Editor: An Lam
-Đây là đâu? Ta còn chưa chết sao…Là ngươi đã cứu ta?
-Ngươi là ai? Tại sao muốn cứu ta?
-Tại sao ngươi không nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi….không nói được?
-Nhờ ngươi chiếu cố mấy ngày nay, thương thế của ta đã dần tốt lên rồi! Ngươi xem, ngươi xem, ta khôi phục rất khá đấy, ta nghĩ ta có thể xuống giường đi lại nhanh thôi. Oa, rốt cuộc cũng có thể ra hít thở không khí trong lành, mỗi ngày đều ở trong phòng buồn thiu, ta sẽ chết vì chán mất…
-Hừm, ngươi không nói chuyện được, nhưng mà ta rất lợi hại, chưa biết chừng ta có thể trị giúp ngươi đấy! Nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thực, ta không phải người đâu…Ta ấy à, lập tức có thể thành tiên đấy….
-Ha ha, lừa bịp ngươi thôi! Đừng nói ngươi không tin, ngay cả ta cũng không tin… À, ta còn chưa biết ngươi tên là gì! Chờ ngươi có thể mở miệng nói chuyện, ngươi nhất định phải cho ta biết ngươi tên gì nha!
-Vậy trước tiên ta sẽ gọi ngươi là bạch y ca ca! Ngươi nhìn y phục của ngươi trắng như thế, thật giống những đám mây, trước đây, ta thích nhất là ngẩng đầu nhìn mây trắng đến phát ngốc đấy….
-Bạch y ca ca, ngươi cười có được không vậy? Không nên suốt ngày nhăn nhó đâu. Ta rất muốn nhìn xem, nếu như cười rộ lên, có thể giống những tiên nhân trên trời hay không? À không, nhất định so với thần tiên còn đẹp hơn!
-Bạch y ca ca, vết thương của ta lại bắt đầu đau đớn rồi, hình như còn bị nhiễm trùng nữa, vừa đau lại vừa ngứa, trong lòng cũng rất buồn…Ngươi, ngươi không đi có được không? Ở lại với ta mấy ngày nữa được không?
-Ngươi đi , ngươi đi! Ngươi đã đáp ứng chờ vết thương của ta khỏi rồi mới đi cơ mà! Ngươi nói không giữ lời! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa! Ngươi đi đi, ta không muốn nhớ đến ngươi nữa!
-Nếu như có thể, ta hi vọng thương thế của ta không bao giờ lành, như vậy ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta…
-Ta biết chàng không nghe được, thế nhưng ta rất muốn nói, bởi vì ta sợ nếu hiện tại không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa… Bạch y ca ca, ta phát hiện ta thích chàng mất rồi, làm sao đây? Thế nhưng, chúng ta không phải người cùng một thế giới, chúng ta không thể ở bên nhau….
-Thì ra chàng vẫn luôn nói được! Vì sao, vì sao lại gạt ta? Ta đã cho rằng trong quá khứ ta đã cô độc, tương lai cũng sẽ tiếp tục cô độc…. Nhưng chàng xuất hiện, làm cho ta cảm nhận được trên đời vẫn còn người thật tình với ta…. Thế nhưng, vì sao chàng cho ta hi vọng, rồi lại nhẫn tâm đem nó đi? Chàng muốn đi sao? Được, chàng đi đi, đi ngay đi! Ta không muốn gặp lại chàng nữa, đời này kiếp này thà rằng chưa từng quen biết chàng!
-Bạch y ca ca, ta không đi đâu hết, chúng ta ở đây có được không? Vĩnh viễn ở tại chỗ này, chỉ có hai người chúng ta, không bao giờ tách ra nữa…
-Chàng nói xem, sau này chúng ta già rồi, chàng còn có thể giống như bây giờ, mỗi đêm đều ôm ta, ngồi ở chỗ này nhìn ta không?
-Bạch y ca ca của ta là ngươi đẹp nhất trên đời này, nhan sắc người khác so với chàng kém gấp trăm lần. Kể cả sau này về già tóc có bạc trắng, cũng vẫn là người đẹp nhất!
