Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 206

Hùng Sơ Mặc vừa nghe, lập tức bóp giọng ngọt ngào hỏi: "Ông ơi, cháu không có nhiều tiền như vậy, ông có thể để cho cháu rẻ hơn một chút được không!"

Ông lão mặt không biểu tình: "Cậu làm tôi ghê tởm, phải thêm 100,000."

"..." Hùng Sơ Mặc dừng lại, rõ ràng Thiển Hạ cũng dùng mánh khóe này để được NPC giảm giá nha, tại sao hắn lại không thể, hắn quay lại giọng nói bình thường, đột nhiên bắt gặp một con d.a.o đen toàn thân khác nằm trên quầy hàng: "Cái này, cái này bao nhiêu tiền!"

Ông lão nhìn con d.a.o kia: "2 triệu."

Hùng Sơ Mặc mở tiểu kim khố của mình ra, keo kiệt bủn xỉn nhìn nửa ngày, phát hiện hắn còn thiếu 1,8 triệu, không còn cách nào khác, hắn vì đồ vật kia mới chi một khoản đáng kể, giờ dư lại 200,000 là do bán được mấy hàng tích trữ mùa mưa.

Hắn yên lặng nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca cảm thấy có gì đó không đúng nên lùi lại một bước quay người rời đi.

Hùng Sơ Mặc cao giọng hét lên: "Nhãi con, cho tôi mượn hai triệu, vừa rồi còn ăn tàu hủ của tôi mà! Về sau tôi nhất định sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi!"

Hùng Sơ Mặc lằng nhằng với Vân Ca cả gần 15 phút mới rút ra được 2 triệu từ trong túi cô để mua con d.a.o màu đen trên quầy hàng của ông lão.

Hùng Sơ Mặc cầm con d.a.o nhỏ màu đen, vẻ mặt si mê: "Trảm Nguyệt, Trảm Nguyệt của tôi, cuối cùng tôi cũng có được Trảm Nguyệt hàng thật!"

Quang não trí năng của hắn có thể biến thành vũ khí nhưng không thể được sử dụng làm vũ khí được.

Vân Ca không thể hiểu Hùng Sơ Mặc đang nói gì.

Ngoài ra còn có rất nhiều người chơi khác muốn mua đồ nhưng không có tiền, nghe nói Hùng Sơ Mặc thành công vay được tiền từ chỗ Vân Ca, một đám người chơi vây quanh Vân Ca, trên đường đi không ngừng khóc lóc ỉ ôi.

"Chúng tôi nuôi sống cái tinh cầu này hoàn toàn bằng nhiên liệu cơ thể thải ra, không có công lao cũng có khổ lao, chúng tôi cũng không muốn gì khác, chỉ muốn có cơ hội được ghi giấy nợ." "Chúng tôi cũng không vay tiền bừa bãi, mà là để tăng cường sức mạnh của mình, vì lợi ích của tinh cầu, cống hiến cho mọi người!"

"Chúng tôi vốn giàu có, nhưng một thời gian trước chúng tôi đã tiêu hết tiền cho thảo nguyên! Theo lý thuyết nhãi con nên bồi thường cho chúng tôi mới đúng!"

"Nhãi con, con không thể thiên vị lão Hùng, cũng đều là ba ba, tại sao hắn có thể mượn tiền mà chúng ta không thể..."

"Chúng tôi nhất định sẽ hoàn trả số tiền, ghi giấy nợ, tăng lãi suất, đầu tư vào chúng ta chắc chắn con sẽ không lỗ đâu!"

Vân Ca giống như ở trong lồ ng chim, xung quanh là bầy chim ríu rít không chịu ngưng mồm, cô chính là cha mẹ của một đám trẻ ranh ma, bị đám nhóc này quấn lấy khiến cô vô cùng đau đầu.

Cô vốn nghĩ đám người chơi có chút ngu ngốc, nhưng hiện tại cô thừa nhận mình đã sai, nhìn đám người chơi những lúc đề cập đến thứ mà bản thân cực kỳ muốn đó, người nào người nấy đều khôn khéo, lôi lại chuyện cũ ra nói.

Vân Ca cho vay rất nhiều tiền.

Nhìn thấy Câu Xà, Linh Dương và những người chơi phía sau hắn ta, Vân Ca đột nhiên nhớ tới chuyện mấy người chơi này đều là người chơi đến từ bộ phận chính phủ.

Vì sao bọn họ lại hợp lý hợp tình đến đòi tiền một cách tự tin như vậy hả?

Sau khi Vân Ca đưa tiền, mấy người chơi vui vẻ như trúng mùa mà cầm tiền đi mua sắm.

Mọi người đều rất vui vẻ, ngoại trừ Vân Ca, Cảnh Trí không thể vào Thiên Tế, nên cô không có nơi để trút giận, chỉ có thể tức tối đi xung quanh, chờ người chơi mua sắm xong, đi đến địa điểm thi đấu để đăng ký và lấy số.

Không biết có phải là bởi vì tức giận hay không, trán Vân Ca có chút nóng lên, từng đợt từng đợt sóng biển đánh từ xa tới gần truyền vào tai, gió biển mằn mặn tràn vào trong lỗ mũi.

Vân Ca không thể di chuyển, cô nhìn xuống và thấy một xúc tu khổng lồ từ vai cô từ từ trượt xuống, quấn lấy toàn bộ cơ thể cô từ n.g.ự.c đến eo.

Cô không sợ chút nào.

Bình Luận (0)
Comment