Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 79

Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

-Sư đệ, đây là…

Hạo Huyền từ xa cũng cảm nhận được một cỗ năng lượng áp bách đang tới gần, cho nên vội vội vàng vàng đi ra ngoài xem, hắn tưởng có yêu mà tự tiện xông vào Thiên Thanh, nhưng lại không ngờ gặp được Dịch Vân Lạc đang mang thần sắc trước nay chưa từng có. Hai hàng lông mày của Dịch Vân Lạc nhíu chặt, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, trên mặt không thể nào che giấu được sự lo lắng cùng khẩn trương.

Đây là người sư đệ tính tình lạnh lùng của mình sao? Trong nháy mắt, Hạo Huyền có chút giật mình ngây ngốc, nhưng rất nhanh đã thấy được Mộng Tịch đang nằm trong lòng Dịch Vân Lạc.

Lúc này, vì Mộng Tịch quá đau đớn mà hai thái dương không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, biểu tình vô cùng thống khổ. Vì để không hô lên thanh âm, nên nàng cắn chặt môi dưới lại, trên môi còn vương một tia máu nhợt nhạt. Vì Dịch Vân Lạc cầm hai tay của Mộng Tịch, cho nên nàng chỉ có thể cầm lấy góc áo của hắn. Tay áo tuyết trắng nằm trong lòng bàn tay nàng, giống như bị xé ra thành một đống giấy trắng.

Hạo Huyền tiến lên mấy bước:

-Mộng Tịch làm sao vậy?

Dịch Vân Lạc nhíu mày, không biết nên nói như thế nào. Cơn đau đầu này của Tịch Nhi tới quá kỳ quái, không chỉ là một điểm dấu hiệu cũng không có, mà dọc đường đi cho dù hắn làm cách nào cũng không thể tra ra được nguyên nhân. Vì rơi vào đường cùng, cho nên hắn chỉ có thể mang đến Thanh Huyền điện, để xem Hạo Huyện có biện pháp gì hay không.

-Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì? Tôn thượng…

Mộ Dung Diệc Hàn từ bên trong đi ra ngoài, nhìn thấy Dịch Vân Lạc đầu tiên là cả kinh, nhưng sau khi nhìn thấy Dịch Vân Lạc ôm Mộng Tịch, thì tâm trạng hắn liền căng thẳng. Hoàn toàn quên người trước mặt mình là ai, xông lên phía trước cầm tay nang, lớn tiếng hỏi:

-Mộng Tịch, nàng làm sao vậy?

Dịch Vân Lạc có chút không vui, quét mắt nhìn Mộ Dung Diệc Hàn một cái, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

Bầu không khí có chút quỷ dị…

Hạo Huyền trầm giọng nói với Mộ Dung Diệc Hàn:

-Thật không có quy củ gì. Nam nữ thụ thụ bất thân, còn không mau buông sư muội của ngươi ra!

Mộ Dung Diệc Hàn không tình nguyện thu tay về:

-Vâng… sư phụ.

Nhưng khi liếc mắt thấy tay đang ôm Mộng Tịch của Dịch Vân Lạc, thì hắn liền không cam lòng. Dựa vào cái gì Tôn thượng có thể ôm Mộng Tịch, còn hắn nắm tay cũng không được ?

Trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn thầm nghĩ, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm thời gian để nói rõ tâm ý của mình với Mộng Tịch mới được.

Dịch Vân Lạc không nhìn Mộ Dung Diệc Hàn mà hỏi Hạo Huyền:

-Sư huynh, Tịch Nhi….

Hạo Huyền khẽ thở dài:

-Trước tiên hãy mang nàng vào phòng đi.

Dịch Vân Lạc thấy vẻ mặt Hạo Huyền nghiên trọng, tâm trạng cũng căng thẳng hơn, dừng lại một chút rồi nahnhc hóng đuổi kịp hắn. Để Mộng Tịch nằm trên giường trong nội thất. Mộng Tịch vẫn cầm ống tay áo của Dịch Vân Lạc không buông. Thấy thế Dịch Vân Lạc liền ngồi ngay cạnh mép giường, dùng tay áo của mình lau đi mồ hôi trân trán nàng. Động tác ôn nhu nhẹ nhàng, giống như nàng là đố sứ vô giá dễ vỡ.

-Sư đệ, đệ có biết Bí thuật Nhiếp hồn thuật của ma giới?

Hạo Huyền đứng ở bên cạnh, nhìn nhất cử nhất động của Dịch Vân Lạc, kinh ngạc không thôi.

