Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 51

Edit: Mogami

Hôm nay chính là ngày gặp mặt.

Bởi vì mọi người ở trong bang vừa muốn được gặp mặt bằng hữu trong bang lại vừa muốn có thể gặp được những người bằng hữu ở trong trò chơi, qua nhiều lần biểu quyết, bọn họ quyết định chọn địa điểm tổ chức gặp mặt chính là khách sạn mà công ty trò chơi tổ chức buổi off cho người chơi.

Bây giờ đã chạng vạng tối, nhìn những ánh điện lấp lánh trên các tòa nhà cao tầng, chợt tiếng còi xe làm Ngũ Thi Lâm không nhìn ra cửa sổ nữa, quay đầu lại nhìn Hoàng Vân Ưu vẫn đang chăm chú lái xe, nhỏ giọng nói: “Không biết mọi người có thay đổi…”

Hoàng Vân Ưu chính là U u thiên bất lão. Theo như lời cô nói, từ chỗ cô đến chỗ khách sạn gặp mặt, vừa hay có đi qua trường của Ngũ Thi Lâm, cô liền quyết định tiện đường qua đón Ngũ Thi Lâm luôn.

Nghe thấy Ngũ Thi Lâm nói thế, Hoàng Vân Ưu cười hỏi: “Ngươi hy vọng bọn họ thay đổi hay không thay đổi?”

Ngũ Thi Lâm nghe xong chợt tĩnh lặng, không biết phải trả lời như thế nào.

“Thải Thải”, thấy Ngũ Thi Lâm không nói gì, Hoàng Vân Ưu lên tiếng.

“Uhm? U U tỷ?”

“Thải Thải có hy vọng gặp được Thanh sam không?” Vẫn không quay đầu nhìn đến Ngũ Thi Lâm.

“Ách, U u tỷ, ngươi nói là… Túy thanh sam?” Ngũ Thi Lâm nhìn sang Hoàng Vân Ưu, đầu hơi nghiêng nghiêng sang bên phải, ánh mắt nghi ngờ “Sao ta lại hi vọng gặp được hắn?”.

Hoàng Vân Ưu cười cười: “Hôm nay gặp mặt Thanh sam có lẽ cũng sẽ đến.”

“Nga” suy nghĩ một chút, Ngũ Thi Lâm tiếp tục nói “U u tỷ, ngươi không phải lo lắng cho ta. Thời gian cũng qua lâu rồi, cái thời mà ta vẫn còn ngây thơ mộng mơ đã xa lắm rồi!”

Nói đến câu cuối cùng, Ngũ Thi Lâm còn cố gắng kéo dài giọng sau đó còn kết hợp với hành động gần đây đang thịnh hành trong phòng kí túc của nàng – Ngẩng đầu ngơ ngác, mắt chớp chớp nhìn phía trước.

Lấy tay gõ nhẹ lên đầu Ngũ Thi Lam, Hoàng Vân Ưu cố nhịn cười trêu nàng.

“Tiểu cô nương trưởng thành rồi sao? Thế thì sao mà ở giữa thời khắc hiện đại thế này, vẫn đem lòng nhớ mong một bóng hình ở trong trò chơi?”

“Bóng hình…” Ngũ Thi Lâm mỉm cười “U u tỷ, ta nghĩ, ta có thích một người.”

Đến lúc Ngũ Thi Lâm và Hoàng Vân Ưu đẩy cửa bước vào, bên trong đang lộn xộn vô cùng.

Đập vào mắt Ngũ Thi Lâm là hình ảnh hai cô gái có vóc dáng giống hệt nhau, đều tóc dài đang hát, bởi vì hai người đó quay lưng về phía nàng nên nàng không biết hai người đó là ai.

Ở một chỗ khác, bên bàn trà, một nhóm nam sinh (viên) đang ngồi chơi bài, trong đó có một người trông rất trắng trẻo, rất mảng mai, không ngờ rằng giọng nói lại rất… Đàn ông.

“Xem ta dạy dỗ các ngươi này, bọn nhóc!”

Đương nhiên, những lời này của hắn khiến cho mọi người phẫn nộ, không tránh khỏi bị 1 trận đánh hội đồng.