-Muốn ta đáp ứng chàng cũng có thể thôi, bất quá chàng phải đáp ứng một điều kiện của ta! Sau này, mặc kệ ở bất cứ lúc nào, chàng chỉ có thể cười với một mình ta. Bởi vì ta hi vọng nụ cười của chàng, chỉ thuộc về ta.
-Bạch y ca ca, ba ngày nữa ta sẽ là tân nương tử của chàng rồi, ta nhất định phải trở thành tân nương tử xinh đẹp nhất, như vậy mới xứng với chàng…
-Vân Lạc, xin lỗi, ta không thể gả cho chàng được. Thứ lỗi cho ta không từ mà biệt. Ta đi đây, nếu có duyên, ngày khác chúng ta nhất định có thể gặp lại. Bạch y ca ca, đây là lần cuối cùng ta gọi chàng như vậy, ta yêu chàng….
***
Dịch Vân Lạc đứng ở đụn mây chậm rãi khép lại mi mắt. Thời gian trước không biết Tịch nhi chính là nàng, chỉ đơn giản coi tịch nhi là đồ đệ duy nhất của mình mà thương yêu. Nhưng hiện tại hắn đã biết tất cả, sau này đối mặt với nàng, liệu có thể như trước đây, coi mọi chuyện chưa từng xảy ra?
Mấy ngày nay, hình ảnh nàng từng chút, từng chút đều hiện lên trong đầu hắn không ngừng. Hắn cho rằng từ năm trăm năm trước, hắn đã có thể nhìn thấu thất tình lục dục trong cuộc sống này. Nhưng theo việc tạp niệm trong lòng hắn ngày càng tăng, hắn phát hiện hắn không phải là người có thể làm ngơ hồng trần, có thể buông bỏ tất thảy.
Kỳ thực, hắn cũng không có thanh cao như vậy, cũng không phải là không nhuốm bụi trần. Vô tình vô yêu, vô tâm, vô ý thật ra cũng chỉ bởi thói quen đem tất cả giấu trong lòng của hắn thôi. Đã cô tịch năm trăm năm, ý niệm cũng đã chôn sâu rất lâu rồi, liền vô tình mà bỏ quên mất.
Nhưng hôm nay, hết thảy như thác lũ mà tuôn trào, khiến một người luôn trấn tĩnh như hắn lại bỗng nhiên hoảng loạn.
Hắn không biết vì sao sau năm trăm năm, nàng lại lấy một thân phận khác xuất hiện bên cạnh hắn, Chẳng lẽ thật sự như nàng nói ngày đó, nếu có duyên, sau này nhất định bọn họ sẽ gặp lại?
Hắn dường như đã quên mất hình dáng của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tịch nhi tươi cười, hắn luôn cảm giác tâm giá lạnh của mình đang dần dần bị nàng làm cho tan chảy. Trước đây còn chưa phát hiện, nhưng bây giờ hắn một lần nữa hồi tưởng lại, thật sự cảm thấy nói không nên lời. Chẳng lẽ đây gọi là duyên phận sao?
Đã qua năm trăm năm, nàng đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi, cuối cùng vẫn là về bên cạnh hắn. Nhưng tại sao lúc trước nàng lại nhẫn tâm rời khỏi hắn?
Tịch nhi…Tịch nhi….
Vạt áo màu trắng khẽ lay động trong gió, mái tóc đen rối tung trên vai, phía sau là vầng trăng tròn vành vạnh. Nếu hiện tại có người ngẩng đầu nhìn hắn, nhất định sẽ bị cảnh tượng này làm cho thất điên bát đảo.
Nhưng Tịch nhi bây giờ là đồ đệ của hắn, chưa nói nàng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện kiếp trước, cho dù có nhớ tới, danh phận thầy trò của bọn họ đã định, còn thay đổi gì được nữa?
Bị chính ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc một phen, Dịch Vân Lạc nhăn hai hàng lông mày, môi đỏ sẫm khẽ mím lại. Hắn đang nghĩ cái gì đây? Sao hắn có thể suy nghĩ những điều như vậy?
Dù cho Tịch nhi là chuyển thế của nàng, nhưng các nàng không thể đánh đồng với nhau được. Có lẽ đối với người tu tiên mà nói, một người đầu thai sau khi chết, hồn phách có thể là trùng sinh, nôm na là gần như là một người vậy. Nhưng với phàm nhân mà nói, sinh mệnh rất ngắn ngủi, cả đời không thể tồn tại một lúc hai sinh mệnh bất đồng.