Dịch Vân Lạc xoay người lại nhìn Hạo Huyền:

-Lời nói của sư huynh là có ý gì? Chẳng lẽ Tịch Nhi trúng phải bí thuật…

Nhưng vì sao hắn lại không thể tra ra được?

Hạo Huyền gật đầi, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộng Tịch, sau đó lại nhìn Dịch Vân Lạc:

-Nhiếp hồn thuật, trên đời này người hạ nó, thì chỉ có duy nhất hắn mới có thể tra xét được.

Nhiếp Hồn…

Hai con ngươi ám trầm lại, Dịch Vân Lạc đột nhiên tỉnh giấc, sống lưng thẳng lên, trong lòng cũng đã rõ ràng.

Khó trách hắn làm cách nào cũng không thể tra xét được nguyên nhân. Hóa ra là nàng trúng phải Nhiếp Hồn Thuật!

Cầm chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình, tuy trong mắt Dịch Vân Lạc vẫn mang theo vẻ điềm nhiên, không thể tin được, nhưng nhiều hơn lại là sự yêu thương.

Hắn thế nào cũng chưa bao giờ nghĩ tới, vì đối phó với hắn, mà Ứng Bá Thiên có thể nhẫn tâm, không tiếc giá nào đối với đồ đệ của hắn ra tay nặng như vậy!

Bây giờ sau khi suy nghĩ kỹ lại những lời nói khác thường của Ứng Bá Thiên, trong lòng Dịch Vân Lạc đều là vạn phần tự trách. Tất cả đều là do hắn quá sơ suất, chỉ lo làm sao có thể đem người cứu ra, lại không có nghĩ tới âm mưu sâu xa của Ứng Bá Thiên khi hắn ta dễ dàng thả người như vậy.

Hắn sai rồi! Là hắn đã sai rồi!

Ngay từ đầu, hắn không nên để cho nàng xuống núi để đi theo đám người Mạnh Lăng Côn, cũng không nên đám ứng cho nàng đi cứu bọn họ, mà lại càng không nên ỷ vào một thân bản lĩnh của mình mà để cho nàng đi vào chỗ hiểm!

Mộ Dung Diệc Hàn đứng một bên. Nhưng với kiến thức nửa vời của hắn, hắn cũng chưa từng nghe qua Nhiếp Hồn Thuật là cái gì. Nhưng là nhìn đến sắc mặt của sư phụ cùng tôn thượng, thì sợ là Tịch Nhi bị thương cũng không nhẹ !

Mộ Dung Diệc Hàn không thể nhịn được, sốt ruột hỏi:

-Sư phụ. Nhiếp Hồn thuật là cái gì?

Hạo Huyền xoay người qua chỗ khác nói:

-Nhiếp Hồn Thuật chính là một trong những bí pháp trong thập đại bí pháp của ma giới. nếu như nói Thực tâm độc là loại thuốc độc nhất của ma giới, thì Nhiếp Hồn thuật chính là bí thuật cao thâm khó giải nhất.

-Cái gì!

Hai mắt Mộ Dung Diệc Hàn trừng to. Là ai, rốt cuộc là ai? Là ai dám dùng thủ đoạn thâm độc như vậy với Tịch Nhi?

-Vậy có biện pháp nào giải được Nhiếp Hồn Thuật không sư phụ?

Mộ Dung Diệc Hàn hỏi.

Hạo Huyền thở dài, nói:

-Có thì có, chính là chỉ có người hạ Nhiếp Hồn thuật để khống chế đối phương mới có thể giải được. Nếu không phải người đó, thì sẽ bị phản phệ lại.

Mà sở dĩ Dịch Vân Lạc không thể nhận ra được nhiếp Hồn thuật, chính là bởi vì hồn phách của hắn và Ứng Bá Thiên tương đồng. Trên đời này, hồn phách của bất luận kẻ nào cũng không thể tương đồng như vậy, chỉ trừ hai người bọn họ. Vì thế, cho dù Dịch Vân lạc dùng cách nào, thì khi phát hiện được hồn phách của Ứng Bá Thiên, cũng sẽ lầm tưởng thành của mình. Mà lúc Ứng Bá Thiên hạ nhiếp hồn thuật với Mộng Tịch, Dịch Vân lạc cũng không hề nhận thấy điều gì khác thường.

-Vậy, nó có để lại hậu quả gì không?