Nếu nàng nhớ không lầm, giọng nói này, chính là Ta có thương sao hôm trước đã đổi tên thành Tổ tông gia tộc ngàn năm. Bao nhiêu năm không gặp mà người này vẫn trẻ con trắng trẻo như vậy.

Còn nữa, Ngũ Thi Lâm cảm thấy rất nể phục, ở một chỗ không khí ồn ào náo nhiệt như thế này mà vẫn có hai người như lão tăng trên chùa, im lặng ngồi đối diện nhau, khuôn mặt dí sát vào bàn trà.

Ở trên bàn trà là một bàn cờ vây.

Người phát hiện ra hai người sớm nhất là người đứng bên trái hai cô gái đang hát kia, chuẩn bị POSE 2 người đó. Còn lại những người kia đều không có ai rảnh rỗi nhìn đến hai người.

Sau đó một thanh âm chói tai vang lên, sau đó ném ngay microphone, vội vã chạy tới cửa, cô gái này lao đến ôm chầm lấy Ngũ Thi Lâm, khiến cho nàng một phen khiép sợ. Sau đó nhìn thấy người đứng bên cạnh Ngũ Thi Lâm là Hoàng Vân Ưu, cô quay sang hướng cô gái lúc nãy đứng hát cùng mình gọi lớn: “Diêu Diêu, mau đến đây đi! Ta không ôm cả hai người được.”

Không sai, cô gái ôm lấy Ngũ Thi Lâm chính là Bão Bão, còn người đang ôm chầm lấy Hoàng Vân Ưu là Diêu Diêu. Hai người này là chị em sinh đôi.

Sau khi nhìn thấy hai người, những người còn lại cho dù dang chơi bài hay là đánh cờ vây đều bỏ lại chạy ra cửa.

“U tỷ, hai người đến rồi!”

“U tỷ thật lợi hại, lôi được Thải Thải đến đây!”

-_-!

Dắt?

“Làm hư Thải Thải! Lâu lắm rồi không gặp, bộ dạng của ngươi ngày càng lanh lợi đó! Rất hợp làm nhân bánh bao!”

“Không nói không rằng biến mất lâu như vậy, Thải Thảo, ngươi đáng bị phạt rượu!”

Đến khi lỗ tai Ngũ Thi Lâm đã chuẩn bị bị điếc thì không biết Hoàng Vân Ưu đã đẩy Diêu Diêu ra từ lúc nào để đến giải cứu cho nàng.

Đuổi tất cả mọi người ra ngồi ghế sô pha, Hoàng Vân Ưu hỏi: “Được rồi, mọi người đến đủ hết rồi? Ngừng! Bão Bão không ăn đậu hũ của Thải Thải nữa!”

“Không, Vọng Nguyệt còn gặp mấy người khác nữa rồi mới đến, hắn đến buổi off cho người chơi trước” Tổ tông gia tộc ngàn năm trợn tròn mắt “Hắn nói sẽ mang lão bà của hắn đến.”

“Tiểu Thương” Ngũ Thi Lâm ngắt lời anh ta, quay sang bắt chước anh nháy nháy mắt “Ngươi lại nháy mắt rồi.”

Tổ tông gia tộc ngàn năm đang định phản kích lại Ngũ Thi Lâm thì cậu bé ngồi bên cạnh anh ta đột nhiên lấy tay ôm ngực, tru lên một hồi “Trời ơi! Mỹ nữ Thải Thảo lại quay sang ta phóng điện a! Phóng điện! Ta có diễm phúc gì mà lại có thể…”

Còn chưa nói dứt câu thì giọng nói của người này đã bị âm thanh đánh đập và tiếng cười của mọi người đè bẹp.

Một lúc sau, mọi người cũng dừng công cuộc ẩu đả lại.

Mười mấy người bắt đầu líu ríu buôn chuyện.

“Thải Thải, ngươi mau mau khai thật, một năm qua ngươi đi tha phương ở đâu a?” Diêu Diêu thấy Ngũ Thi Lâm mỉm cười, cong môi lên, kéo tay áo Ngũ Thi Lâm, nũng nịu nói: “Nói cho ta biết đi mà, người ta ngày nào cũng nhớ đến ngươi mà!”

