Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 40

Editor: Tử Nguyệt

Beta: An Lam

– Sư phụ, người thực sự muốn đi rèn luyện cùng với chúng con?

Giải quyết sự việc cương thi xong, Dịch Vân Lạc làm biến mất vẻ ngoài xuất trần của mình, cùng với bọn họ về Vân lầu. Lúc này đêm đã khuya, cùng lúc tiểu nhị thấy sáu người bọn họ, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó té ngửa nằm dài ra trên ghế ngủ khò khò

– Không thể sao?

Ngồi trên ghế đá trong sân, Dịch Vân Lạc cầm một ly trà xanh trên tay, lạnh nhạt nói.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, hai tròng mắt giống như những ngôi sao trong dãy ngân hà, thật sáng sủa, nhưng lại đen kịt thâm thúy. Lúc đầu cũng chỉ có ba gian phòng, hiện tại lại thêm một Dịch Vân Lạc trên đường tới, nên ngoại trừ Dịch Vân Lạc, năm người kia không hẹn mà tự hỏi cùng một vấn đề.

May là Dịch Vân Lạc vẫn không tính toán sẽ tranh phòng với bọn họ, chỉ là ngồi một mình trong đình viện, dù sao đối với hắn mà nói, có ngủ hay không cũng không khác biệt, chẳng qua là đổi phương pháp nhập định mà thôi. Mộng Tịch thấy trời sáng nhanh quá, nhưng nhìn thấy sư phụ thì bao nhiêu mệt mỏi đều bị quét sạch hết , chỉ còn sự kích động vui sướng , đơn giản theo sư phụ ngồi trong sân, uống trà ngắm trăng:

– Đương nhiên không phải rồi.

Mộng Tịch liên tục xua tay:

– Chỉ là ngày thường sư phụ bận rộn như vậy, gần đây chuyện lục giới vô cùng bề bộn, cũng chờ sư phụ đi xử lý. Làm sao nghĩ đến sư phụ lại đi rèn luyện cùng chúng con chứ.

Nếu như chỉ có hai người là nàng và sư phụ , đương nhiên nàng cầu còn không được.

Nhưng một đường vừa về khách điếm, nhìn thấy Mộ Dung Diệc Hàn bọn họ ở phía sau vẫn luôn cẩn thận dè dặt theo sư phụ, liền không dám nói nhiều một câu. Nếu như duy trì như vậy liên tục ba tháng, dù cho bọn họ không điên, nàng cũng sẽ phát điên. Tổng cộng có rất nhiều chuyện lạ nha! Hơn nữa quan trọng nhất là, bọn họ xuống núi rèn luyện vì cái gì? Có đúng là để nâng cao năng lực thực chiến hay không?

Có sư phụ có thể đi cùng với bọn họ, nếu như yêu ma quỷ quái tới gần, chỉ cần sư phụ phất tay áo một cái là có thể giải quyết, chỗ nào còn cần bọn họ ra tay chứ! Dịch Vân Lạc nhìn nàng nhàn nhạt một cái, sắc mặt không động, giống như bầu trời đêm lúc này, yên tĩnh khác thường.

Nhưng nhìn cái này, lại làm cho tâm Mộng Tịch rung động mạnh mẽ, thật giống như nàng đang ở trong một phong cảnh kỳ dị trong mơ, xung quanh đều là mông lung cùng mê man, làm cho nàng không nhịn được muốn đi tìm hiểu, miệt mài theo đuổi, đẩy sương mù dày đặc ẩn giấu bí mật phía sau ra. Than nhẹ một tiếng, trong mắt Dịch Vân Lạc xuất hiện một tia u sầu không thể nhận ra:

– Mấy năm nay, vi sư ngày đêm bế quan ở Sương Vân Điện, đối với những người này, đối với lục giới, ít ít nhiều nhiều chưa nhận hết trách nhiệm được. Bây giờ nhân gian náo loạn, lục giới đại nạn, có nhiều cuộc tranh giành cũng do vi sư một phần, không thể tránh khỏi, cũng không tránh kịp. Thừa dịp lần này ngươi xuống núi rèn luyện, vi sư cũng xuống nhân gian, vừa đi vừa tìm hiểu một phen, sau này cũng tận lực cho tất cả chúng sinh một cái công đạo.

– Vì sao sư phụ nói những tranh giành đó đều do sư phụ gây ra, hơn nữa còn cho chúng sinh một cái công đạo? Vì sao lại phải công đạo?

Mộng Tịch không hiểu, nháy nháy hai mắt mê hoặc nhìn hắn. Dưới ánh trăng, Dịch Vân Lạc nghiêng mặt có vẻ gầy ninh tuấn, hơi khép hai mắt, ẩn dấu đi ý vị sâu xa thâm thúy trong đáy mắt. Yếu ớt mở miệng, giọng nói bỗng nhiên trở nên linh hoạt kỳ ảo mà kiên quyết:

– Tịch nhi, nếu như sau này vi sư không ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định phải nhớ, mọi việc không thể dễ tin người khác, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, vạn lần không thể suy đoán bừa bãi, như vậy cần phải đích thân tự tìm chứng cứ. Nhớ kỹ chưa?

Mộng Tịch ngây ngốc gật đầu, lại hỏi ngược lại:

– Sư phụ người muốn đi đâu, vì sao lại không ở bên cạnh Tịch nhi?

Lời của hắn làm cho trong lòng nàng bỗng nhiên vắng vẻ, có chút sợ hãi. Dịch Vân Lạc muốn vuốt lại mái tóc rối của nàng, bàn tay đi đến phân nửa, dừng một chút, lại thu trở về. Khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên, như gió xuân mềm nhẹ lướt trên mặt nước rung động.

– Ngươi đã trưởng thành, sau này có ngày sẽ rời khỏi sư phụ, vi sư lại không thể bên cạnh ngươi cả đời.

Giọng điệu bình thản, mang theo ý cười ấm áp, sự quan tâm vẫn như bình thường, nhưng lại làm cho Mộng Tịch mờ mịt. Dũng cảm nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn nhưng lạnh lẽo của Dịch Vân Lạc, nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt lộ ra sự hoảng loạn cùng bất lực, lắc đầu tựa như đứa nhỏ:

– Sư phụ không cần Tịch nhi sao? Hay là Tịch nhi làm sai cái gì? Chỉ cần sư phụ nói, Tịch nhi nhất định sửa đổi! Xin sư phụ đừng đuổi Tịch nhi đi!

– Nha đầu ngốc, vi sư nói muốn đuổi ngươi đi lúc nào?

Thấy hai mắt nàng sóng sánh lệ, bộ dạng gần như muốn khóc, Dịch Vân Lạc có chút buồn cười, lại có một chút yêu thương, lại không nhận thấy sự khác thường tay của mình bị nàng nắm chặt

– Tịch nhi sẽ không rời khỏi sư phụ, vĩnh viễn không bao giờ, sư phụ đi đâu, Tịch nhi đi theo đó, Tịch nhi muốn ở cùng sư phụ cả đời, vĩnh viễn ở cùng sư phụ.

Mộng Tịch nói từng câu từng chữ, đáy mắt tràn đầy bướng bỉnh. Thanh âm không lớn, nhưng lại vô cùng kiên định cùng chấp nhất. Dịch Vân Lạc khó có khi thấy được bộ dạng nàng như vậy, không biết vì sao nghĩ đến cuối cùng chính mình cũng có một ngày phải rời xa nàng, thế nhưng tâm trạng cũng rất không muốn. Không muốn thấy ánh mắt nàng buồn bã khó chịu, không muốn để lại nàng một mình trên Sương Vân điện không có bóng người, không muốn nàng sau này gọi sư phụ mà không có ai trả lời.

Bộ dạng nàng trưởng thành từng chút một trong sáu năm hiện lên trước mắt. Nàng quỳ gối trong đại điện chân tay luống cuống, nàng sợ hãi hồi hộp lúc mới gặp hắn, nàng dính lấy hắn cả ngày làm nũng chơi xấu, nàng ngồi ở dưới cây đào ngày đêm chờ đợi, nàng trượt chân rơi xuống nước hấp hối, nàng một mình hứng chịu linh khí bức người…

Từng đoạn, từng đoạn như sóng kéo đến cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên ký ức trở nên rõ ràng như mới hôm qua. Đúng vậy, hắn không muốn.

Không ngờ hắn sớm đã vô tình vô ái, đoạn niệm tuyệt tình, đối mặt với đồ đệ của mình, cũng sẽ có một ngày cảm thấy không muốn. Nhưng cho dù tất cả không muốn, hắn có thể làm gì đây?

Hắn có nhiệm vụ và trách nhiệm phải gánh vác, hắn có những sứ mệnh mà nhất định phải hoàn thành, hắn có những việc nhất định phải làm. Hắn không thể vì nàng mà vứt bỏ tất cả, hắn cũng không thể vì chuyện lưu luyến phàm trần thế tục này, mà đem muôn dân lục giới đặt vào trong biển lửa. Thở nhẹ một hơi, tâm trí rối loạn dần dần bình ổn, người trước mắt hai mắt đã mông lung đẫm lệ, nhưng sâu trong đáy mắt kia thật kiên quyết cùng quật cường, thủy chung không thay đổi.

Vươn tay lau đi nước mắt của nàng, ướt ướt một mảng trên đầu ngón tay, nhẹ giọng an ủi nàng, cũng như an ủi mình:

– Tịch nhi, ngươi phải biết rằng, trên đời này không có tuyệt đối. Thời gian thay đổi và trôi qua, rất nhiều chuyện cũng sẽ có sự thay đổi, cho dù ngươi không muốn, cũng chỉ có thể chấp nhận. Đối với người tu tiên như chúng ta mà nói, rốt cục cuộc đời dài bao nhiêu, cũng không ai biết được. Có thể mấy nghìn vạn năm sau, chúng ta còn có thể đứng trên mây, nhìn thế gian này tươi cười, cũng có thể sau một phút, chúng ta sẽ hóa thành một hạt bụi trên thế gian, theo gió bay đi. Mỗi người cũng có số mệnh của riêng mình, phải đi là lưu, sống hay chết, hết tất cũng không thể miễn cưỡng…

Mộng Tịch mở to hai mắt hoảng sợ, nước mắt chảy xuống không ngừng. Nếu như mới vừa rồi còn nửa hiểu nửa không, thì bây giờ, nàng đã hiểu, nàng thực sự đã hiểu! Không phải sư phụ muốn đuổi nàng đi, cũng không phải không cần nàng. Phải đi, phải rời khỏi, không phải nàng, mà là sư phụ! Mà lần ly biệt này, rất có khả năng chính là vĩnh viễn. Rời khỏi vĩnh viễn, rời khỏi nàng, rời khỏi Thiên Thanh, rời khỏi lục giới, sẽ không trở về… Nàng liều mạng lắc đầu, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng tắp trên mặt đất.

Ghé vào đầu gối Dịch Vân Lạc, ôm chặt hai chân của hắn, sống chết túm lấy áo bào của hắn, khóc đến tê tâm liệt phế:

– Không được! Không được! Sư phụ không được rời xa Tịch nhi, không được để Tịch nhi một mình, không được đi…

Dịch Vân Lạc không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, dỗ nàng giống như hồi bé nàng hay gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, vỗ nhẹ từng chút từng chút. Tiếng khóc nho nhỏ đứt quãng của nàng vang vọng trong không gian, mỗi một tiếng cũng làm cho tâm hắn vốn đã đóng băng hé ra một vết thương. Dần dần, tiếng khóc nhẹ đi, người trên đầu gối truyền đến từng tiếng thở đều đều. Hắn biết nàng đang ngủ, nhưng nàng ngủ vẫn ôm hắn thật chặt, một chút cũng không buông.

Cởi áo khoác trên người ra đắp lên vai nàng, ánh mắt Dịch Vân Lạc trở nên nhu hòa khác thường. Nhìn hai mắt nàng sưng đỏ vì khóc, đáy lòng lại nổi lên ấm áp nhè nhẹ. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, ngắm nàng ngủ say đầu dựa vào đầu gối của hắn .

Một cánh cửa sổ trên lầu chậm rãi đóng lại, Mộ Dung Diệc Hàn cùng Hạo Khiên mỗi người dựa vào một bên. Trong bóng tối, hai người cúi đầu, không thấy rõ rốt cuộc là vẻ mặt gì.

Sau này, Dịch Vân Lạc cùng đi rèn luyện với họ ở nhân gian. Nói là vậy, nhưng cũng không phải luôn luôn ở cùng nhau. Nhất là khi đột nhiên có chuyện phát sinh, hoặc gặp yêu ma tác loạn, hắn vẫn đứng ở một bên, đem tất cả mọi chuyện giao cho bọn họ xử lý. Chỉ có khi bất đắc dĩ hay quan trọng cần thiết, hắn mới nhúng tay một chút, hoặc là gợi ý, cuối cùng vẫn là chính bọn họ giải quyết. Có đôi khi, hắn cũng sẽ bỏ đi mấy ngày, để mặc cho bọn họ du ngoạn xung quanh, cũng coi như không thấy.

Qua hơn hai tháng, năng lực thực chiến của bọn Mộ Dung Diệc Hàn tăng lên không ít, thậm chí có lúc chỉ cần một ít tu vi đi đối phó với yêu ma cấp cao, cũng có thể chiến thắng dễ dàng.

Để họ bọn họ đi rèn luyện lần này, tưởng là bất đắc dĩ, hóa ra lại là chuyện tốt. Mà trong khoảng thời gian này, Mộng Tịch cũng dần dần đem sự tình hôm đó bỏ ra sau đầu. Nhưng trong lòng nàng lại có một vướng mắc. Giống như giữ một chiếc rương đựng đầy thuốc nổ nguy hiểm, không biết lúc nào, nàng không cẩn thận, đã làm nó phát hỏa, sau đó tự đốt mình thương tích đầy người. Hinh Nhị nhiều lần hỏi nàng xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên nàng trở nên yên tĩnh trầm mặc, nàng cũng chỉ cười cười. Nhưng lại cố ý tránh mặt sư phụ. Không hề dính lấy hắn như trước đây, cũng không cười vô tư với hắn, nàng chỉ như một đồ đệ trước mặt cung kính. Mọi việc làm đều tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, đều không vượt ra khỏi giới hạn.

Bởi vì, nàng sợ hãi. Sợ hãi có một ngày tỉnh lại sẽ không còn được gặp bóng dáng y phục màu tuyết trắng, sợ hãi sau này không bao giờ có thể gọi sư phụ nữa, sợ hãi phải cô đơn một mình…Vì thế, nàng muốn tập quen, buộc chính mình quen với cuộc sống không có sư phụ. Bởi vì thói quen khó chịu, cũng sẽ không khó hơn nữa bị.
Bình Luận (0)
Comment