Hạo Huyền lắc đầu:

-Từ xưa đến nay, người biết đến Nhiếp Hồn thuật cũng không có mấy người. Vi sư cũng chỉ là nghe sư công nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt. cho nên không dám vọng động!

-Vậy tính mạng của Tịch Nhi thì sao?

Mộ Dung Diệc Hàn nhắm chặt hai mắt, che giấu đi lo nghĩ nồng đậm dưới đáy mắt. Hắn rất muốn nghe đáp án, nhưng hắn lại sợ cái đáp án kia không phải là thứ mình muốn.

Hạo Huyền không nói gì, nhưng lại nghe thấy thanh âm của Dịch Vân Lạc truyền đến từ phía sau:

-Phiền sư huynh giúp đệ bày trận, ta muốn giúp Tịch Nhi cởi bỏ Nhiếp Hồn thuật.

Hạo Huyền nhíu mày, thần sắc ngưng trọng:

-Sư dđệệ, việc này cần phải suy sét kỹ lưỡng! Muốn cởi bỏ Nhiếp Hồn thuật, thì nhất định phải đổi hồn phách của đệ với hồn phách của nàng. Mà như vậy thì mệnh của hai người các ngươi sẽ gắn liền với nhau. Vạn nhất bất kỳ người nào xảy ra chuyện gì, thì hai người các ngươi sẽ…

Nói đến đây thì Hạo Huyền không nói được nữa, mà Dịch Vân Lạc vẫn chỉ lẳng lặng nhìn Mộng Tịch, sau đó khẽ nói:

-Chỉ cần có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu nửa điểm thương tổn.

…Cũng tuyệt đối không để cho nàng ly khai khỏi mình nữa bước. Nếu như không cứu được nàng, vậy hắn cũng sẽ chết cùng nàng.

Trong nháy mắt đó, đột nhiên Hạo Huyền cảm thấy mình sở dĩ vẫn không hiểu người sư đệ này. Hặc nói, khi nghe những thanh âm nhu hòa này của Dịch Vân Lạc, thì hắn đột nhiên không biết người này là ai nữa!

Toàn thân Dịch Vân lạc tỏa ra loại khí tức xa lạ, nếu không phải tư thái như trích tiên kia của đệ ấy, nếu không phải trên đời này không có người nào có thể giả dạng được khí chất có một không hai này, thì nói không chừng, hắn thật sự sẽ nghĩ lầm rằng người này không phải sư đệ của mình!

Nhưng khi nhìn đến động tác nắm chặt tay nhau của hai người, lúc đầu Hạo Huyền kinh ngạc, nhưng dần về sau lại chuyển thành không thể tin tưởng cùng khiếp sợ.

Râu bạc trên cằm run rẩy, môi khẽ run, trong mắt Hạo Huyền đều là vẻ bất khả tư nghị.

-Sư huynh?

Thanh âm đề cao thêm mấy phần của Dịch Vân Lạc khiến cho Hạo Huyền hồi phục lại tinh thần. Nhưng thanh âm lần này của Dịch Vân Lạc, hắn lại rất rõ ràng nghe được trong thanh âm lành lạnh đó có mang theo tia cảm xúc phức tạp.

Lo lắng… khẩn trương… cùng với yêu thương…

Những cảm xúc này, căn bản không thể xuất hiện trên người Dịch Vân Lạc. nhưng lúc này, không hẹn mà cùng xuất hiện trên mặt, giọng điệu của đệ ấy.

Ánh mắt Hạo Huyền nhìn về phía Mộng Tịch mang theo mấy phần phức tạp. Đứa bé này…

Hắn đã sớm biết, đứa bé này ảnh hưởng rất sâu với Dịch Vân Lạc, thế nhưng, hắn lại không nhĩ rằng lại sâu đến trình độ này, lại còn…

Ai! Làm sao sự tình có thể biết thành như vậy ?

Nhưng thời gian cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Hạo Huyền vẫn trầm giọng gật đầu với Dịch Vân Lạc. Trước mắt, hay là cứ cứu đứa bé, còn những thứ khác, chờ cho nàng tỉnh lại hãy nói sau.

Hạo Huyền quay sang nói với Mộ Dung Diệc Hàn:

-Con cứ đi ra ngoài, coi chừng ngoài cửa. Trước khi chúng ta đi ra ngoài, thì không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào quấy rầy.

Mộ Dung Diệc Hàn do dự một chút, nhưng hắn cũng biết cho dù hắn ở trong đây cũng sẽ không giúp ích được gì, cho nên nói:

-Vâng, đệ tử xin phép cáo lui.