Bộ dáng của Diêu Diêu lúc này trông rất đáng yêu, giọng nói lại dịu dàng nhã nhẵn, đôi môi hơi cong lên, tạo ra một hiệu ứng rất lợi hại.

“Đừng đừng” Ngũ Thi Lâm xua xua tay “Ngươi đừng sử dụng chiêu này với ta.”

Nhìn ngó xung quanh, Ngũ Thi Lâm lén lút nhìn trộm ánh mắt của nhóm nam sinh đối diện, nhìn thấy mấy gương mặt xa lạ, lưỡng lự một lúc mới ấp a ấp úng, nhỏ giọng hỏi người ngồi sát bên phải nàng là Hoàng Vân Ưu “U u tỷ, chuyện kia…”

“Ừ? Sao thế?”

“Ngươi nói, Túy thanh sam trở về? Thế thì ai là…” Lại nhìn xung quanh.

“Ngươi đoán thử xem?” Hoàng Vân Ưu vuốt nhẹ tóc Ngũ Thi Lâm “Ta mới nhận được tin nhắn, hình như hắn có chút việc, tối nay mới đến được.”

“Nga.”

“Thất vọng sao?” Hoàng Vân Ưu mỉm cười nhìn Ngũ Thi Lâm, chờ Ngũ Thi Lâm trả lời.

“Có đôi chút” Ngũ Thi Lâm cầm cốc nước lên uống “Dù sao cũng đã quen biết một thời gian dài.”

Hoàng Vân Ưu không nói thêm câu nào nữa.

Cô đứng lên, từ từ nói: “Lần trước chúng ta tổ chức gặp mặt có chơi trò chơi nói thật, thế thì lần này, chúng ta có nên chơi…”

Lập tức có người nói tiếp: “Đại mạo hiểm.”

Quy tắc của trò chơi này là, mọi người ngồi thành vòng tròn, sau đó lấy vỏ chai rượu đặt ở giữa. Sau đó xoay chai rượu, chai rượu dừng lại ở chỗ người nào người đó sẽ thực hiện đại mạo hiểm. Người đó sẽ phải làm một việc mạo hiểm, người thứ hai tiến hành xoay cái chai là người thứ nhất thực hiện mạo hiểm, người thứ ba tiến hành xoay cái chai sẽ là người thứ hai thực hiện mạo hiểm. Cứ như thế.

Bây giờ chỉ có mười mấy người chơi đại mạo hiểm, về cơ bản là ai cũng bị xoay trúng.

Người trúng đầu tiên là tuyệt thế hồng nhan, chính là một trong hai người lúc nãy ngồi ở bàn cờ vây.

Hoạt động mạo hiểm của cô bị mấy người quyết định là phải uống sản phẩm mới là mấy ly rượu bị pha chế lung tung beng.

“A! Định lấy rượu giết ta a?” Nói đi nói lại, Tuyệt thế hồng nhan vẫn uống sạch bách mấy ly rượu này.

Lúc này, người lúc nãy ngồi đánh cờ vây với cô gái này, chính là Tuyệt thế hồng nhan phì cười. (Mo: chắc là tác giả nhầm, nàng này chắc là tuyệt sắc hồng nhan.)

“Hắc hắc, các ngươi đều bị chị gái ta lừa a, thật ra chị ấy…” rất thích uống rượu nha.

Còn chưa nói dứt câu đã bị Tuyệt thế hồng nhan vỗ mạnh vào vai một cái.

Tuyệt thế hồng nhan lướt nhanh nhìn mọi người một lười, cười gian trá: “Tiếp tục!”

Tiếp tục cho ta uống rượu đi!

Mấy lượt trôi qua, cũng đến lượt của Ngũ Thi Lâm.

Mọi người đang suy nghĩ xem để Ngũ Thi Lâm mạo hiểm thực hiện việc gì, Hoàng Vân Ưu lên tiếng: “Người xưa vẫn nói nam truy nữ cách tòa sơn; nữ truy nam cách tầng sa. Ta chỉ thường thấy nam nhân tỏ tình với nữ nhân, chưa bao giờ thấy nữ nhân tỏ tình với nam nhân bao giờ. Hôm nay, Thải Thải, ngươi giúp ta mở mắt đi!” (Mo: nhớ k lầm thì giải thik nghĩa câu này rồi )

“…” Ngũ Thi Lâm cứng họng nhìn Hoàng Vân Ưu.

