với Mộng Tịch, vung phất trần trong tay lên: “Đứng lên đi.”

“Tạ chưởng môn sư tôn.”

Viêm Mạch hừ lạnh một tiếng, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị: “Y quan không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, thân làm đệ tử thì sáng sớm phải hầu trước phòng sư phụ, lại ngủ thẳng đến lúc này mới rời khỏi giường, còn ra thể thống gì!”

Mộng Tịch cúi đầu, nhìn mũi chân mình: “Con không cố ý…”

“Còn dám cãi! Không phải cố ý, chẳng lẽ sư phụ ngươi cho ngươi làm như vậy sao?” Viêm Mạch như chỉ thẳng mặt mà nói.

“Con…” Mộng Tịch muốn nói không phải, nhưng cũng biết Viêm Mạch sư tôn không thích mình, mặc kệ bé nói gì nhất định cũng cho là sai, để tránh liên lụy đến sư phụ, đơn giản nhất là im miệng không nói gì nữa.

Viêm Mạch thấy cô bé không nói gì, quay sang Dịch Vân Lạc: “Sư huynh, đồ đệ kém như thế, có phải nên dạy dỗ nghiêm khắc lại một chút hay không.”

Dịch Vân Lạc từ đầu đến cuối không nói một lời, chờ y nói xong, bưng cốc uống một ngụm trà xanh, làn khói lượn lờ nhẹ nhàng dâng lên, mùi thơm ngát lan vào mũi, sau đó mới chậm rãi nói: “Sư đệ yên tâm, đồ đệ của ta thì ta sẽ dạy dỗ. Nếu không có chuyện gì, mời sư huynh và sư đệ trở về trước đi.”

Nghe hắn nói như vậy, Viêm Mạch cũng không tiện nói thêm gì nữa, phất tay áo bỏ đi.

Hạo Huyền gật đầu, lúc đi đến bên người Mộng Tịch, khẽ cười nhìn cô bé một cái rồi rời khỏi điện Sương Vân.

Trong điện, chỉ còn lại hai người Dịch Vân Lạc và Mộng Tịch. Thấy sư phụ buông ly trà xuống, đứng dậy đi về phía mình, Mộng Tịch nghĩ hẳn là người rất tức giận, vội vàng nói: “Đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ trách phạt.”

“Con có làm gì sai đâu?” Dịch Vân Lạc đứng trước mặt Mộng Tịch, con bé chỉ cao hơn thắt lưng hắn một chút, tóc tai rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ giống trái đào ửng hồng.

“Hôm qua chưa cho phép đã tự tiện đụng vào nước trong đầm Bích Nguyệt là thứ nhất, sáng nay ham ngủ dậy trễ không vấn an sư phụ sớm là thứ hai, còn có…” Mộng Tịch lén lút nhìn sư phụ, sắc mặt người vẫn bình lặng như nước, ngập ngừng nói: “Ngày hôm qua không nên ôm sư phụ, còn ngủ trong lòng sư phụ…”

Dịch Vân Lạc chợt giật mình, sao tiểu đồ đệ lại sợ hắn thế này, tuy rằng hắn xưa nay quen ở một mình, nhưng nhìn hắn thật sự làm cho người ta có cảm giác khó gần gũi như vậy sao? Mới ôm hắn một chút mà con bé đã cảm thấy mình sai sao?

Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ, đưa tay biến ra một cây lược, vừa chải mái tóc rối bù của đồ đệ vừa nói: “Sau này không cần vội vã làm gì, sửa sang chỉnh tề trước khi ra cửa.”

Bàn tay to lớn của sư phụ đặt trên đỉnh đầu cô bé thật dịu dàng, Mộng Tịch như ngây người ra: “Sư, sư phụ không giận sao? Không phạt Tịch nhi sao?”

“Hôm qua sư phụ đã nói, con có thể coi điện Sương Vân như nhà của mình, đã là ở nhà, con muốn làm gì đều được. Huống hồ điện Sương Vân này chỉ có thầy trò ta, sư phụ thích thanh tĩnh, những lễ nghi phiền phức đó nếu được thì lược bỏ luôn đi.”

“Còn chuyện đầm Bích Nguyệt kia thì sao ạ? Sư phụ cũng không phạt con ư?”

