Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 237

Bọn họ tò mò nhìn ba vị giám khảo trên màn hình, một chàng trai trẻ tuổi có khí chất lạnh lùng tên Tiêu Dịch, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc tên là Tông Kim Hải và một ông lão có khuôn mặt hiền từ cực kỳ giống Trương Tam Phong tên là Túc Quân.

Mã Đức Đông nói: “Người đẹp trai nhất trong đấy.”

Người chơi: “Oa oa oa, là vị lão tiên sinh kia đúng không, vừa nhìn đã biết là cao thủ!”

Mã Đức Đông: “?” Định nghĩa đẹp trai giữa chúng ta hình như không giống nhau

Hắn nói: “Là lão bạch kiểm tên Tiêu Dịch kia...”

Thầy trò học viện quang giáp Thần Châu một lời khó nói hết nhìn về phía Mã Đức Đông, cho dù trong lòng cảm thấy như vậy, cũng không cần phải nói thẳng ra, để viện trưởng biết, nhất định sẽ c.h.ế.t thật thảm.

Người chơi: “Mẹ kiếp, trẻ thế!” Người này với viện trưởng trường học trong trí tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau!

Mã Đức Đông: “Trẻ gì mà trẻ, lão già này đã hơn 120 tuổi, mọi người đừng bị gương mặt của lão ta lừa, lão ta là kẻ vừa hư hỏng vừa hung dữ.”

Người chơi nghe xong, càng thêm sôi nổi, nhân thiết kích thích như vậy à? Là khẩu vị yêu thích của bọn họ.

Nam Phu để ý tới sự trầm mặc của Vân Ca, hắn vốn dĩ không muốn để ý, lại nghĩ tới Thiển Hạ đã nói nhất định phải chú ý Vân Ca từng giây từng phút, vì thế hắn mở miệng hỏi: “Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi thế?”

Trì Dư trả lời thay cho Vân Ca: “Cô ấy tám phần đang nhớ tới những ngày bị thầy giáo ma quỷ yêu dấu huấn luyện trước đây.”

Hai tay hắn ôm ngực, run lẩy bẩy, cũng chỉ có Vân Ca mới chịu nổi một người thầy sẽ đánh gãy tay chân học sinh nếu không hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, hoặc là ném học sinh tới một tinh cầu nguy hiểm kỳ quái sinh sống mà không được mang theo bất kỳ thứ gì.

Chẳng qua cũng nhờ vào những lần huấn luyện ma quỷ đó, Vân Ca mới có thể trở thành quang giáp sĩ đặc cấp sau khi tốt nghiệp không lâu.

Trì Dư vừa nói như vậy, Vân Ca liền nhận được ánh mắt đồng tình và kính nể của học sinh Thần Quang cùng ánh mắt trìu mến xen lẫn đau lòng của người chơi.

Vân Ca: “?” Đồng tình và đau lòng cô làm gì, nếu không có những ngày tháng huấn luyện đáng sợ đó, làm sao có được cô của ngày hôm nay!

Đương nhiên, cô thật sự cũng không muốn đến gặp viện trưởng, nhìn thấy ông ta liền cảm thấy toàn thân đau đớn.

Tầm mắt của Vân Ca dừng lại ở trong sân, 117 tuyển thủ đã vào chỗ, tràng cảnh thứ hai trong sàn thi đấu đã được thiết lập xong.

Tuyển thủ tiến vào tràng cảnh thi đấu, ngẫu nhiên rơi xuống.

Khán giả cũng chìm đắm vào bên trong, dùng góc nhìn của thượng đế quan sát hành động của tuyển thủ trong sân, người xem có thể tự do lựa chọn quan sát tuyển thủ bất kỳ, có thể quan sát dưới góc nhìn của tuyển thủ, cũng có thể quan sát dưới góc nhìn của chính mình.

Quang giáp của Hùng Sơ Mặc dừng lại, hắn nhìn thấy một cái chân to dày như cây cột, hắn ngửa lên xem, là một con Bá Vương Long vô cùng to lớn, to hơn gấp ba lần quang giáp.

Bá Vương Long nhìn thấy quang giáp đột ngột xuất hiện, liền há hàm răng sắc nhọn ra, trên răng còn dính máu.

Hùng Sơ Mặc không chút sợ hãi, thậm chí còn muốn cười, quang giáp của hắn cầm lấy d.a.o Trảm Nguyệt, vẫy thanh Hắc d.a.o chỉ về đối phương, hét lên: “Nguyệt Nha Thiên Trùng! Giết!”

Một luồng ánh sáng hình bán nguyệt đánh trúng lồng n.g.ự.c của Bá Vương Long.

Bá Vương Long cúi đầu nhìn lồng n.g.ự.c ngứa ngáy, Hùng Sơ Mặc cũng nhìn lồng n.g.ự.c không chút thương tổn nào của nó.

Bá Vương Long long: "Rống…"

Hùng Sơ Mặc: “Mẹ nó!”

Hắn thu lại vũ khí lập tức quay đầu chạy, đây là tràng cảnh quỷ quái gì chứ!

Hèn gì quy tắc có nói là tránh khỏi nguy hiểm, thu thập vật tư, sinh vật có dáng vẻ nguy hiểm này căn bản g.i.ế.c không chết. .

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

Hùng Sơ Mặc vừa chạy vừa kêu la thảm thiết, Bá Vương Long đuổi theo hắn không ngừng, giống như hắn là miếng thịt nướng vô cùng thơm ngon.

Bình Luận (0)
Comment