“Được rồi, im lặng là đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ lựa chọn giúp người để ngươi tỏ tình.”

“U u tỷ…” Ngũ Thi Lâm tròn mắt nhìn cô, sau đó làm bộ mặt bi thương ai oán với Hoàng Vân Ưu, có điều, Hoàng Vân Ưu coi như không nhìn thấy gì.

“Thế này đi, chúng ta sẽ không bắt ngươi phải đối mặt trực tiếp rồi tỏ tình, được rồi, ngươi chỉ cần tỏ tình qua điện thoại là được.”

Rút điện thoại của Ngũ Thi Lâm ra, không thèm quan tâm đến vẻ mặt lã chã nước mắt của Ngũ Thi lâm, Hoàng Vân Ưu giả bộ đăm chiêu suy nghĩ lựa chọn ai đó.

“Hắn cùng họ với ta, đều là Hoàng, tên hắn là Hoàng Lam.”

Nhớ lần trước Ngũ Thi Lâm có nhắc đến cái tên này, Hoàng Vân Ưu ấn tên ‘Hoàng Lam’.

Lập tức hiện ra số điện thoại của Hoàng Lam.

Ấn vào nút gọi xong, Hoàng Vân Ưu lập tức đưa lại điện thoại cho Ngũ Thi Lâm, ý bảo Ngũ Thi Lâm bắt đầu.

Ngũ Thi Lâm vừa cầm vào điện thoại đã thấy bên kia nhấc máy.

Vẫn trầm ấm như trước.

Bốn bề yên lặng, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Ngũ Thi Lâm.

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Ngũ Thi Lâm không cất lên lời.

“Thi Lâm?” Không nghe thấy giọng nói của Ngũ Thi Lâm, Hoàng Lam có vẻ sốt ruột.

Cắn cắn môi “Hoàng Lam sư huynh.”

“Thi Lâm, sao thế?” Giọng nói dịu dàng.

“Ách…”

Mặt Ngũ Thi Lâm đỏ bừng, vẫn không nói nên lời.

Diêu Diêu đứng bên cạnh nàng, miệng mấp máy từng chữ, phiên dịch ra là: “Mau nói thích hắn đi, nói đi nói đi.”

Còn ý của Bão Bão lại là: Chỉ là đại mạo hiểm, không sợ không sợ!

Ngũ Thi Lâm tránh ánh mắt của hai người này, lại nhìn thấy những người còn lại đều chắp hai tay, chỉ còn thiếu hai chữ cố lên nữa.

Tổ tông gia tộc ngàn năm lại rất khoa trương, một tay nắm chặt hình nắm đấm, tay kia chống vào thành ghế sô pha, nhảy xuống.

Nhảy xuống xong, ban đầu chỉ là 1 nắm tay giờ đã thành hai nắm tay, ngẩng mặt, nháy mắt, tiếp tục mấp máy môi: Tỏ tình! Nhanh lên!

“Em…” Những lời còn lại không thể nào nói ra.

Mặc dù sau này có thể giải thích với Hoàng Lam, tỏ tình với anh chỉ là vì đang chơi trò đại mạo hiểm, nhưng mà trong lòng của nàng, cũng hơi muốn nói ra.

“Sao thế? Thi Lâm? Có chuyện gì xảy ra sao? Nói cho anh biết đi?”

Nghe thấy câu nói này, lập tức có cô gái lấy hai tay đặt lên trái tim, quay sang Ngũ Thi Lâm thầm thì: Cực kì dịu dàng a! ! ! !

Ngũ Thi Lâm nước mắt lã chã.

Bởi vì là đại mạo hiểm, mọi người đều phải kiểm chứng sự sợ hãi của nạn nhân nên bắt Ngũ Thi Lâm để điện thoại phát qua loa, những lời nói của Hoàng Lam đều bị mọi người nghe rõ từng câu từng chữ.

Hoàng Lam đừng nói lung tung a!

“Em…”

Phải nói như thế nào?