Đóng khẽ cửa lại, Mộ Dung Diệc Hàn mang theo sắc mặt âm trầm, đứng canh giữ ngoài cửa. động tác vừa rồi của Dịch Vân Lạc, hắn thấy cũng cực kỳ rõ ràng.

Sau khi Mộ Dung Diệc Hàn đi ra ngoài, Dịch Vân Lạc liền đỡ Mộng Tịch ngồi dậy, chính mình lại ngồi phía sau nàng. Dưới sự tương trợ của Hạo Huyền, Dịch Vân Lạc đem chân khí truyền vào người Mộng Tịch. Dịch Vân Lạc sợ thân thể của nàng không thể chịu nổi tiên khí thuần khiết của mình, cho nên hắn lại còn phân năm phần thần thức của hắn cho nàng.

Kỳ thực, Dịch Vân Lạc đã sớm nghĩ kỹ, hắn chia thần thức của mình cho nàng, còn phần thần thức nguyên vốn của nàng cũng đã đem chia ra. Cho nên trong quá trình này, mặc kệ có chuyện nguy hiểm gì, thì hơn phân nửa thần thức kia của hắn cũng sẽ có thể bảo hộ nàng. Dù cho có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì tính mạng của Tịch Nhi cũng sẽ không bị nguy hiểm.

Hắn làm như vậy, không phải hắn quá mức tự tin bản thân mình chắc chắn không có việc gì, mà là hắn đặt hết lo lắng của mình lên trên người Mộng Tịch, căn bản là không hề để ý tới chính mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ngân quang chậm rãi xuất hiện trên người Dịch Vân Lạc và Mộng Tịch, giống như một vầng sáng lớn, đem cả hai người bao lại trong đó. Cho đến ba canh giờ sau, Dịch Vân Lạc một đầu đầy mồ hôi, thu hồi ngân quang xung quanh hai người lại.

-Sư đệ, đệ không sao chứ?

Hạo huyền thấy sắc mặt Dịch Vân Lạc không tốt lắm, vội vàng đi tới bên giường, đỡ lấy hắn.

Dịch Vân Lạc lại đem Mộng Tịch nằm xuống giường, tay cống xuống mép giường, mượn lực đứng lên.

-Đệ không sao, chỉ là chân khí tiêu hao quá nhiều, điều tức mấy ngày là khôi phục được.

-Nhưng đệ…

Vẻ mặt hạo Huyền vẫn lo lắng.

Dời hồn đổi hồn, đồng thời giải thuật, tiêu hao chân khí là đương nhiên. Ngay cả nội lực cũng không thể nào khôi phục lại được trong thời gian ngắn, huống chi là hồn phách ! Cho dù tu vi của Dịch Vân Lạc có cao tới đâu, chỉ cần mấy ngày có thể khôi phục như cũ, thì cũng chỉ có thể gạt được người khác, chứ làm sao có thể lừa được hắn!

Hơn nữa, những chuyện mà lúc nãy Dịch Vân Lạc làm vì bảo vệ Mộng Tịch, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, và cũng làm cho hắn phải toát một phen mồ hôi lạnh.

Dịch Vân Lạc thế mà không thèm để ý đến tính mạnh của mình mà đi cứu Mộng Tịch. Từ lúc nào, mà địa vị của nàng trong lòng hắn lại lớn đến như vậy, thậm chí so với ý muốn thủ hộ lục giới còn dân còn lớn hơn !

Trong lòng Dịch Vân Lạc biết là Hạo Huyền đang lo lắng cho mình, nên cũng chỉ nói thêm:

-Sư huynh yên tâm, còn không tới một năm nữa mới đến ước hẹn hai mươi năm của đệ với Ứng Bá Thiên, chỉ cần trong khoảng thời gian này không xảy ra sự tình gì, thì cũng đủ để cho đệ chữa trị hồn phách.

-Sư đệ, ta không có ý này. Ngươi làm nhiều chuyện vì nha đầu này như vậy, sợ là chờ sau khi nàng tỉnh dậy, có thể sẽ nhận không nổi !

Trên vẻ mặt tái nhợt của Dịch Vân Lạc lộ ra vẻ an tâm:

-Vậy thì không cần nói cho nàng biết. Nàng đã vì đệ chịu khổ nhiều như vậy, đệ cũng không muốn làm cho nàng lo lắng thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment