Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 7

Tóc ta bị giật rối bời, má sưng vù, khóe miệng rướm m-á-u. Quần áo trên người cũng bị xé rách, cả người ta thảm hại chẳng khác gì lần đó cách đây năm năm.

Bọn họ lôi ta ra đầu phố trong tình trạng áo không đủ che thân, để mặc cho đám đông chửi rủa ném rau héo.

Rõ ràng ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại bị gán cho những tội danh tày trời.

Những vị khách quen thường lui tới hoa lâu những năm qua, giờ đây vợ cả của bọn họ lũ lượt kéo đến đ-á-nh mắng, trút giận. Như thể chỉ vì một mình ta mà quyến rũ khiến tướng công bọn họ đêm đêm say sưa bê tha, bỏ bê việc nhà, khiến bọn họ phải ôm chăn lạnh qua đêm cô đơn.

Ta chẳng còn chỗ nào để trốn, chẳng còn nơi nào để chạy. Mở mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của đám đông, ta chỉ muốn ch-ế-t đi cho xong.

Vào lúc tuyệt vọng nhất --

"Muội ấy đã làm sai điều gì mà các ngươi lại đối xử với muội ấy như vậy?"

Giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, Lạc Trường Uyên tức giận đẩy đám đông ra, cởi áo khoác lên người ta.

Ta co rúm trong lòng hắn không dám cử động, chân mềm nhũn gần như không thể đứng vững.

Lạc Trường Uyên bất ngờ bế ngang ta lên, giữa tiếng chỉ trích của đám đông, bế ta lên xe ngựa.



Ta nghe thấy giọng hắn vang bên tai: "Các ngươi làm nhục muội ấy như vậy, chỉ vì xuất thân của muội ấy không bằng các ngươi. Cứ đợi đấy mà xem, sau này muội ấy sẽ sống tốt hơn tất cả các ngươi."

Đại viện cũng bị đập phá, ta lại một lần nữa không có chỗ dung thân. Nhưng Lạc Trường Uyên có nhiều tiền và nhiều nhà cửa, hắn muốn đưa ta đến ở trong một viện tử lớn hơn, đẹp đẽ hơn.

Nhưng lần này, ta không chịu.

"Trường Uyên ca ca, ta không muốn huynh lại bị liên lụy."

Ta nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ trước mặt, không chịu bước vào nửa bước.

Trên đời này lòng người không đồng nhất, Lạc Trường Uyên chỉ có một mình, một cái miệng làm sao nói lại được nhiều người như vậy. Ta bị đ-á-nh bị mắng không sao cả, chỉ mong hắn có thể tránh xa những chuyện thị phi này.

Ta không còn nghĩ đến chuyện lấy hắn nữa, dù chỉ là làm thiếp ta cũng không dám tham lam.

"Trường Uyên ca ca, những năm qua ta đã dành dụm được ít tiền, có thể thuê nhà thuê đất, ta có thể tự nuôi sống bản thân."

Lạc Trường Uyên đưa tay ra, những ngón tay thon dài gạt đi mấy sợi tóc rối bám trên mặt ta, giữ đôi mày thanh tú tràn đầy dịu dàng.

"Hành hiệp trượng nghĩa làm sao có chuyện bỏ dở giữa chừng, muội không tin ta, hay là không tin chính mình? Ta đã buông lời tàn nhẫn ra ngoài, vậy mà muội chỉ nói muội có thể tự nuôi sống bản thân, đây rõ ràng là muốn đ-á-nh vào mặt ta."



Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Lạc Trường Uyên khẽ cười, ôm ta xuống xe ngựa: "Ta đã nói rồi, muốn muội sống tốt hơn tất cả bọn họ, nhất định sẽ làm được. Nếu không, mấy chục lượng vàng ném vào người muội chẳng phải là lãng phí sao?"

Ta không nói gì nữa, lặng lẽ nép vào lồng ng-ự-c hắn.

Ta không thể lừa dối bản thân, dù đã quyết tâm đến mấy, chỉ cần bị hắn nhẹ nhàng dỗ dành, ta lại chẳng muốn rời xa hắn nửa bước. Dù bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, ta cũng muốn tham luyến giây phút dịu dàng này.

Ta bị thương ở mặt, Lạc Trường Uyên không nỡ để dung nhan như hoa của ta bị hủy hoại, mời danh y đích thân nấu thuốc cho ta.

Hắn ở lại mấy ngày liền, những nha hoàn và bà tử hầu hạ ta không khỏi bàn tán sau lưng. Nói ta cố tình trêu đùa thiếu gia không cho vào phòng ngủ, chẳng phải là muốn ngồi kiệu tám người khiêng vào Lạc phủ bọn họ làm thiếu phu nhân.

Ta không có ý đó, nhưng cũng sợ Lạc Trường Uyên vì ta mà mất danh tiếng.

Nghĩ đến kỳ thi hương sắp đến, ta thử dò hỏi:

"Trường Uyên ca ca, huynh thật sự không định thi nữa sao?"

Tuy nhìn hắn có vẻ có tinh thần hơn trước đây rất nhiều, nhưng cả ngày chẳng có việc gì làm. Nam nhân không nên nhàn rỗi quá nhiều, nuôi chim trồng hoa mê đắm nữ sắc đều là những chuyện không đâu.
Bình Luận (0)
Comment