Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 367

Liễu Thanh Hà đang đứng ở một góc bất chợt đứng dậy, vò đầu hét lớn: “Chính là cô ta! Là Mạc Nhu có đúng không! Là cô ta đã thiết kế tất cả chuyện này! Cô ta làm vậy là vì trả thù tôi!”

Thẩm Chiết Hạo nhíu mày: “Trả thù cậu? Cậu cũng quá xem trọng chính mình!” Ông ta lắc đầu: “Liễu gia các người chẳng qua cũng chỉ là công cụ để cô ta khiêu chiến với ta mà thôi.”

Ông ta kiên nhẫn giải thích từng vấn đề cho người nhà Liễu gia, sau đó lại kiên nhẫn lần lượt g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả bọn họ, dùng cách cắt bỏ tứ chi.

Thẩm Chiết Hạo nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, rồi lại nhìn về phía cô gái nhỏ đang co người trong một góc, cười với cô: “Chuyện này không còn cách nào khác, nếu không phải chúng ta đều có bệnh, sao có thể bị bọn chúng chọn trúng chứ?”

Dây leo màu xanh trên vai ông ta đong đưa.

Liễu Tuyết cắn chặt răng, cả người không khống chế được mà run rẩy, cô ta rất sợ, cô ta không biết tại sao Thẩm Chiết Hạo lại bỏ qua cho cô ta.

Thẩm Chiết Hạo vỗ nhẹ bàn tay dính m.á.u của mình vào đầu cô ta: “Lúc con gái lớn của ta qua đời, nó cũng bằng tuổi cô, con bé cũng dùng ánh mắt sợ hãi như vậy nhìn ta…”

Liễu Tuyết không nói chuyện.

Thẩm Chiết Hạo nói: “Cô nên hỏi ta tại sao con bé lại chết?”.

Liễu Tuyết lắp bắp hỏi: “Tại sao cô ấy lại chết?”

Thẩm Chiết Hạo bình tĩnh trả lời: “Con bé cho rằng mình có thể giúp ta không chế được nó nên đã chủ động để nó ăn thịt… Vì vậy, bây giờ nó chính là con của ta.”

Ông ta chợt nở một nụ cười, kéo Liễu Tuyết ngồi xuống đống m.á.u thịt: “À đúng rồi, ta còn có một đứa con trai, nó năm nay 22 tuổi, rất đẹp trai, cô có muốn làm quen với nó không?”

Liễu Tuyết không dám nói chuyện.

Thẩm Chiết Hạo nói: “Nếu không thích con ruột của ta, ta còn nhận nuôi rất nhiều con trai ở những tinh cầu khác, bọn chúng đều rất nghe lời, chỉ tiếc đều không có duyên với phái nữ, có đứa nào lọt được vào mắt của cô không, ta giới thiệu cho cô.”

Ông ta còn lấy ra rất nhiều tấm hình.

Liễu Tuyết chỉ muốn chết. …

Lúc Bối Tĩnh Nhàn tỉnh dậy, cô đang ở trên tinh hạm, nằm trên một chiếc giường mềm mại, còn đang đắp chăn.

Đầu cô đau như búa bổ, cô nhớ rõ cô đã uống một ly sữa bò do Mạc Nhu đưa cho, uống xong thì mất đi ý thức.

“Cô đã tỉnh rồi.”

Cô nhìn về phía người đang nói chuyện với mình, đối phương quay lưng về phía cô, sau đó người nọ ngồi lên ghế xoay, xoay người về hướng cô.

Hắn là Lý Khải Việt.

Bối Tĩnh Nhàn lạnh lùng hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây? Mạc Nhu đâu?”

Lý Khải Việt đứng dậy, đi tới trước mặt Bối Tĩnh Nhàn, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Mạc Nhu bảo tôi chăm sóc cho cô. Kế hoạch của cô ấy đã thất bại, tôi liền đưa cô đi trước.”

Bối Tĩnh Nhàn muốn đứng dậy, lại nghe thấy tiếng khoá leng leng, cô đã bị trói lại trên giường, bốn phía đều sắp xếp công cụ che chắn tinh thần lực.

Lý Khải Việt cười nói: “Tôi biết rất rõ năng lực của cô, tôi chỉ là một người đàn ông yếu đuối, sức trói gà không chặt, có thể bị cô đánh c.h.ế.t dễ dàng, đợi khi nào tới được nơi an toàn, tôi sẽ thả cô đi.”

Bối Tĩnh Nhàn nhớ lại lúc trước, cô đã tình cờ gặp phải Lý Khải Việt ở đại sảnh, cô nói: “Lúc đó cũng là Mạc Nhu gọi anh tới giúp đỡ à?”

Lý Khải Việt lắc đầu: “Tôi không phải người trợ giúp Mạc Nhu, chỉ là cô ấy làm việc cho tôi mà thôi.”

Hắn ngồi ở cuối giường: “Cô có biết chủ tinh cầu là sự tồn tại như thế nào không?”

Bối Tĩnh Nhàn im lặng.

Lý Khải Việt nói: “Chủ tinh cầu là một sinh vật vốn không nên tồn tại ở trong tinh tế, bọn họ và ký sinh vật của tinh cầu bị chủ tinh cầu gọi là sinh vật cộng sinh, bọn chúng đều là những kẻ tàn nhẫn, tà ác, không chút nhân tính. Bọn chúng xem con người là nguyên liệu thức ăn cho sinh vật cộng sinh."

Lý Khải Việt: “Mạc Nhu đã nói với tôi, cô ấy đã biết được sự thật về chủ tinh cầu. Cô nên biết rằng, nếu như cứ để mặc bọn chúng như vậy, tình huống của nhân loại sẽ ngày càng trở nên tồi tệ. Sự tồn tại của tổ chức chúng tôi chính là g.i.ế.c c.h.ế.t chủ tinh cầu, giải cứu toàn nhân loại.”

Bình Luận (0)
Comment