“Tự tiện chạm vào nước trong đầm là Mộc Mộng, trái với môn quy là Mộc Mộng, nếu muốn phạt thì phải phạt Mộc Mộng. Nhưng bây giờ con là Mộng Tịch, sao sư phụ lại phạt con?”

“Sư phụ…” Mộc Mộng hít hít mũi, chợt cảm thấy cay cay, trong lòng ngứa ngáy, đôi mắt ngập nước nhìn sư phụ. Sư phụ đối với cô bé thật tốt quá!

Khóe miệng Dịch Vân Lạc khẽ cong lên mà chính hắn cũng không biết, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “Đừng có nhìn sư phụ như thế, mắt con làm sao vậy, sưng vù lên như hạt đào rồi kìa.”

Mộng Tịch xoa xoa hai mắt: “Chắc là vì hôm qua con khóc nhiều quá nên mắt bị đau.”

“Đừng dụi, lại đỏ hơn đó.” Dịch Vân Lạc nói xong câu đó, cầm bàn tay nhỏ bé của Mộng Tịch, đưa cô bé vào trong ngôi đình trúc kia, nói: “Ở đây chờ sư phụ.” Sau đó liền biến mất trước mặt bé.

Mộc Mộng vẫn chưa kịp phản ứng lại với cử chỉ dịu dàng vừa rồi, trong lòng lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Sư phụ thật khác hẳn lần đầu tiên nhìn thấy, lúc đó người lạnh lùng, làm cho bé sợ hãi, không dám tới gần, nhưng bây giờ lại như thay đổi thành một người khác, bàn tay của người thật ấm áp, hệt như bàn tay của cha mẹ. Cô bé đột nhiên có cảm giác, tuy rằng cha mẹ đã mất, nhưng bé vẫn còn sư phụ.

“Tịch nhi, làm gì mà ngây ra vậy, mau tới đây.” Mộng Tịch nghĩ đến mức thất thần, không biết sư phụ vừa đi đã trở về rồi, trong tay còn cầm theo một thứ giống như giọt nước mưa.

“Sư phụ, trong tay người…” Nước cũng có hình dạng sao? Còn có thể cầm trong tay ư?

“Là nước của đầm Bích Nguyệt, nó là nước ngâm trong bình ngọc của vương mẫu, chắc sẽ trị mắt rất tốt.” Dịch Vân Lạc cũng không chắc chắn, hắn chưa từng dùng nước trong đầm Bích Nguyệt. Tay hắn vung lên, giọt nước kia liền tan vào mắt Mộng Tịch, “Còn khó chịu không?”

Mắt Mộng Tịch có cảm giác thật mát lành, sững sờ lắc đầu: “Không còn, không đau nữa, sư phụ, thực ra mắt của con không cần dùng thứ tốt thế này…” Chỉ cần mấy ngày là khỏi thôi, nếu nước trong đầm này quý giá như vậy sao sư phụ có thể tùy tiện cho bé được.

“Như vậy sẽ mau khỏi hơn.”

Mũi Mộng Tịch lại cay cay, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bàn tay nhỏ bé với vào vạt áo lục lọi một lúc lâu: “A, sao lại không thấy?”

“Cái gì?”

Mộng Tịch sốt ruột: “Là linh thạch ngày hôm qua chưởng môn sư tôn cho con ạ, sư phụ vẫn chưa biến nó thành tín vật cho con mà, sao không thấy đâu nữa rồi? Nhất định là rơi trong phòng, con đi tìm thử.” Có lẽ là sáng nay lúc cô bé mặc quần áo đã làm rơi mất.

Mộng Tịch nói xong liền quay đầu tính trở về, Dịch Vân Lạc nói: “Trở về đi, không có trong phòng con đâu, không cần tìm.”

“…” Sao sư phụ biết?

“Miếng linh thạch kia là do sương sớm trên đỉnh Tử Hà biến thành, chỉ tồn tại trong một ngày, ngày hôm sau sẽ hóa thành sương, cho dù con có tìm cũng không thấy đâu.”

A, vậy làm sao bây giờ! Đó là tín vật sư phụ đưa cho bé mà!

Sắc mặt Mộng Tịch lập tức xịu xuống, ủ rũ, mếu máo nhìn sư phụ đầy tội nghiệp.

Dịch Vân Lạc thấy bộ dạng này của cô bé, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười: “Sương sớm chỉ là sương sớm, sao có thể biến thành tín vật được? Sư bá làm sương mai biến mất, đem tín vật vốn đã chuẩn bị từ trước đưa cho đệ tử mà thôi. Các đệ tử khác nhận tín vật gì?”

Mộc Mộng nhớ lại rồi nói: “Hạo Khiên ca ca là ngọc bội hổ phách, Hinh Nhị là ngọc bội màu trắng.”

Đều là ngọc bội?

Dịch Vân Lạc chưa từng nhận đồ đệ nên cũng không để ý đến mấy thứ này. Hắn cúi đầu nhìn ngọc bội màu lam sáng bóng đeo bên hông, giống như biển cả xanh thẳm. Đó là của một vị cố nhân tặng cho hắn trước khi hắn tu thành tiên thân, năm trăm năm nay chưa từng rời khỏi người hắn.

Đã năm trăm năm trôi qua, nói vậy vị cố nhân kia đã luân hồi mấy kiếp, cho dù một ngày nào đó có thể gặp lại cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Những vật ngoài thân như này làm sao biết đợi chờ, nhớ mong? Nếu đã vậy thì tặng cho tiểu đồ đệ làm tín vật đi.

Ngọc bội dường như cũng linh ứng được tâm ý của chủ nhân, buông khỏi thắt lưng hắn, im lặng nằm trong lòng bàn tay Mộng Tịch, dường như lấp lánh một chút rồi lại trở về màu sắc cũ.

Dịch Vân Lạc nhíu mày, ngọc bội này có thể phát sáng ư? Vì sao năm trăm năm qua hắn chưa bao giờ phát hiện ra?

Mộng Tịch vui mừng cầm ngọc bội, đeo thật cẩn thận bên hông: “Cám ơn thần tiên sư phụ!”

Dịch Vân Lạc lắc đầu, nói: “Không phải đã nói với con sao, sau này gọi là sư phụ, sao lại thêm cả thần tiên vào nữa.”

“Hì hì, vì con mừng quá nên quên…” Mộng Tịch sờ sờ đầu mình, cô bé rất kích động, lại nhìn ngọc bội bay đến lòng bàn tay mình. Thần tiên mới có pháp thuật nha!

“Sau này nếu có chuyện gì, sư phụ không ở bên cạnh con thì con cứ nói với miếng ngọc bội này, sư phụ sẽ biết.”

“Dạ, con nhớ rồi, sư phụ.”

Thấy bộ dạng con bé nhìn chằm chằm miếng ngọc bội rồi mân mê nó lại cười ngây ngô, ánh mắt Dịch Vân Lạc trở nên dịu dàng khác thường, mái tóc đen như mực nhẹ nhàng bay theo gió, ngón tay niệm chú. Lần đầu tiên gặp con bé là khi thấy con bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt, bộ quần áo màu xanh trên người Mộng Tịch lập tức biến thành bộ dạng như lần ấy. Vẫn là kiểu này thích hợp với con bé nhất.

“Oa… Đẹp quá, cám ơn sư phụ!” Mộng Tịch vừa mừng vừa sợ, kéo váy xoay vòng vòng, giống như một con bướm màu hồng nhạt nhảy múa đón gió, những cánh hoa trong rừng đào bay bay như phụ họa thêm cho cô bé.

Một lát sau, Mộng Tịch đột nhiên hỏi: “Sư phụ, người dùng phép tiên để biến thành rừng đào này sao? Đã mùa hè rồi mà còn nở đẹp quá à.”

Ánh mắt Dịch Vân Lạc lướt qua rừng đào, lại dời về phía dãy núi xa xa của Thiên Thanh.

Đúng vậy, rừng đào này là do hắn dùng phép tiên biến thành. Nhưng bất luận chăm sóc cẩn thận thế nào cũng không thể khiến nó nở rộ thật kiều diễm giữa mùa đông như thế.

Rừng hoa đào đó, chẳng lẽ thật sự là ảo giác của hắn sao?
Bình Luận (0)
Comment