Đúng lúc này, Hoàng Vân Ưu vỗ vỗ vai Ngũ Thi Lâm.

Ngũ Thi Lâm ngẩng đầu nhìn Hoàng Vân Ưu.

Thời điểm này, những lời nói khi ở trên xe bỗng dưng hiển hiện ra trong đầu nàng.

“Thải Thải, có một số việc cần phải chủ động.”

“Bây giờ không nói, sau này tính sao?”

Sau này tính sao?

Tâm trí đang bay bổng, giọng nói của Hoàng Lam lại vang lên “Thi Lâm, có chuyện gì xảy ra rồi? Em đang ở đâu?”

“A? Không có việc gì đâu!”

Hít sâu, thở ra.

Lại hít sâu, thở ra.

Được, mở miệng.

“Hoàng Lam, em thích anh!”

Còn chưa nói xong, chưa để cho đối phương kịp phản ứng, Ngũ Thi Lâm lập tức tắt máy, sau đó tắt nguồn.

Tay đặt lên ngực, Ngũ Thi Lâm cảm nhận thấy trái tim mình đang nhảy dựng lên, tiếng tim đập rất nhanh rất nhanh.

Áp hai bàn tay lên má, nóng nóng.

Mọi người xung quanh bị hành động tắt máy của Ngũ Thi Lâm dọa cho choáng váng.

Đến khi tinh thần phục hồi trở lại, lập tức lại ồn ào náo nhiệt.

“Bọn ta còn chưa kịp nghe thấy trả lời mà!”

“Đúng vậy đúng vậy! Thải Thải ngươi thật là ác độc, mau khởi động máy, gọi lại!”

Ngũ Thi Lâm không biết phải làm thế nào, giọng nói đứt quãng “Ta… Ta đã nói xong rồi, tiếp tục trò chơi đi!”

“Ác độc a!”

Lại tiếp tục một trận ồn ào.

“Mọi người cũng đừng trêu chọc Thải Thải nữa” Hoàng Vân Ưu đứng dậy “Đúng rồi, bây giờ đến lượt ai nhỉ? Nhanh xoay cái chai nào!”

Cứ thế, thời gian vùn vụt trôi qua.

Có người nhìn đồng hồ “Đã gần tám giờ rồi, sao trưởng lão Thanh sam vẫn chưa tới nhỉ?”

Hoàng Vân Ưu cũng thấy là lạ, chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho Túy thanh sam.

Vừa cầm vào điện thoại thì phát hiện ra máy hết pin.

Hoàng Vân Ưu đành phải mượn điện thoại của Ngũ Thi Lâm.

Mấy tiếng trôi qua, Ngũ Thi Lâm cũng đã bình tĩnh trở lại, khởi động lại máy.

Đến lúc bấm xong số điện thoại mà Hoàng Vân Ưu đọc, Ngũ Thi Lâm sửng sốt.

Hoàng Vân Ưu thấy Ngũ Thi Lâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, người cứng đơ liền hỏi “Sao thế? Không gọi được à?”

“Không phải” Ngũ Thi Lâm quay đầu lại cười cười với Hoàng Vân Ưu “U u tỷ, ngươi có thể đọc lại lần nữa được không? Ta chẳng may thoát mất dòng số lúc nãy rồi.”

Hoàng Vân Ưu cười cười, đọc lại dãy số kia một lần nữa.

Nhìn cái tên hiện ra dưới dòng số, Ngũ Thi Lâm lại hỏi Hoàng Vân Ưu lần nữa “U u tỷ, đúng số này rồi chứ?”

“Ừ, đúng rồi” Uống hết ly rượu, Hoàng Vân Ưu nói với Ngũ Thi Lâm “Ngươi gọi cho hắn luôn đi.”

Ngũ Thi Lâm phân vân một lúc, vẫn quyết định đưa điện thoại cho Hoàng Vân Ưu: “U u tỷ, ngươi gọi cho hắn đi, ta vào WC đã.”

Nói xong lập tức đứng dậy.

Rời khỏi khung cảnh náo nhiệt, tâm trạng của Ngũ Thi Lâm không được tốt cho lắm.

Cái dãy số kia, bấm xong, tên hiện ra là… Tô Minh.
Bình Luận (0)
Comment