Vậy hắn hiện tại không rõ, rốt cuộc là nàng, hay vẫn là Tịch nhi? Nàng đối với hắn, là vết thương lớn nhất và cũng thần kì nhất trong hồi ức. Nhưng Tịch nhi…..
Bảy năm này có nàng ở bên cạnh, hắn không hề cô độc, không hề tịch mịch. Mặc dù cả ngày bị nàng ríu rít quấn lấy, không được một giây thanh tĩnh, nhưng hắn không thể không thừa nhận, có nàng ở bên, hắn mới cảm thấy hắn vẫn là một người đang sống.
Như vậy Tịch nhi đối với hắn, rốt cuộc là gi đây? Vì sao lúc nàng nói nàng thích hắn, hắn lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Nhìn Ma giới cách đó không xa, Dịch Vân Lạc định thần, tăng nhanh tốc độ tới Ma Cung.
Lần này vì để cứu chưởng môn các đại môn phái bị Ứng Bá Thiên bắt giữ, nàng thế mà lại muốn một lần nữa mạo hiểm tính mạng, cầu hắn cho nàng đi Ma cung làm nội ứng, cứu bọn họ ra.
Hắn không yên tâm, cũng không đồng ý. Nhưng nàng lại quật cường nói, chuyện này chỉ nàng mới làm được. Bởi vì nàng biết đường đi vào địa lao bí mật của ma cung, vì nàng được Minh Ảnh bảo hộ, tin rằng trong ma giới không có người dám thương tổn nàng liền đòi đi cho bằng được.
Nghĩ một lát rồi hắn cũng đồng ý. Nhưng bất kể thế nào, trên người nàng luôn có phân thức của hắn, Chỉ cần nàng có nửa điểm nguy hiểm, hắn liền lập tức biết được. Với năng lực của hắn, cướp nàng từ tay Ứng Bá Thiên không phải là việc khó.
Chỉ là hắn không ngờ rằng nàng lại dùng phương thức như vậy để đoạt lấy tín nhiệm của Kình Thương Hải cùng Minh Ảnh. Nàng đâu có biết, câu nói “Từ nay về sau, ta và chàng, không ai thiếu nợ ai. Hai ta ân đoạt nghĩa tuyệt, duyên sư đồ cắt đứt từ đây.” Làm cho hắn hoảng hốt. Lời nói quyết tuyệt như vậy, hận thù tới như vậy, thần tình nguội lạnh như vậy, làm cho hắn thiếu chút nữa tưởng rằng lời nói của nàng là thật.
Một khắc kia, hắn thực sự sợ. Sợ hãi mất đi nàng, sợ nàng rời bỏ hắn, sợ những điều nàng nói đều là thật. Thiếu chút nữa, hắn đã nghĩ tới việc kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt, không bao giờ để nàng rời xa mình.
Nhưng may là, lí trí của hắn đã chiến thắng cảm tính. Bởi vì lúc nàng nhặt Vô Mộng kiếm trên đất, đã âm thầm cho hắn một ánh mắt. Chính ánh mắt kia, đã kéo lí trí của hắn trở về.
Nàng như nói cho hắn biết, sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ bình an trở về. Giống như nàng ngày đó đã nói với hắn sẽ trả lại cho hắn một Tịch Nhi không sứt mẻ gì, hắn mới an tâm.
******
-Cẩn thận, có khả năng cơ quan này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Thi Vương khẩn trương nhìn Mộng Tịch, lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở nàng.
-Yên tâm đi, lần trước từng bước Minh Ảnh làm, ta đều nhớ kĩ, nhất định không có sai.
Mộng Tịch bảo Thi Vương yên tâm, đồng thời kêu hắn đứng xa ra một chút, rồi mới bắt đầu niệm quyết chuyển dịch bàn đá.
Đêm nay chính là đêm ước định cùng sư phụ, chắc hẳn sư phụ cũng sắp đến Ma giới. Nàng nhất định phải cứu mấy vị chưởng môn ra trước khi sư phụ tới, rồi nhanh chóng đem họ đến gặp sư phụ. Bằng không, lấy quan hệ của Ứng Bá Thiên cùng sư phụ, chỉ cần người vừa tới Ma giới, Ứng Bá Thiên liền có thể cảm ứng được, đến lúc đó cứu người cũng không kịp rồi. Đây cũng là lí do vì sao nàng muốn một lần nữa mạo hiểm tới đây.
Mộng Tịch đọc khẩu quyết xong, bàn đá như có cảm ứng liền chậm rãi chuyển động. Các viên đá cuội tự động xếp thành một đường thẳng, trên bàn đá liền phát ra hào quang rực rỡ.
Trong nháy mắt, kim quang đại chấn, đâm rách chân trời, tia sáng này tựa hồ sáng hơn so với lúc trước Minh Ảnh mở!
-Mau, chúng ta đi mau!
Quang mang khiến hai mắt đau nhói, Mộng Tịch kéo Thi Vương nhảy xuống. Lần này tại sao lại sáng như vậy, không biết có bị người khác phát hiện hay không, bọn họ phải nhanh lên, không sẽ không kịp mất!
Bởi vì đã từng tới một lần, cũng chuẩn bị đầy đủ cho hành động lần này, Mộng Tịch cùng Thi Vương rất nhanh thoát khỏi mật đạo u tối. Rón rén đẩy cửa địa lao, Mộng Tịch dựa vào Đan dược giúp nín thở, còn Thi Vương căn bản là cương thi, không hô hấp đối với hắn chẳng là vấn đề.
Sở dĩ phải làm như vậy, bởi vì trước đây Mộng Tịch có quan sát thủ vệ ở đây, phát hiện hai mắt bọn họ đều trống rỗng không ánh sáng, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích. Nàng đi vào cùng Minh Ảnh rồi bọn họ mới phát hiện ra mà hành lễ với Minh Ảnh.
Trở lại thảo luận cùng Thi Vương, hắn vốn rất mẫn cảm với cương thi, liền biết bọn họ vốn là cương thi, nhưng so với cương thi bình thường thì lợi hại hơn nhiều. Loại cương thi này, Thi Vương cũng chưa từng gặp qua, nhưng phàm chỉ cần là cương thi, bọn họ đều có phản ứng với cơ thể sống, mà đối với vật chết lại tuyệt nhiên không phản ứng gì hết!
Hướng phía trước đi vài bước, quả nhiên như bọn họ sở phỏng đoán như nhau, này thủ vệ một điểm phản ứng cũng không có. Mộng Tịch cùng thi vương nhìn nhau sau, liền nhanh chóng hướng về nhà tù chạy đi. Ở đây cấu tạo tựa hồ cùng lần trước Mộng Tịch tới thời gian có điểm không giống với, chính xác ra, ở nàng chém đứt kỷ đem khóa xông sau khi đi vào, phát hiện cũng không phải là nàng nguyên lai thấy như vậy, mà chỉ là một gian phòng bình thường không người người.
Đi về phía trước vài bước, quả nhiên như bọn họ phỏng đoán, bọn thủ vệ này nửa điểm phản ứng cũng không có. Mộng Tịch cùng Thi Vương nhìn nhau, liền nhanh chóng chạy về phía nhà tù. Cấu tạo ở đây so với lần trước Mộng Tịch vào có chút không giống nhau, chính xác là lúc nào chém đứt khóa xông vào, đã phát hiện ra có điểm bất bình thường, tựa như đây là một nhà tù bình thường không có người vậy.
Tâm trạng rất kinh ngạc, nhưng không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, vì để tiết kiệm thời gian, nàng cùng Thi Vương đã phân công nhau hành động, mỗi người đi tìm các chưởng môn cùng đệ tử bị bắt, sau đó hội họp tại cửa địa lao.
Mà bên Ma cung, ánh sáng kim quang làm Ứng Bá Thiên có điều cảnh giác trong lòng, nhưng ngay lúc đó hắn lại cảm nhận được khí tức Dịch Vân Lạc đang tiếp cận Ma giới.
Chén trà trên bàn vẫn đang tỏa hương nghi ngút, nhưng trên nghi trượng, đã sớm không còn bóng dáng Ứng Bá Thiên.